Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Trịnh Tầm cuối cùng vẫn được ăn cơm.
Có lẽ anh ấy nghiến răng nghiến lợi mà ôm đùi Chu Sanh Sanh, bộ dáng hận không thể cắn xuống làm Chu Sanh Sanh sinh ra một chút thương hại, nhưng càng mấu chốt là câu uy hiếp kia của anh ấy.
“Chu Sanh Sanh, cậu có phải không muốn để tôi làm chứng minh thư cho cậu hay không?”
Chu Sanh Sanh suy xét hai giây, đưa chậu cơm chiên trứng còn một phần ba cho anh ấy: “Được, cậu ăn đi.”
Chậu kia có chút thảm không nỡ nhìn, trứng xào đã bị ăn hết rồi, chỉ còn sót lại một chút ít cơm, mỡ vô cùng sáng bóng.
“Mẹ, cậu còn là một người con gái đấy, có thể ăn như vậy cũng không sợ không gả đi được à!” Trịnh Tầm ăn hai miếng cơm, mới phục hồi tinh thần lạ: “À, đúng rồi, cậu vốn dĩ cũng không gả đi được, không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Người đàn ông nào nguyện ý cưới một người phụ nữ cứ ba ngày lại đổi mặt một lần chứ?”
Chu Sanh Sanh đoạt lại chậu cơm từ tay anh ấy, ném cho Romeo đang phe phẩy đuôi ở trước mặt, lạnh mặt xuống. Trong phòng khách chỉ còn Trịnh Tầm cướp đồ ăn với chó, anh ấy cực kỳ thảm mà khóc kêu gào trời đất.
Trịnh Tầm làm người pha chế ở quán bar, người pha chế là cách gọi dễ nghe, thật ra chính là một bartender. Anh ấy cùng khối với Chu Sanh Sanh từ nhỏ, thế cho nên sau này Chu Sanh Sanh phải rời khỏi trấn nhỏ, thuận miệng hỏi anh ấy một câu: “Muốn cùng tôi đi lưu lạc thiên nhai không?” Anh ấy đã thu dọn hành lý, xách ba lô lên và đi cùng cô luôn.
Sau đó Chu Sanh Sanh hoài nghi hỏi anh ấy: “Tôi nói này, cậu có phải là thích tôi không thế, muốn cùng tôi đi lưu lạc thiên nhai như thế à?”
Lúc ấy cô đang có gương mặt bà cố nội tuổi, Trịnh Tầm nheo mắt nhìn cô cả nửa ngày: “Chị gái, nếp nhăn trên mặt chị còn nhiều hơn cả Lão Nhị nhà tôi, tôi phát rồ thế nào mới muốn ở bên cạnh chị? Cho dù tôi muốn, Lão Nhị nhà tôi cũng sẽ không đồng ý!”
Không cần suy nghĩ nhiều, một ngày đó trình độ bị thương trên thân thể Trịnh Tầm nhất định còn cao hơn nếp nhăn trên mặt Lão Nhị của anh ấy.
Bởi vì gương mặt mỗi lần mưa lại thay đổi của Chu Sanh Sanh, hai người không dám ở quá lâu ở một nơi, cứ cách mấy tháng là đổi một nơi ở. Trước mắt đã ở Bắc Thị được hơn một tháng, nơi này không mưa nhiều, nhưng thật ra có thể ở lại lâu hơn một chút.
Trịnh Tầm làm chứng minh thư giả suốt đêm, đưa đến trước mặt Chu Sanh Sanh: “Cậu có thể quỳ xuống kêu một tiếng Trịnh đại gia cậu thật đẹp trai, tôi có lẽ sẽ cố suy xét không so đo hiềm khích trước đây mà tha thứ cho cậu.”
Chu Sanh Sanh đã lấy được chứng minh thư làm động tác muốn đánh chết anh ấy, Trình Tầm vèo một cái trở về phòng mình, lại không nhìn thấy khóe miệng người ngoài cửa cong lên, nở một nụ cười hiếm khi có được.
Trình Tầm là một nhà kỹ thuật, nghề chính là người pha chế, nghề phụ là làm chứng minh thư. Đối với người thường thay đổi khuôn mặt như Chu Sanh Sanh mà nói, chứng minh thư cần phải thay đổi thường xuyên, Trịnh Tầm cùng là vì thế nên mới biết kỹ thuật sống này.
Nghe anh ấy hùng hùng hổ hổ, Chu Sanh Sanh dựa vào cạnh cửa, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, Trịnh đại gia khoan hồng độ lượng không so đo hiềm khích trước đây.”
Âm thanh trong phòng đột nhiên biến mất, Trịnh Tầm giống như gặp quỷ kéo cửa ra, lại phát hiện Chu Sanh Sanh đã về phòng của mình.
Mỗi lần thay đổi gương mặt, đôi mắt đều sẽ bị nhiễm trùng, còn mơ mơ hồ hồ và độ cận thị cao, đây đã là luật bất thành văn.
Bình thuốc nhỏ mắt trên ngăn tủ chỉ còn một tầng đế, Chu Sanh Sanh đeo kính áp tròng lên, sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai đi bệnh viện mua thuốc hạ sốt, nhân tiện mua một bình thuốc nhỏ mắt mới.
Trịnh Tầm còn đang ngủ, lúc đi qua cửa phòng của anh ấy, Chu Sanh Sanh nghe thấy tiếng ngáy vang dội của anh ấy.
Không biết vì cái gì, có người lúc tỉnh thì giống như người, ngủ rồi là biến thành một con lợn… đây chắc là vấn đề khó giải nhất của các nhà khoa học cho tới nay.
Cô nhẹ bước chân lại, trước khi rời đi nhân tiện kéo cửa tủ lạnh nhìn nhìn, đồ ăn tích trữ đã hết, chỉ còn lại rượu vang đỏ, rượu trắng, bia, rượu Cocktail… chiếm nửa giang sơn, đây đều là tên “Karate” Trịnh Tầm lấy từ quán bar “Thuận” trở về.
Cô tính toán, lúc về còn phải đi chợ mua thức ăn một chuyến.
Bệnh viện buổi sáng thứ hai chen chúc đến rối tinh rối mù, Chu Sanh Sanh đi mua thuốc nhỏ mắt và thuốc hạ sốt, ngồi ở trên hành lang chờ người gọi tên mình.
Bởi vì đôi mắt bị nhiễm trùng, kính áp tròng hình như không hữu dụng, còn có dị vật trong mắt. Cô không nhịn được xoa xoa, kết quả có người lúc đi qua động vào khuỷu tay cô, mu bàn tay cọ thật mạnh qua mắt, kính áp tròng rơi xuống đất.
Cô vội vàng quay người lại để nhặt, vội vàng chạy đến WC cuối hành lang rửa sạch kính.
Bồn nước rửa tay được đặt giữa hai nhà WC nam nữ, lúc cô cẩn thận rửa sạch kính sau đó đeo lên mắt phải, bất ngờ bị người khác bắt được cổ tay.
Bàn tay kia duỗi tới từ bên trái, nhanh như chớp chế trụ cô. Kính áp tròng còn đang đặt trên ngón trỏ, cổ tay bị người nắm lấy rất nhanh đã được buông ra.
Làn da thật trắng. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Chu Sanh Sanh.
Bàn tay kia tinh tế thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, phảng phất giống như chạm vào ngọc, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo ra ánh sáng đẹp đẽ.
Cô nhìn theo cánh tay kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã vào trong một đôi mắt đen nhánh.
Ở trước mặt cô, một bác sĩ mặc áo blouse trắng vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô, nhíu mày: “Cô không biết nước máy có vi khuẩn, không thể dùng để rửa kính áp tròng hay sao?”
“Tôi…” Cô nghẹn lời, trợn tròn mắt không biết nên nói gì.
Một lần đối diện ngắn ngủi như vậy, bác sĩ nhận ra manh mối mới từ đôi mắt đỏ lên của cô.
“Đôi mắt bị nhiễm trùng?”
“… Đúng.” Cô không thể hiểu mà lùn đi một đoạn, chột dạ gật đầu.
Lại thấy sắc mặt của bác sĩ kia trầm xuống, biểu tình không vui càng thêm rõ ràng. Anh dùng âm thanh lạnh hơn chất vấn cô: “Cô không biết lúc mắt bị nhiễm trùng không thể đeo kính áp tròng? Nước máy có vi khuẩn, bám vào trong kính dễ dàng dẫn đến viêm giác mạc, nhìn bộ dáng này của cô, đôi mặt đã nhiễm trùng, hệ thống niêm mạc của thân thể yếu ớt, thật sự sắp thành người mù rồi, chi bằng đem giác mạc hiến cho người cần nó.”
Chu Sanh Sanh sửng sốt, ngữ khí nói chuyện của người này sao lại hung như vậy?
Cô đang chuẩn bị nói chuyện, trên hành lang bỗng nhiên truyền đến âm thanh kêu gọi của y tá: “Bác sĩ Lục, anh không sao chứ? Ở đây có bệnh nhân khẩn cấp cần phải xử lý!”
Áo blouse trắng dưới cái nhìn của cô xoay người rời đi, hoàn toàn không đợi cô nói gì, chỉ ném một câu không cảm xúc: “Không cần cảm ơn.”
???
Chu Sanh Sanh mờ mịt đầy đầu, cô khi nào đã toát ra nửa điểm cảm kích à? Bác sĩ bây giờ đã lãnh khốc đến trình độ sát vai với mặt trời rồi sao? Còn ánh mắt như nhìn đồ vật dơ bẩn trước khi anh rời đi là có ý gì?
Mẹ kiếp.
Chu Sanh Sanh vẫn đeo kính áp tròng lên, đầu tiên là bởi tầm mắt quá mơ hồ, thứ hai là bởi cái thái độ của người bác sĩ kia làm người khác cực kỳ muốn làm ngược lại.
Mà phản hậu quả chính là, lúc mở mắt sáng ngày hôm sau. cô phát hiện mắt phải của mình sưng thành quả hạch đào.
Thật đúng là để áo blouse trắng nói cho đúng rồi!
Vì vậy kính áp tròng cô cũng không có cách nào để đeo, chỉ có thể dùng tầm mắt mơ hồ đi đến bệnh viện. Đăng ký lấy số cả buổi ở Khoa mắt, thật vất vả mới đến lượt Chu Sanh Sanh, cô nghe thấy y tá mở cửa gọi tên cô.
“Vị nào là Chu Sanh Sanh?”
“Tôi. Tôi là Chu Sanh Sanh.” Cô đứng dậy từ trên ghế, hai mắt chứa nước đi về phía văn phòng.
“Đôi mắt bị nhiễm trùng à?” Y tá cười gật đầu với cô; “Mau vào đi thôi, bác sĩ Lục ở bên trong.”
Bác sĩ Lục… Chu Sanh Sanh nghi hoặc nghĩ, xưng hô này có chút quen tai đấy.
Cô cứ mang tầm mắt mơ hồ đi vào trong văn phòng, mơ hồ thấy một cái áo blouse trắng ngồi sau bàn làm việc, mông lung nhìn thấy một dáng người cao dài, sống lưng thẳng tắp.
“Ngồi đi.” Áo blouse trắng nói với cô.
Cô nghe lời ngồi đối diện anh, nhận ra anh đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, nhưng vẫn không nói chuyện. Trong lúc nhất thời, tay chân cô có chút co quắp.
Chẳng lẽ là gương mặt này quá xinh đẹp, câu hồn bác sĩ đi rồi…
Trên mặt cô ửng đỏ, cảm thấy bệnh nhân nên có bộ dáng của bệnh nhân, vì thế nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, ngày hôm qua mắt tôi bị nhiễm trùng, sau đó kính áp tròng rơi trên mặt đất, tôi dùng nước máy rửa xong lại mang lên, không nghĩ tới hôm nay đã…”
“Hôm qua tôi đã nói cái gì?” Áo blouse trắng bỗng nhiên đánh gãy cô, thanh âm lành lạnh như đao.
Thân thể Chu Sanh Sanh cứng đờ, không kịp phản ứng. Thanh âm này, thái độ này…
“Nước máy có vi khuẩn, không thể dùng để rửa kính áp tròng. Khi mắt bị nhiễm trùng hệ thống niêm mạc rất yếu ớt, càng không thể mang kính áp tròng, đặc biệt là kính áp tròng có vi khuẩn.” Người ngồi sau bàn làm việc lại lặp lại lời nói hôm qua, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt bảo y tá lấy hồ sơ đến: “Chu Sanh Sanh đúng không? Khám ở Khoa mắt xong, tôi kiến nghị cô đi Khoa tai khám xem sao.”
Chu Sanh Sanh quả thật như là bị sét đánh.
Nếu lúc này có nhạc phối, đại khái chỉ có ca khúc chủ đề của《 Na Tra truyền kỳ 》mới có thể đại biểu cho tiếng lòng của cô: Là anh ta, chính là anh ta, là anh ta, chính là anh ta…
Cho dù không mang kính áp tròng cô căn bản còn không thấy rõ áo blouse trắng trước mặt, nhưng cô lại nhớ người bác sĩ sánh vai với mặt trời này, Không nghĩ tới anh hôm nay còn hung hơn hôm qua, đây căn bản không phải tiết tấu của trời cao, rõ ràng là ngày nào cũng vậy.
Trên mặt Chu Sanh Sanh lúc xanh lúc trắng, ngồi ở đó nắm chặt tay không rên một tiếng nào.
Tuy rằng anh rất hung, nhưng thật ra chính cô cũng đã rõ ràng là mình làm sai, người không nghe lời bác sĩ là cô, hiện giờ chỉ có thể khô cằn ngồi, lắng nghe lời dạy dỗ, chịu người khác chế nhạo.
Sau khi im lặng ngắn ngủi, người sau bàn đứng dậy, đi đến trước mặt cô, mang khẩu trang cùng bao tay tiêu độc, cúi đầu nâng cằm cô lên: “Ngẩng đầu lên.”
Bao tay keo chạm vào cằm cô, ngữ khí của bác sĩ rất không tốt, nhưng lực đạo rất nhẹ.
Anh đứng quá thân cận, gần đến mức tầm mắt mơ hồ của cô có thể thấy rõ gương mặt kia.
Tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, ngũ quan xuất sắc, làn da tốt đến mức các thiếu nữ tuổi dậy thì tức đến đấm ngực dừng chân, mà cặp mắt đen đối diện với cô trong gang tấc, cô không tìm được từ ngữ có thể miêu tả chúng trong nhất thời.
Thật giống như bởi vì đôi mắt của cô nhiễm trùng, cả thế giới đều bị bao bọc bởi đám sương, duy chỉ có một đôi mắt ấy như cây đèn trong đêm tối, tản ra ánh sáng ôn nhuận, xua tan bóng tối mông lung.
Cô cầm lòng không đậu mà nhìn đến ngây người.
Ngay sau đó, bác sĩ buông tay, ngắn gọn hữu lực mà nói: “Nếu có lần sau, thì quyên giác mạc đi.”
“…”
Chu Sanh Sanh nắm chặt tay không nói gì, vừa rồi cô bị bệnh gì, vậy mà lại cảm thấy đôi mắt anh ôn nhu sáng ngời?
Sau khi bác sĩ trở về bàn làm việc, động tác nhanh nhẹn điền vào đơn, khí cúi đầu viết còn không quên dặn dò: “Trên thế giới này nơi nào cũng có người không nhìn thấy ánh sáng, nếu cô thật sự không muốn đôi mắt của mình nữa thì nói sớm một chút.”
“Tôi chỉ là sơ ý nhất thời!” Cô rốt cuộc không nhịn được mà phản bác lại.
Bác sĩ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc mới gật đầu: “Tôi đây khuyên cô, từ hôm nay trở đi phải bảo vệ tốt hai mắt của mình…”
Câu này nghe còn giống lời người nói, cô hết giận một chút.
Một nửa câu sau… “Dù sao cũng có người muốn nhận giác mạc chờ cô, không tính toán cho mình, cũng nên suy nghĩ cho người khác, cô nói có đúng không?”
Cô nói có đúng không? Là cô cái quỷ ấy!
Chu Sanh Sanh tức đến mức mặt đỏ bừng, nhận đơn thuốc từ trong tay anh, tông cửa xông ra ngoài.