Phương Đề Lê sau đó gọi cho Địch Ấp Chấn hỏi khi nào anh trở về. Tuy rằng thái độ của anh vẫn lạnh như băng nhưng vì cô uy hiếp sẽ oanh tạc điện thoại anh, nên Địch Ấp Chấn không cam tâm tình nguyện mà nói ra thời điểm trở về Đài Loan.
Sáng sớm Phương Đề Lê liền rời giường, cô cầm túi xách mang theo tư liệu đến công ty du lịch báo danh, bắt đầu công tác.
Hôm nay cô đến văn phòng, mang hạng mục còn lại thiết kế cho xong.
Phương Đề Lê làm được một lúc đã đến mười một giờ, cô vội vàng trở về. Cũng may công việc này dùng số hành trình thiết kế để tính tiền lương, không giới hạn về thời gian, chỉ cần có việc có thể rời khỏi văn phòng, miễn sao hoàn thành công tác là được.
Cô vội vàng đến tòa nhà tập đoàn Nguyên Tố, thì đã giờ, Địch Ấp Chấn hẳn là về đến Đài Loan rồi. Hi vọng cô có thể ăn một bữa cơm với anh.
“Xin chào, tôi lại tới nữa.” Đề Lê hướng bảo vệ cười cười. “Tôi muốn tìm Địch Ấp Chân tiên sinh, xin hỏi anh ấy có ở đây không?”
Không ngời bảo hướng cô cười có chút xấu hổ. “Là Phương tiểu thư a! Nhưng…”
“Có chuyện gì sao?” Đề Lê có dự cảm không ổn. Không phải Địch Ấp Chấn hạ lệnh không cho cô vào chứ?
“Là Thẩm thư ký, cô ấy nói nếu Phương tiểu thư không phải đến vì việc công thì không cho cô vào.” Bảo vệ ngượng ngùng giải thích, kì thực hắn rất thích Phương tiểu thư vui vẻ này, nhưng cấp trên đã ra lệnh, không thể không nghe.
“Thẩm thư ký?” Phương Đề Lê nheo mắt. “Phiền anh gọi Phương thư kí, tôi nói với cô ta, xin anh!”
Bảo vệ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn điện thoại. “Thẩm thư ký, Phương tiểu thư lại đến, kiên trì muốn nói chuyện với cô.”
Đề Lê đang muốn nhận điện thoại, không nghĩ tới bảo vệ gác điện thoại, sau đó quay đầu nhìn cô: “Thẩm thư kí nói cô ấy không muốn nói chuyện với cô, cô ấy nói…thật mất hứng.”
Nghe bảo vệ nói như vậy, Phương Đề Lê không khỏi thấy buồn cười. Hiện tại là sao? Vì sao cô là vợ lại bị thư kí của anh đối xử như vậy? Thật muốn đem Thẩm thư kí mà đuổi đi. Thèm nhỏ dãi chồng của cô, cô có thể khách khí sao?
Quả nhiên không bao lâu sau, Thẩm thư kí từ thang máy đi ra, dáng vẻ đi của cô tràn ngập sát ý. Đề Lê buồn cười nhìn Thẩm Phái Quân đi đến, chuẩn bị nghênh chiến.
“Phương tiểu thư, đây là nơi làm việc của chúng tôi, cô không phải nhân viên ở đây sao cứ đến đây làm phiền?” Thẩm thư kí không khách khí nói.
“Tôi không phải đi làm, tôi đến đây tìm Địch tiên sinh.” Đề Lê trả lời.
“Trừ khi là Địch tiên sinh nói rõ, nếu không tôi không thể cho cô vào. Phương tiểu thư, cô cứ như vậy sẽ làm phiền chúng tôi.” Thẩm thư kí nói chuyện còn nâng cao cằm, như là đang nói chuyện với thôn phụ không hiểu chuyện.
Phương Đề Lê nhìn đến tức giận. “Cô hiện tại như thế này thì sao? Cho rằng đem tất cả phụ nữ bên cạnh anh ấy đuổi đi thì anh ấy sẽ nhìn đến cô sao? Thẩm thư kí, buông tha cho Địch Ấp Chấn đi! Cô không chiếm được anh ấy đâu.”
Lời của cô làm Thẩm Phái Quân sắc mặt trắng bệch, “Vậy cô có thể sao? Rõ ràng Địch tiên sinh không để ý tới cô, cô còn muốn dây dưa, phải làm khó coi thế này sao?”
“Tôi......” Phương Đề Lê thật đúng là nghèo từ ngữ. “Quên đi, tôi ở trong này chờ, chắc anh ấy cũng nhanh đến. Chẳng lẽ cô có thể đuổi tôi ra khỏi đây sao? Cho dù đứng ở cửa, tôi nhất định chờ anh ấy.”
“Cô......” Thẩm thư ký cũng bị chọc tức, quay đầu trừng mắt bảo vệ. “Đem cô ta đuổi đi, về sau không cho bước vào đây.”
“Này......” Bảo vệ đáng thương lâm vào thế khó xử giữa chiến tranh của hai cô gái này.
Đang lúc bảo vệ không biết nên nghe lời Thẩm thư kí đuổi Phương Đề Lê hay không thì một âm thanh kiên định vang lên.
“Đây là chuyện gì?” Địch Ấp Chấn mới đi vào đại sảnh công ty, liền nhìn thấy vợ mình cùng thư kí kích động nói chuyện, vừa nhìn cũng biết là đang cãi nhau.
Hai cô cùng chuyển hướng nhìn anh.
Đề Lê hai tay khoanh trước ngực, trừng mắt nhìn anh.
Mà Thẩm Phái Quân đã bắt đầu cáo trạng. “CEO, lúc anh không ở đây, Phương tiểu thư muốn xông vào, tôi đang nói chuyên với cô ấy…”
“Con mắt nào của cô thấy tôi xông vào? Tôi là nói chuyện với bảo vệ, cô vừa nghe tối đến thì chạy nhanh xuống đuổi người.” Đề Lê không cho là đúng nói.
Địch Ấp Chấn nhíu mày, cảm thấy tình cảnh này thật thú vị.
“Em tới nơi này làm cái gì?” Anh nhìn Đề Lê tức giận đến đỏ bừng mặt, ánh mắt không tự giác toát ra ôn nhu.
“Em nhớ anh, muốn cùng anh đi ăn cơm, không được sao?” Cô tức giận nói. “Nếu anh nói không muốn em đến, về sau em sẽ không bao giờ bước chân vào công ty một bước. Nếu không thì nói rõ ràng với thư kí của anh, ông chủ muốn ăn cơm với ai ngủ với ai không liên quan tới cô ta.”
Nhìn cô tức giận nói, đáy mắt Địch Ấp Chấn thoáng hiện lên ý cười.
Phương Đề Lê vốn nghĩ anh vẫn giữ bộ dáng tình nhân mà khiến cô khó coi. Không nghĩ tới Địch Ấp Chấn kéo tay cô đi đến trước mắt bảo vệ, “Cậu biết cô ấy?”
Bảo vệ ngẩn ngơ, nhanh gật đầu. “Tôi biết, cô ấy đến đây vài lần.”
Vì thế Địch Ấp Chấn vừa lòng nói: “Cô ấy là vợ tôi, về sau cô ấy đến thì để cô ấy trực tiếp lên thẳng tầng tìm tôi, làm phiền cậu.”
“CEO phu nhân? Địch phu nhân, nói sớm có phải tốt không!” Bảo vệ nhẹ nhàng thở ra. Nguyên lai đồn đãi nói Địch tiên sinh kết hôn, là thật nha!
Nhưng mà Thẩm thư kí bên cạnh sắc mặt trắng nhợt, thoạt nhìn như bị đả kích rất lớn.
Đề Lê ngược lại có chút đồng tình với cô, vì thế đi qua nói: “Ngượng ngùng, không phải cố ý không lễ phép với cô, tôi sợ nói ra các người cũng không tin.”
Kết quả Thẩm thư ký hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Không biết cô là phu nhân CEO, thất lễ.”
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” Địch Ấp Chấn lôi kéo cô hướng thang máy đi đến.
Đến tầng , vào văn phòng anh, Phương Đề Lê nhịn không nổi hỏi.
“Em nghĩ anh sẽ bảo em đừng tới, nói tình nhân gì gì đó.” Cô liếc mắt nhìn anh một cái.
“Đó hiệp định bí mật của chúng ta.” Anh trầm mặt ngồi xuống, bắt đầu lấy tài liệu ra xem, không để ý đến cô.
“Nhưng về sau có khả năng em sẽ thường xuyên tới quấy rầy anh nha, anh có hối hận hay không?” Cô cố ý ám chỉ hỏi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái. ‘Em thất nghiệp?”
“Cái gì thất nghiệp?” Cô trừng anh, bắt đầu muốn lấy cục chận giấy mà giết anh. Xong đời, cô gần đây ngày càng có khuynh hướng bạo lực. “Em từ chức.”
“Từ chức?” Anh thực sự kinh ngạc. Cô trước đây không để ý cảm nhận của anh, cứng rắn muốn dẫn đoàn, nay lại từ chức? Anh thật muốn hỏi nhưng ngại mặt mũi nên cũng không hỏi được.
“Đúng vậy, cho nên về sau anh phải nuôi em nha.” Cônhếch môi nở nụ cười.
“Đây là nguyên nhân em sẽ thường xuyên đến tìm anh? Tính tiền cơm?” Anh buồn cười hỏi.
“Đúng vậy, muốn anh dẫn em đi ăn nha.” Cô khoa trương đi qua, ôm lấy cổ anh nói.
Không nghĩ tới anh xoay người, đem cô kéo ngồi trên đùi anh, sau đó cúi xuống hung hăng hôn cô.
“Địch Ấp Chấn......” Cô nhẹ nhàng mà lôi kéo caravat của anh.
Anh ngẩng đầu. “Chuyện gì?”
“Anh không phải muốn làm ở trong này đi? Nếu như vậy, em sợ anh cũng thất nghiệp, đến lúc đó không ai nuôi em nha.” Không phải mang vợ đi khách sạn, chính là cùng cô thân thiết ở văn phòng, đây không phải là dáng vẻ của CEO nghiêm túc nha.
Vấn đề của cô khiến anh cười ha ha.
Cô thấy vậy thì trong lòng có chút ngọt ngào
Cô rất yêu anh.
Sau khi Đề Lê tìm đến công ty ăn cơm với anh ngày đó, quan hệ của hai người coi như hòa hoãn. Chỉ có đôi khi anh lại nói chuyện lạnh băng làm cô trở tay không kịp. Bình thường Đề Lê rất nhẫn nại, hi vọng tức giận của anh theo thời gian sẽ tan hết, sau đó quên luôn cái chuyện tình nhân ngu xuẩn này.
Tuy rằng đôi khi Địch Ấp Chấn khiến cô cảm thấy nản lòng, nhưng cô vẫn rất cố gắng cải thiện quan hệ hai người. Cô bắt đầu mua sách học nấu ăn, tuy rằng đa số thời gian anh đều tăng ca, nhưng cô vẫn có cách. Cô mang đồ ăn mình làm gói lại trực tiếp mang đến công ty cho anh ăn. Mỗi lần anh đều nói rất khó ăn, đôi khi đánh giá rất ác độc, nhưng là vẫn mang đồ ăn săn sạch.
Đề Lê mỗi lần về nhà đều nâng cái hộp trống trơn cười trộm, sau đó cố gắng cải thiện tay nghề, dù sao bây giờ cô cũng có thời gian.
Mặt khác, cô vui vẻ làm việc ở công ty du lịch, những hành trình cô thiết kế rất được khách hàng ưa thích. Công ty vẫn muốn cô tiếp tục đi làm, nhưng cô lo lắng vấn đề thời gian, cô muốn đền bù cho thua thiệt của ông xã hơn nửa năm qua nha.
Lúc chạng vạng, cô đang muối đồ chua thì điện thoại vang lên.
“Xin hỏi là Phương Đề Lê tiểu thư sao?”
“A, là tôi. Cô là Ngôn tiểu thư?” Đề Lê nghe ra thanh âm đối phương.
“Có thể gọi tôi là Lê Tịnh.” Đối phương thanh âm mỉm cười. “Tôi thật sự rất cảm ơn cô, đến công ty giúp tôi, còn thiết kế được những hành trình xuất sắc như vậy.”
“Không cần khách khí, tôi đến bây giờ vẫn nghĩ bản thân mình không làm được thế này đâu!”
“Đúng rồi, tối hôm nay có tiệc chúc mừng, cô không quên chưa? Chúng tôi đặt nơi rất nhẹ nhàng, cô có muốn cùng chồng đến không?”
“Ách...... Kì thực tôi vẫn chưa hỏi anh ấy, không biết hôm nay anh ấy có tăng ca không. Thời gian là bảy giờ đúng không?”
Đề Lê đã được thông báo cách đây hai ngày, công ty muốn làm một bữa tiệc nhỏ chúc mừng các tuyến du lịch cô thiết kế rất thành công. Nghe nói những người trong công ty thường hay tụ hội định kì với nhau, đối xử với nhau như thành viên trong đại gia đình.
Bọn họ có nói qua có thể đi cùng bạn bè, Đề Lê thực hi vọng Địch Ấp Chấn có thể đi cùng, nhưng tâm tình của anh bất định như vậy, không chừng sẽ trả lại cô một câu “Anh không nhất định phải tham gia hoạt động xã giao của tình nhân.”, đến lúc đó chỉ sợ cô nhịn không được mà phát điên với anh.
“Kia không quan hệ, cô thử hỏi xem, không cần sợ chỉ có một mình Địch tên sinh là đàn ông, chồng tôi cũng đi.” Ngôn tiểu thư làm việc rất gọn gàng, không nói thêm gì nữa.
“Tốt, tôi nhất định đến, gặp lại sau.” Đề Lê cúp điện thoại, vừa xoay người thì thấy Địch Ấp Chấn mở cửa đi vào.
Cô chạy nhanh đến nói: “Hôm nay anh không tăng ca sao? Thật khéo, buổi tối em có một bữa tiệc nhỏ, anh….có thể đi với em không?”
“Tiệc gì?” Địch Ấp Chấn kinh ngạc hỏi.
“Là như vậy, Tiểu Tuyết giới thiệu em đến một công ty du lịch giúp bạn cô ấy. Em giúp bọn họ thiết kế hành trình mới rất được yêu thích, cho nên mọi người muốn làm một bữa tiệc nhỏ, cùng nhau ăn cơm, ca hát…”
Địch Ấp Chấn nghe vậy chân mày cau lại.
Thiết kế hành trình? Sau đó cô sẽ tiếp tục dẫn đoàn? Cho nên đây gọi là từ chức tạm thời sao? Mà cô học nấu cơm là cái gì, nhất thời hứng thú? Tâm của anh trầm xuống, sắc mặt liền khó coi.
“Anh không rảnh, em đi một mình đi!” Anh nói một câu rồi quay về phòng.
“Anh......” Đề Lê không biết anh lại làm sao, mỗi lần đang tốt như vậy, anh sẽ đột nhiên mất hứng, thái độ bỗng chốc lạnh băng, nói chuyện rất khó nghe. Cô thật sự sắp điên rồi.
Rõ ràng đã tan tầm lại nói không rảnh?
Che dấu thất vọng mãnh liệt trong lòng, cô quay đầu tiếp tục công việc bếp núc, đem tức giận cùng suy sụp phát tiết trên đồ ăn. Địch Ấp Chấn lúc này thay quần áo từ phòng ngủ đi ra.
“Nấu cơm?” Địch Ấp Chấn nhìn cô bận bịu. “Đó là chuyện vợ nên làm, em không cần vất vả như vậy.”
Đề Lê ẩn nhẫn thất vọng xuống dưới lại nhất thời tức giận nhảy lên, “Pháp luật có quy định làm tình nhân thì không thể nấu cơm sao? Nếu tình nhân này không ăn, em tìm tình nhân khác. Hay anh muốn em đem quần áo cởi ra chỉ mặc cái tạp dề này mới giống dáng vẻ một tình nhân?”
Địch Ấp Chấn bị cô trách móc không kịp nói gì. Nhưng hình ảnh cô chỉ mặc tạp dề lóe qua trong đầu, mặt anh không tự nhiên mà đỏ lên.
Nhưng Đề Lê cũng không có tâm tình thưởng thức vẻ mặt hiếm khi đỏ của anh, đem đồ chua nhét vào tủ lạnh, rửa sạch tay rồi đi thay quần áo.
Cô đứng bên tủ quần áo hít sâu, đem cảm giác ủy khuất ép xuống. Đề Lê cố ý lựa chọn bộ âu phục gợi cảm nhất, mang giày cao gót. Những thứ này mua vì muốn mặc cho anh xem, bởi vì trước kia cô rất trung tính, nay muốn nữ tính một chút.
Ai ngờ đến người này quá đáng như vậy? Rõ ràng đã thay quần áo nên không trở lại công ty, lại cứng rắn nói không rảnh, quả thực chính là tức chết người đi được!
Trang điểm xong, cô cầm lấy túi nhỏ ra khỏi phòng ngủ.
Địch Ấp Chấn vừa thấy dáng vẻ khêu gợi của cô, ánh mắt trừng lớn. “Em thực sự muốn mặc…”
Ai ngờ, cô đối với ý kiến của anh không hứng thú, cũng coi như không biết ánh mắt không đồng ý kia của anh.
“Tủ lạnh còn có một chút đồ ăn, anh có thể hâm nóng, nếu không có thể ra ngoài ăn, em đi đây.” Cô hướng Địch Ấp Chấn bỏ lại những lời này, nhìn cũng không thèm nhìn liền ra ngoài.
Lúc trong thang máy, cô hít một hơi, “Dù sao đi nữa đây cũng là bữa tiệc mọi người vì ngươi tổ chức, cố lên a Phương Đề Lê.”
Phương Đề Lê thành công bỏ những cảm giác không thoải mái ra sau đầu.
Nhân viên cơ quan du lịch đều rất vui vẻ hoạt bát, một đám người cùng nhau cười đùa, ngay cả ông chủ cũng vậy.
Bởi vì mọi người muốn làm cô tin tưởng vào công việc này, muốn cô tiếp tục ở lại.
Vui chơi giải trí một buổi tối, tan tiệc cũng là mười giờ.
“Đề Lê, cô nên đồng ý ở lại công tác nha!” Ngôn Lê Tịnh lôi kéo tay cô, lại lần nữa nhắc tới chuyện công việc.
“Tôi cần chút thời gian, ít nhất là hai tháng, nếu đến lúc đó mọi người còn cần tôi, tôi sẽ đến làm.” Đề Lê hứa hẹn.
Cô dự tính cùng Địch Ấp Chấn ở chung thêm một thời gian nữa, hi vọng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này. Đáng tiếc trước kia là cô mù quáng, hiện nay anh lại cố chấp, khiến cuộc hôn nhân này không viên mãn. Trò chơi tình nhân của anh khiến cô điên rồi, không biết lúc nào sẽ bùng nổ.
“Kia đương nhiên không thành vấn đề.” Ngôn Lê Tịnh cũng đáp ứng. “Muốn chúng tôi tiễn cô một đoạn không? Sao không gọi chồng cô tới đón!?”
“Không cần, tôi muốn đi bộ một chút, thuận tiện tiêu hóa. Tôi đi trước đây, bye bye mọi người.” Đề Lê xoay người cùng mọi người tạm biệt.
“Ngủ ngon, lần khác gặp!” Mọi người cũng nhiệt tình tạm biệt cô.
Vì thế cô một mình đi về phía trước, cũng không để ý chân vì giày cao gót mà đau đớn, cô cần đi một chút để phân tán bớt cảm xúc trong lòng.
Sau khi tan cuộc vui thì tâm tình lại tịch mịch. Nhìn từng đám người dần biến mất ở đầu đường, gió ban đêm thổi vào cô thật lạnh.
Hôm nay đối với cô mà nói là một đêm có giá trị kỉ niệm, mấy năm nay cô luôn cố gắng làm việc, hoàn thiện mình để xứng đôi với anh. Nay cô có chút ít thành công, nhưng vì sao lại thế này?
Cô cho ràng bản thân càng giỏi thì sẽ càng tới gần Địch Ấp Chấn, nhưng thực tế, ngay cả chia sẻ thành công với cô anh cũng không muốn. Cô ngu xuẩn trốn tránh vấn đề lại đem hôn nhân của mình đẩy vào ngõ cụt.
Cho dù cô đã thừa nhận sai lầm, muốn cải thiện quan hệ, nhưng mỗi lần cô cảm thấy sắp thành công thì anh sẽ lạnh lùng hắt cô một gáo nước.
Giờ này khắc này, cô cỡ nào khát vọng anh có thể ở bên người cô.
Một trận đau lòng mãnh liệt đánh úp lại, cô nhất thời không thể đi tiếp. Ngồi xổm ngay tại chỗ dưới ánh đèn đường, cô cúi đầu, nước mắt liền thi nhau rơi xuống.