Sáng sớm hôm sau, rưỡi sáng Phương Đề Lê đã rón ra rón rén xuống giường , nhịn không được quay lại nhìn lén dáng vẻ đang ngủ của anh mấy lần.
Ai, nhìn anh khi ngủ ôn hòa cỡ nào, cô bất giác đưa tay sờ mặt anh. Đây cũng là động tác cô hay làm, đặc biệt vào ngày nghỉ, anh có thể cùng cô ngủ trễ một chút, nên lúc cô tỉnh lại vẫn có thể thấy anh bên cạnh mà đưa tay sờ mặt anh. Đương nhiên kết quả cuối cùng chính là đánh thức anh sau đó hai người lại nhiệt tình triền miên.
Nhưng hôm nay vạn nhất nếu làm anh thức giấc, chắc chắn anh sẽ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng mà nhìn cô, sẽ khiến cô không biết phản ứng thế nào. Tóm lại rời giường trước nói sau.
Cô đi vào phòng tắm, cố gắng làm nhanh vệ sinh cá nhân, chải đầu rửa mặt đơn giản, thay áo ngủ liền cầm ví tiền ra cửa.
Phương Đề Lê chưa từng rời nhà sớm như vậy, cảm giác mặt trời không giống bình thường, cầm ví tiền xuyên qua ngõ lớn phố nhỏ, cô đã lâu lắm mới đi mua bữa ăn sáng.
Ai, muốn làm người vợ hiền thật không dễ dàng. Trước kia cô không học nấu ăn nên chỉ ra ngoài giải quyết vấn đề này, nói tiếp thì hổ thẹn, từ khi kết hôn, phần lớn đồ ăn đều là do anh chuẩn bị cho cô, nhưng cô lại rất ít khi quan tâm đến anh.
Có lẽ cô nên thay đổi một chút, làm nhiều việc hơn vì anh, có thể tiêu trừ một chút bất an trong lòng anh. Địch Ấp Chân chưa từng ghét bỏ cô, chưa từng yêu cầu gì ở cô nhưng cô vẫn cảm giác được khoảng cách xa xôi giữa hai người, đến một ngày nào đó có lẽ anh cũng sẽ phát hiện, chi bằng bắt đầu thay đổi, hai người sẽ chậm rãi vượt qua cảm giác không an toàn này.
Chiếu cố anh là một việc, cô cũng đang lo lắng có nên thay đổi công việc hay không, hoặc thay đổi lịch trình chỉ dẫn đoàn ở Đài Loan, như vậy thời gian cô ở nhà sẽ nhiều hơn một chút.
Trong đầu suy nghĩ vòng vo, đến khi nhớ lại bóng lưng của anh khi xoay người rời đi hôm qua, trong lòng liền cảm thấy cay đắng. Cô lần đầu thấy bản thân thật ngu ngốc, có lẽ Địch Ấp Chân nói không sai, cô đã không đem tâm sự bản thân cùng anh chia sẻ cho dù cô thực thương anh.
“Oa a, cư nhiên đã hơn bảy giờ, mau mau mau, mau về nhà.” Phương Đề Lê nhìn đồng hồ trên tay không khỏi muốn té xỉu, nhanh chân cầm theo bữa sáng chạy về nhà.
Hơn mười phút sau, cô đã đến cửa nhà, mới mở cửa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Địch Ấp Chấn đứng ở cửa phòng, vẻ mặt kích động phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. “Em chạy đi đâu vậy?”
“Em......” Phương Đề Lê bị anh nhìn đến hoảng sợ. “Em đi mua bữa sáng.”
Kết quả khi anh nhìn thấy túi trên tay cô thì sắc mặt tốt hơn một chút. “Không có việc chạy ra ngoài mua bữa sáng làm gì? Mấy giờ đã ra cửa?”
“Em......” Cô chưa kịp trả lời anh đã xoay người về phòng.
Phương Đề Lê thở ra.
Anh vì sao không vui? Bởi vì cô đi mua bữa sáng?
Mấy giờ đã ra cửa? Người bình thường không phải hay ăn sáng giờ này sao?
Hồi tưởng sự kích động cùng phẫn nộ của anh, trong đầu cô hiện lên một suy đoán---
“Không phải là anh ấy không thích mình ra khỏi nhà chứ?” Nghĩ xong mắt cô tỏa sáng, môi nở nụ cười.
Trời ạ, anh thực sự đáng yêu nha.
Cô thật muốn chạy tới mà ôm ấp thân mật một phen, nhưng hiện tại làm như vậy anh sẽ trở mặt sao?
Miệng hàm chứa cười, cô bắt đầu đem sandwich trà sữa lấy ra, bày biện ngay ngắn chỉnh tề trên bàn.
Thu xếp ổn thỏa, Phương Đề Lê thực giống em bé ngồi ngay ngắn ở bàn, chờ anh rửa mặt chải đầu đi ra.
Kết quả đợi phút, ngay lúc cô muốn đi gọi anh thì cửa phòng mở, Địch Ấp Chân mặt tây trang trong tay cầm theo cặp tài liệu đi ra.
“Anh nhanh một chút, bữa sáng sắp nguội rồi.” Cô hướng đến anh nói.
Ai ngờ anh chỉ đến gần nhìn cô rồi nói một câu: “Anh không ăn bữa sáng.”
“Không ăn bữa sáng?” Cô kinh ngạc đuổi theo. “Làm sao lại không ăn? Cứ như vậy đến trưa mới ăn, sẽ ảnh hưởng…”
Anh liếc nhìn cô một cái. “Chẳng lẽ bình thường em có ăn sáng sao?”
Trên mặt của anh viết – em như vậy thì không có tư cách nói anh.
Phương Đề Lê nghẹn họng nhìn trân trối. “Đó là do em ngủ trễ, cho nên......”
Ai ngờ anh căn bản không nghe cô giải thích liền đóng cửa mà rời đi.
“Thế nào như vậy? So với tưởng tượng thật không giống nhau, ít nhất nên ăn xong bữa sáng tình yêu sau đó thân thiết một chút với bà xã rồi mới đi làm chứ? Người yêu bình thường không phải như vậy sao?” Cô tức giận dậm chân.
Có lẽ là thật sự rất suy sụp, Phương Đề Lê ngồi trở lại bàn ăn, liều mình đem hai phần ăn sáng mà nhét vào miệng. Kết quả bụng cô căng muốn nổ tung, ngồi nghỉ trên sô pha một giờ mới có thể đứng dậy đi lại.
Con đường trở thành vợ hiền này là nhấp nhô!
Ở trên sofa nằm hơn một giờ, Phương Đề Lê đứng dậy nhìnnhìn đồng hồ treo tường, phát hiện mới chín giờ. Ai, cô thật sự không phải hiền thê lương mẫu nha, cứ ở nhà như vậy thật chán. Đang lo lắng không biết làm gì thì điện thoại liền vang lên.
“Uy, xin hỏi Phương Đề Lê tiểu thư sao? Tôi ở cơ quan du lịch.” Thanh âm bên kia điện thoại tương đối lễ phép.
“Là tôi, có việc gì sao?” Phương Đề Lê kinh ngạc hỏi. Cô đã bị họ lãng quên một thời gian, chẳng lẽ bây giờ họ muốn cô tiếp tục dẫn đoàn sao?
“Đại Phương, hiện tại có đoàn cần cô dẫn, cô có thể đi chứ? Tôi đã xem qua visa của cô, vẫn chưa hết hạn, không cần làm lại cái khác…” Nhân viên công ty thân thiện nói.
“Không cần làm lại? Đợi chút, tôi ngay cả thời gian làm lại visa cũng không có? Đoàn đó đi ngày nào?” Phương Đề Lê nguyên bản vui vẻ ai ngờ lại có cảm giác không ổn.
“Cái kia thôi...... Thời gian có chút gấp, cho nên hôm nay cô nhất định phải đồng ý với tôi, bằng không sẽ không kịp.” Đối phương nói chuyện bắt đầu hơi giận dữ.
Phương Đề Lê xoắn xoắn sợi tóc. “Còn một ngày là đi sao?”
“Ngày mai. Còn kịp, cô không cần lo lắng, tư liệu chúng tôi đều chuẩn bị tốt, cô chỉ cần hôm nay đến công ty lấy tư liệu ngày mai mang theo đoàn viên lên máy bay là tốt rồi. Cô có kinh nghiệm dẫn đoàn rất phong phú, công ty chỉ có thể nhờ cô.” Đối phương mềm mỏng nói.
“Ngày mai?!” Phương Đề Lê bắt đầu cảm thấy đau đầu. “Sao hôm nay mới nói? Có sai lầm gì sao? Không cần nói vòng vèo, nói thật ra đi, muốn tôi tiếp đoàn như vậy thì tôi cũng phải biết tình hình thực tế, cứ như như vậy đối với tôi và khách hàng đều không công bằng.”
Trời ạ, ngày mai? Làm sao có thể gấp như vậy? Cô cùng Địch Ấp Chân còn chưa bắt tay thân thiện, anh chưa nguôigiận nếu cô cứ rời đi, không phải là càng căng thẳng sao?
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng kia, cô không khỏi có ý nghĩ muốn bỏ trốn trong đầu. A, không nên không nên, dù thế nào thì vẫn phải cùng anh hảo hảo nói chuyện.
“Ai nha, kì thực là do Tiểu Ngô dẫn đoàn, nhưng đêm qua anh ta bị viêm hệ tiêu hóa nghiêm trọng, hiện tại vẫn ở bệnh viện điều trị. Cô nói không đổi người được không? Đoàn này chúng tôi phải tìm người kinh nghiệm phong phú mới dẫn được…”
“Kỳ thực đoàn này rất khó khăn nên mới để tôi dẫn phải không? Tiểu Ngô luôn báo giá dẫn đoàn thấp, sau đó để khách tự bỏ tiền túi ra, luôn bị khách hàng mắng không phải sao?” Phương Đề Lê lạnh lùng nói.
Tiểu Ngô này ở công ty du lịch rất có tiếng, mỗi lần đi đều cùng khách hàng phát sinh tranh cãi, nhưng bởi vì lập không ít công cho công ty mà công ty luôn mắt nhắm mắt mở. Nếu cô tiếp đoàn này, nhất định sẽ nếm mùi đau khổ.
“Ai nha, Đại Phương, không đâu, bởi vì mọi người đều đã có đoàn dẫn nên mới nhờ cô, trừ cô ra công ty không biết tìm ai. Cầu xin cô giúp đỡ một lần đi.”
“Có nhiều người vẫn hay bí mật mà dẫn đoàn đi, tìm người khác đi.” Cô không hi vọng trong lúc này mà rời đi.
“Bí mật dẫn đoàn tuy rằng không ít, nhưng năng lực lại yếu, visa cũng có vấn đề. Nếu cô không đáp ứng, công ty chỉ có thể bắt Tiểu Ngô dẫn đoàn. Anh ta bệnh như vậy, cô nhẫn tâm sao?”
“Cũng không phải do tôi hại anh ta.” Phương Đề Lê đối với đối phương đáp trả.
“Đương nhiên không phải, nhưng tình hình bây giờ rất vội, cầu xin cô.” Đối phương rất khẩn khoản mà cầu xin.
Phương Đề Lê chần chờ.
“Cầu xin cô, công ty cam đoan sẽ tận lực phối hợp với cô, còn có lần sau sẽ sắp xếp đoàn tốt cho cô dẫn. Xin cô…”
“Tôi hiện tại không thể đáp ứng, phải cùng người nhà thương lượng đã.” Người nhà cô nói đương nhiên là Địch Ấp Chấn, mặc kệ thế nào, cô phải cùng anh thảo luận một chút!
Việc này thật khó xử, cô bị người ta cầu xin mà mềm lòng, nhưng tình huống trước mắt không thích hợp đi xa. Chết tiệt, sớm không đến trễ không đến, hiện tại lại tìm cô dẫn đoàn khẩn cấp như vậy, nên đi hay không đi đây?
“Vậy cô có thể mau chóng cho đáp án hay không? Bởi vì chúng tôi thật sự rất gấp…”
Phương Đề Lê mãnh mắt trợn trắng. “Tôi sẽ cố gắng, nếu không anh có thể tìm người khác, không chừng sẽ có người tiếp.”
“Hảo hảo, vậy sau khi cô quyết định thì gọi đến công ty thông báo một tiếng.” Đối phương vui vẻ treo điện thoại, dường nhe là cô đã đáp ứng rồi vậy.
Kì thực cô không hiểu, cho dù visa vừa khéo phù hợp yêu cầu, mọi người ai cũng không vui khi nhận đoàn này, vì sao công không trực tiếp cự tuyệt?
Ở phòng khách đi lại vài vòng, cô vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Địch Ấp Chấn. Không nghĩ tới anh không biết có điện thoại hay là cố ý tắt máy, cũng có thể đang họp nên không thể tiếp điện thoại, tóm lại không liên lạc được.
“Làm sao lại không nghe? Bình thường không phải đều tiếp điện thoại sao?” Phương Đề Lê tìm điện thoại văn phòng của anh.
Kì thực cô muốn tìm đến công ty gặp anh, nhưng sợ anh đang họp không nghe điện thoại, nếu đến đó không phải phiền anh sao. Bình thường chưa tính, anh lại đang giận cô, vẫn là không nên đi. Vì thế cô tìm được điện thoại tại văn phòng, kết quả ---
“Đây là văn phòng CEO tập đoàn Nguyên Tố, xin chào!” Thẩm thư kí thanh âm không thể chê vào đâu được, rõ ràng lại đơn giản, có lễ nhưng không quá mức thân thiện.
Đề Lê vừa nghe đến thanh âm kia liền biết là Thẩm thư kí tiếp điện thoại, nhưng cô vẫn trấn định lễ phép mở miệng. “Xin chào, tôi tìm Địch Ấp Chấn tiên sinh.”
Đối phương thực rõ ràng tạm dừng vài giây.
“Địch CEO hiện tại không thể tiếp điện thoại, xin hỏi có việc gì? Có cần tôi nhắn lại không?” Ngữ khí lúc này biến lạnh vài phần.
Đề Lê vụng trộm ói ra đầu lưỡi, cô gái này đang làm cái gì? Cô là vợ cũng chưa từng trách cô ta bám lấy chồng mình, cô ta dám dùng ngữ khí đuổi ruồi này nói với cô?
“Tôi là Phương Đề Lê, xin hỏi anh ấy họp tới mấy giờ? Bởi vì gọi di động không được mà tôi có việc gấp tìm anh ấy.”. Đề Lê kiềm chế nói chuyện.
“Nếu Địch tiên sinh không có khởi động máy, chứng tỏ Địch tiên sinh không muốn nhận điện thoại quấy rầy của người như cô. Mời để lại số của cô, tôi sẽ thông báo với Địch tiên sinh.”
“Cô......” Đề Lê nghe xong thật muốn bóp chết cô ta, quên đi. “Hảo, cô nói với anh ấy gọi điện lại cho tôi, về phần số điện thoại thì không cần…Anh ấy hẳn là biết số điện thoại của nhà mình.” Câu cuối cùng cô cố ý nói nhẹ nhàng, nhưng có mười phần rung động. Nói xong liền cúp máy, lười nói chuyện với Thẩm thư kí.
Có lầm hay không? Làm sao xem cô như ruồi bọ mà đuổi? Giống như cô ta không ra mặt che chắn thì ông chủ sẽ bị nhện tinh ăn thịt vậy. Hừ, nếu nói đến ăn thịt anh, cô cũng đã ăn qua vài lần rồi.
Nghĩ đến đây cô lại đỏ mặt.
“A --” Cô hướng lên trời hét lên một tiếng. “Hiện tại rốt cuộc là cái tình huống gì? Phiền chết.”
Đề Lê ở trong nhà đến giữa trưa vẫn không nhận được điện thoại của Địch Ấp Chấn, không biết anh bận hay là không muốn trả lời, làm cô thật sự lo âu.
Mặt khác công ty du lịch cứ gọi cô liên tục, muốn cô nhận lời họ. Mỗi lần cô đều nghĩ là Địch Ấp Chấn nên rất nhanh tiếp điện thoại nhưng lại thất vọng.
Khi tiếng chuông lần nữa vang lên, cô nhịn không được ôm đầu, cảm thấy mình sắp nổi điên rồi. Tiếp điện thoại bên kia liền mở miệng.
“Đại Phương sao? Phương tiểu thư sao? Quyết định chưa? Người nhà cô nói thế nào? Muốn chúng tôi đến nói giúp cô không?”.
“Ngừng!” Đề Lê rốt cục chịu không nổi. “Nếu tôi tìm còn không ra chồng mình, cô nghĩ cô có thể tìm anh ấy nói chuyện sao?” Thật là tức chết cô, mặc kệ là Thẩm thư kí kia hay công ty du lịch, cô sắp điên rồi.
“Ách...... Tôi chỉ là muốn hỗ trợ.” Đối phương bị cô hung dữ liền nhanh chóng nói.
Đề Lê thở dài. “Cô gọi liên tục cho tôi như vậy cũng vô dụng, cho dù tìm được chồng tôi, anh ấy cũng không đồng ý cho tôi đi đâu, tôi đề nghị cô nên tìm người khác đi.”
“Nếu có thể tìm người khác tôi không cần quấy rầy cô a!”
“Tôi mặc kệ, chờ tôi hỏi xong sẽ thông báo với cô, không cần gọi tới nữa.” Đề Lê nghiêm trọng cảnh cáo đối phương, sau đó không gặp lại mà trực tiếp ngắt điện thoại.
Treo điện thoại, cô ở trong nhà suy nghĩ, cuối cùng cầm lấy túi xách cùng chìa khóa, trực tiếp đến tập đoàn Nguyên Tố tìm người.
Lên taxi, không đến nửa giờ đã đến tòa nhà tập đoàn Nguyên Tố.
Lần này cô cùng bảo vệ trực tiếp chào hỏi, mặt cười nói “Phiền toái giúp tôi liên lạc với thư kí CEO.”
Bởi vì bảo vệ còn nhớ rõ cô, vì thế liền vội vàng gọi và chuyển điện thoại cho cô.
“Thẩm thư ký, tôi là Phương Đề Lê. Trừ khi cô hiện tại có thể khiến Địch Ấp Chấn mở miệng nói tôi đừng đi lên, bằng không hiện tại tôi lên tìm anh ta.” Cô trực tiếp giết Thẩm thư kí trở tay không kịp.
Bất quá cách này hiển nhiên có hiệu quả.
“Cái gì...... Cô nói cái gì?” Thẩm thư ký thật đúng là bị cô làm kinh sợ, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
“Chờ một chút sẽ biết.” Đề Lê lộ tươi cười sáng lạn sau đó gác điện thoại, xoay người hướng bảo vệ phất phất tay. “Lầu tôi biết, tôi lên rồi nha, cám ơn anh.”
Bảo vệ còn cùng cô vẫy vẫy tay, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Phương Đề Lê nhanh chân thừa dịp Thẩm thư kí không thể ngăn cản mà vào thang máy lên thẳng tầng , tránh việc cô ta gọi bảo vệ giữ cô lại. Ai, thật muốn mắng Địch Ấp Chấn, muốn gặp anh phải tốn sức như vậy.
Thang máy đến lầu , cô bước ra liền thấy Thẩm thư kí một mặt cứng ngắc đứng dậy.
Phương Đề Lê nhìn thiếu chút cười nhạo ra tiếng.
“Phương tiểu thư, Địch tiên sinh hiện tại đang có hội nghị, không có thời gian gặp cô.” Thẩm Phái Quân ngữ khí lạnh lùng, ngay cả sự khách khí cũng giảm đi.
Phương Đề Lê nhún vai.
“Không quan hệ, tôi có thể chờ, dù sao giữa trưa, anh ta cũng phải ăn cơm.” Nói xong cô đi đến bàn tròn lần trước ngồi xuống, cầm báo lên xem, nhìn Thẩm thư kí tức giận đứng một bên.
Phương Đề Lê dùng báo chí che khuất mặt, che khuất khóe miệng cười. Ai, nếu không phải hôm nay cô có chính sự, nếu không sẽ đùa với thư kí của anh một chút, rất thú vị a. Nếu các cô ấy biết Địch Ấp Chấn đã kết hôn, không biết sắc mặt sẽ khó coi thế nào, đến lúc đó chỉ sợ cô càng bị chỉ trích nhiều hơn bây giờ.
Chờ chờ, thời gian đã qua giờ rưỡi, Địch Ấp Chấn vẫn chưa kết thúc hội nghị để ăn cơm, Phương Đề Lê nhìn đồng hồ, mày đều nhíu lại. Bữa sáng anh cũng chưa ăn, giờ ăn trưa cũng không đúng giờ, chẳng lẽ lúc cô không ở đây, anh đều tùy tiện như vậy.
“Phương tiểu thư, thời gian đã qua giờ rưỡi, tôi đề nghị cô về đi, CEO hôm nay thực sự bề bộn nhiều việc.” Thẩm Phái Quân chưa từ bỏ ý định muốn đem cô đuổi đi.
“Đúng nha, đã trễ thế này, cô chắc cũng muốn nghỉ ngơi? Cô cũng đi ăn cơm đi không cần tiếp đón tôi.” Đề Lê rộng rãi phất phất tay.
Thẩm Phái Quân sắc mặt từ trắng sang hồng sau đó lại chuyển thành trắng, rất tức giận đi.
Đề Lê vụng trộm giả trang cái mặt quỷ, cô không biết mình có tính xấu. Vô luận thế nào cũng phải tìm được Địch Ấp Chấn, bằng không sẽ bị công ty du lịch oanh tạc điện thoại a.
Ngay tại Thẩm thư ký cố gắng suy xét thế nào đuổi đi của nàng thời điểm, CEO cửa ban công rốt cục mở ra.
“Thẩm thư ký, giúp tôi mua cơm trưa......” Địch Ấp Chấn nói còn chưa xong liền thấy Phương Đề Lê, ánh mắt anh có chút kinh hỉ. “Em sao lại đến đây?”
Phương Đề Lê cười hướng anh nói. “Có chuyện tìm anh, có thời gian ăn trưa không?”
Địch Ấp Chấn trầm ngâm vài giây, liền xoay người cùng Thẩm thư ký nói rõ: “Không cần mua cơm trưa nữa, hội nghị chiều nay hoãn lại một giờ.”,
“Địch tiên sinh, nhưng là......” Thẩm thư ký còn muốn nói cái gì đó, nhưng Địch Ấp Chấn đã xoay người. Biểu hiện này không phải là mệnh lệnh không thể thương lượng sao, muốn cô nghiêm chỉnh chấp hành. Cho nên Thẩm thư kí không mở miệng nữa, nhìn ông chủ mang theo cô gái đáng ghét rời đi.
Địch Ấp Chấn cùng Đề Lê bước vào thang máy, một tay còn chế trụ thắt lưng của cô dẫn ra ngoài. Mà cô hôm nay cũng thực ngoan, không có giãy dụa né tránh. Lần này sẽ có nhiều tin tức bát quái trong công ty đây, lần trước là ngọ thê, không ngờ hôm nay cũng là đi ăn trưa.
Nghĩ đến đây cô liền đỏ mặt.
Dù sao đại lão gia này vẫn đang tức giận không nên chọc vào, đành phải thuận theo anh một lần.
“Cười trộm cái gì?” Anh nghiêng đầu hỏi. “Anh hôm nay bận nhiều việc, đến một nơi gần đây ăn được chứ?”
“Ăn cái gì cũng tốt, gần một chút là được, anh không cần phải đi xa.” Dù sao cô chỉ để ý đến việc anh có ăn cơm với cô hay không, không nhất định phải ăn nhà hàng cao cấp.
“Em còn chưa trả lời vấn đề của anh.” Địch Ấp Chấn tiếp tục truy vấn, dẫn cô vào một nhà hàng gần công ty, nhanh chóng kiếm bàn ngồi xuống.
Nàng vừa cười vừa nói. “Không có gì, chỉ sợ anh về trễ sẽ có thêm nhiều tin đồn thôi.”
“Hôm nay không được, buổi chiều anh có hội nghị quan trọng.” Anh cư nhiên đứng đắn trả lời.
Cô sửng sốt, sau đó đánh mu bàn tay anh một cái, mặt đỏ lên. “Em cũng không phải muốn tìm anh để...... Đi chỗ đó, anh thực sự......”
Không nghĩ tới anh lại nhíu mày làm vẻ mặt không đứng đắn.
Kì thực hôm nay thấy cô chủ động đến tìm, nói anh không vui là gạt người. Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh, anh có thể hay không trông cậy vào sự thay đổi của cô, cô có thể người vợ chân chính của anh?
Mà Đề Lê nhìn thấy anh tâm tình rất tốt, không còn dùng thái độ lạnh như băng nói chuyện, tâm tình của cô đương nhiên cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Hai người nói nói cười cười, đồ ăn rất nhanh được mang lên.
“Anh ăn nhanh một chút còn về họp.” Đề Lê thúc giục.
Địch Ấp Chấn nhã nhặn ăn không ít, đợi đến lúc hai người ăn xong mới hỏi: “Em hôm nay đến tìm anh chỉ để ăn cơm hay có việc gì khác?
“A, đúng nha, em quên mất.” Thời gian thoải mái như vậy khiến cô quên việc chính. “Là như thế này, hôm nay cơ quan du lịch gọi điện thoại đến, muốn em tiếp một đoàn, em nghĩ tìm anh thương lượng---”
“Em muốn dẫn đoàn?” Sắc mặt của anh thay đổi, ý cười trong mắt biến mất.
Đề Lê bỗng nhiên cảm thấy da đầu run lên. “Việc này có chút phức tạp, công ty du lịch có chút khó khăn…Nếu em không giúp có khả năng sẽ ảnh hưởng công việc sau này…”
Cô hiểu được, do lần trước không mang lễ vật đến công ty đã làm cho ông chủ mất hứng, hiện tại nếu cô không giúp lần này, chỉ sợ sau này cô sẽ rất khó có đoàn để dẫn đi.
Đối với cô mà nói quyết định này thật khó khăn. Hiện tại cô rất muốn nói tình hình công việc cho anh biết, nhưng cảm giác được hơi lạnh từ anh, cô căn bản không thể lấy đề tài ra mà nói. Thời gian của anh có hạn, nhưng cô trong hai ba câu lại không thể giải thích rõ ràng.
“Em khi nào lại hỏi anh về công việc? Anh có khi nào hạn chế em chưa?” Anh nhàn nhạt nói, “Chuyện này em tự quyết định đi.”
“Nhưng là......” Đề Lê thấy anh đứng dậy thì bắt đầu hoảng. “Nhưng ngày mai em phải đi rôi.”
Thân mình anh cứng đờ. “Em muốn đi thì đi đi.” Nói xong liền đi thẳng đến quầy thanh toán rồi trực tiếp quay về công ty.
Đề Lê đuổi theo, luôn đi cách anh một đoạn ở phía sau nhưng anh không quay đầu một lần. Mãi đến cửa công ty cô mới dừng chân lại.
“Địch Ấp Chấn, em...... em về nhà trước nha?” Cô do dự kêu.
Kết quả anh chỉ dừng một giây liền tiếp tục đi về phía trước.
Phương Đề Lê cắn môi, nhìn bóng lưng của anh, đầu đau mãnh liệt.
Trời ạ, ai tới nói cho cô biết phải làm gì bây giờ?
Tiếng hét trong còn chưa kết thúc thì điện thoại trong túi lại vang lên. Cô lập tức lấy ra xem.
“Uy!” Cô đối với đối phương hét lên một tiếng, bởi vì gọi đến là công ty du lịch, cũng chính là đầu sỏ khiến cô nổi điên.
Quả nhiên cô thành công dọa chết đối phương, ngừng vài giây, bên kia mới chậm rãi mở miệng, “Phương...... Phương tiểu thư.”
Đề Lê nhu nhu thái dương, nhất thời cảm thấy bản thân đang giận chó đánh mèo nên có chút ngượng ngùng, lúc này mới thả lỏng âm thanh. “Hi vọng cô gọi tới là nói với tôi đã tìm được người dẫn đoàn.”
“Không phải, tôi là muốn nói tiểu Ngô...... Hiện nay rất kém, không thể xuống giường được, cho nên nếu cô không đồng ý thì công ty thật sự phải đền tiền vì phá vỡ hợp đồng.” Nhân viên công ty nói nghe thực nản lòng.
Đề Lê bất đắc dĩ thở dài, biết bản thân đã bị đánh bại.
Việc này cùng với xuống địa ngục có gì khác nhau?
Trời ạ, cô đã trêu chọc ai a?