Mạt Thế Xâm Nhập

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói đến dị năng – thứ bây giờ còn thực huyền diệu chưa rõ ràng này, thượng úy Trâu không tin cũng phải tin. Ngay lập tức ông cho chiến sĩ nhanh chóng thông báo tin này cho những liên đội khác, sau đó bảo người khuân vác càng nhiều đạn dược về từ chỗ cung ứng.

Súng máy cỡ nặng phụt ra ngọn lửa đan chéo thành mạng lưới dày đặc, thậm chí những chiến sĩ nhàn rỗi cũng cầm lựu đạn đến tường thấp vào tư thế sẵn sàng. Tiếng khẹt lửa dày đặc của súng pháo vang lên khiến người tới gần khu vực phòng thủ thấy lạ lùng.

Trời cũng sắp tối rồi, không phải sẽ ngừng chiến à, sao lại náo nhiệt nữa rồi?

Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, một tiếng rú thảm thiết cắt qua chân trời liền vang lên.

“A ——” một dị năng giả không kịp đề phòng bị con alien cấp trèo lên lũ cấp vồ lấy, một cái vồ như hổ phác lang ôm hung hăng đánh hắn ngã ngửa xuống đất!

Không chờ đồng đội của hắn đi cứu, liên tục có alien cấp chân như gắn hỏa tiễn bật lên.

“Phốc!” Hút quản bất ngờ cắm phập ngay giữa trán dị năng giả, hắn lập tức trợn tròn tròng trắng, chết bất đắc kì tử.

“Mẹ nó!!!” chiến sĩ phòng thủ trên tường cao trợn mắt, chộp lấy súng mác đâm vào con alien đang đạp một cái nhảy lên phía dưới chân.

“Xẹt” một tiếng quất giòn vang, cái xúc tua dài ngoằng quấn lấy thân súng máy, một sức kéo rất mạnh truyền đến, chiến sĩ bị lôi ngược về phía trước, nghênh đón hắn chính là hút quản bắn ra từ giữa lỗ miệng đã há toang!

Nơi nơi đều đang diễn ra cuộc phản chiến thế này, tiếng kêu gào kinh hoàng vang dội liên hồi.

Thượng úy Trâu giận dữ hét: “Đứng vững! Bắn! Bắn!!!”

Lúc này trong Phái thành phía sau lưng họ, bỗng vang lên tiếng cảnh báo ồn ào còn thê lương hơn cả hồi sáng.

Thượng úy Trâu thở phào, lớn tiếng quát: “Gắng gượng đi! Viện quân rất nhanh liền đến!”

Toàn thành xôn xao cả lên. Loại cảnh báo này trừ lần diễn tập ra, cũng là lần đầu tiên vang lên, không phân biệt nam nữ bệnh tàn, người thường biến dị giả dị năng giả tất cả đều phải lên tường vây, tham gia chiến đấu.

Đảo mắt một cái, Phái thành liền biến thành một cỗ máy chiến tranh khổng lồ.

Hai tay Đường Húc Hải nắm chuôi cự kiếm, vòng eo cường kiện vặn lại rồi quét ngang mạnh một cái, alien cấp vồ tới lập tức bị chém đứt phăng ngang người.

Bọn Chu Vĩ Hoa bắt đầu thấy chật vật, dù sao trận chiến hồi trước tuy cũng gian khổ, nhưng phần lớn vẫn là lũ chốt thí bậc một, nhưng lần này toàn bộ đều là alien cấp .

Ngay lúc bọn họ bối rối vụng về thấy càng khó có thể ứng phó nổi, “Phốc phốc phốc!!!” vang lên, có cái gì bay sát qua người bọn họ, bắn vào thân thể alien.

Alien hung lệ trước mắt đột nhiên cứng đờ lại, sau đó ngã bẹp xuống.

Chu Vĩ Hoa tập trung nhìn vào, ngực con alien trước mắt tràn ra một động lớn, một mùi cháy khét phiêu tán ra.

“Đừng lo!” Phó Sử Ngọ lớn tiếng quát, “Tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ hiệp trợ các anh!”

“A… Vâng!” tim Chu Vĩ Hoa nhảy bật lên, lập tức tập trung chú ý phía bên ngoài tường thành càng ngày càng u ám.

Giữa biển alien phía dưới không biết hỗn tạp bao nhiêu alien cấp , bọn họ chỉ có thể thận trọng mà đánh, ứng phó công kích càng ngày càng mạnh không dễ phòng ngự của alien cấp .

Ánh mắt Phó Sử Ngọ sắc bén nhìn chằm chằm phía dưới, hai tay hơi nghiêng, song súng trong tay phát ra tiếng “Phốc” “Phốc”, đạn năng lượng xé rách không khí xoay tít bay về phía mục tiêu.

Cổ tay y hơi nhói lên, bả vai mỏi nhừ. Trán toát mồ hôi, lực dội ngược của súng năng lượng mạnh hơn súng thường nhiều. Nếu nói y có thể dễ dàng thích ứng lực dội của súng thường vậy súng năng lượng này lại khiến y phải cố hết sức.

Như thế này mãi, y sẽ nhanh chóng mất đi độ chính xác.

Phó Sử Ngọ cảm thấy quá hung hiểm, dứt khoát mở toạt cảm quan ra, không cần ngắm nữa, đạn năng lượng trong súng bắn loạn xạ không có cách thức gì. Y nhất định phải tìm được biện pháp khác.

Trong hình ảnh D, quỹ đạo viên đạn nhanh chóng hiển hiện trước mắt, Phó Sử Ngọ không cầm súng ngắm nữa, mà dựa hết vào quỹ đạo viên đạn để tìm chuẩn mục tiêu.

Ánh mắt Phó Sử Ngọ sáng ngời, rất tốt, có thể làm được!

Phó Sử Ngọ cắn môi dưới, tiến lên hai bước đứng ở phía trước, hai tay y mở ra, họng súng nghiêng đến kì quái, ánh mắt y mất đi tiêu cự nhìn thẳng về phía trước.

“Phốc! Phốc! Phốc! …” họng súng năng lượng ánh xanh thoáng hiện, tràn ra một luồng hỏa hoa sáng ngời.

Đạn năng lượng vẽ ra một quỷ đạo quỷ dị, như cây pháo hoa đốt đêm giao thừa, xoay xoay xèo xèo giao nhau bắn ra, từng tia từng tia bắn ọt vào người lũ alien đang bật lên.

Phó Sử Ngọ đột nhiên bùng nổ, đại phát thần uy, alien cấp không ngừng bật lên trên không đều bị bắn chết, sau đó rớt xuống đám alien.

Ngay lập tức áp lực của F chợt giảm, Đường Húc Hải thở hỗn hễn, quẹt quẹt mồ hôi, ngẩng đầu nhìn bóng hình lạnh lẽo đứng ở phía trên, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Không đợi mọi người kinh thán thả lỏng vì thủ đoạn bạo lực của Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ liền căng môi, mặt vô cảm buông một súng xuống: “Hơi nóng lên …”

“Đệt!” Đường Húc Hải trợn trắng mắt.

“Alien cấp còn rất nhiều…” một tay Phó Sử Ngọ bắn vào alien, cái tay còn lại thì vẫy vẫy súng, như kỳ vọng có thể mau hạ nhiệt độ xuống.

Lúc y vẫy vẫy đung đưa bàn tay, họng súng cứ liên tục phụt ra đạn năng lượng xanh lè, quỹ đạo chuyển loạn tứ lung tung, nhưng phát não tinh chuẩn bắn vào ngực alien.

“Trâu bò quá à…” mắt Thiệu Nhạc trợn cả ra, lần đầu tiên kiến thức được kỹ thuật bắn điếu tạc thiên như vậy.

Đây không còn gọi là tay súng thiện xạ nữa, rõ rành rành là súng thần mà!!

“Đừng ngẩn người!” Đường Húc Hải đạp hắn một đạp, tuy trong lòng hắn cũng tự hào kiêu ngạo cho Phó Sử Ngọ, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm có thể tùy tiện thưởng thức.

“A a a a a!!!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng gào thảm, không đợi Phó Sử Ngọ kịp phản ứng, một con alien liền nhào vào người chiến sĩ đang đứng bên cạnh y.

Ý thức Phó Sử Ngọ trống rỗng, cái gì cũng không kịp tưởng, liền theo bản năng thay đổi họng súng “Phốc phốc!!” Hai phát bắn chết con alien.

Nhưng cũng đã không còn kịp, chiến sĩ kia trực tiếp bị alien hất bay hột sọ, óc chảy lênh láng.

“F thất thủ!!!”

Mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú của thượng úy Trâu, alien ùn ùn từ bên cạnh từ phía trước tấn công lại đây.

Phó Sử Ngọ chỉ có thể tiếp tục sử dụng họng súng càng ngày càng nóng kia, cũng đem cây hơi làm lạnh một chút còn lại gia nhập cuộc chiến.

Trên tường vây đã bật mở đèn, trời sáng y như ban ngày. Alien ùa tới mang theo tiếng rít xé rách màng nhĩ, mọi người rơi vào tuyệt vọng.

Phó Sử Ngọ không thể không một mình phòng thủ lũ alien từ khu F công tới, alien chính diện liền giao cho bọn Đường Húc Hải phụ trách.

“Chú ý tình huống F một chút, bất cứ lúc nào bên kia cũng có thể thất thủ!” Đường Húc Hải cao giọng quát với những người chung quanh.

Sau đó hắn quay đầu bảo Chân Tử: “Em không cần một mình công kích alien, dùng sóng âm diện tích lớn tấn công, chỉ cần khiến lũ alien tạm dừng là được!”

Chân Tử đanh khuôn mặt nhỏ nhắn lại: “Hiểu ạ!”

Cô há miệng, hút sâu một hơi, sóng âm không tiếng động bật tung ra, động tác của alien rõ ràng cũng hơi khựng lại.

Chu Vĩ Hoa thấy thế, hồ quang trong tay liền bắn ra bốn phía, sét xẹt xẹt đánh vào alien.

Thoáng điều chỉnh, giúp họ thong dong rất nhiều, ít nhất không khẩn trương bối rối như thế nữa.

Liên tục chiến đấu cả ngày, giữa trưa chỉ uống một chút nước lại không ngừng sử dụng dị năng sóng âm, khiến cổ họng Chân Tử bắt đầu ngưa ngứa.

Lúc ngừng để thở, cô rốt cục nhịn không được ho khan khô khốc. Kết quả đúng lúc đó các dị năng giả đã thích ứng tiết tấu lại không thể đúng lúc điều chỉnh tiến công lại.

Phó Sử Ngọ thấy tình thế không ổn, liền cực nhanh xử lý lũ alien ở chính diện, rồi xoay người bắn chết con alien thừa cơ mà lủi lên.

Một con alien lọt lưới nhào vào người Ôn Triệu Minh, nó tuy bị Phó Sử Ngọ đúng lúc nổ súng mà ngã xuống, lại dư thế không giảm tông vào cái thùng đệm dưới xe lăn của Ôn Triệu Minh. Ôn Triệu Minh tuy đã hết sức đứng lên, lại vì chi giả ảnh hưởng động tác mà chậm nửa nhịp.

Alien nhảy vọt đến thấy thế liền thèm thuồng vui vẻ, quơ xúc tua mang theo móc câu muốn quấn lấy Ôn Triệu Minh.

“Triệu Minh!” Phó Sử Ngọ trực tiếp nhảy xuống, bỏ súng qua, vươn tay đi kéo anh.

Phó Sử Ngọ tuy đúng lúc kéo Ôn Triệu Minh ra, nhưng bản thân lại bị xúc tua cào rách toét một đường.

Y chỉ cảm thấy cánh tay bị cái gì đó cào lên, ngay sau đó là đau đớn kịch liệt.

“Sử Ngọ!” Đường Húc Hải chạy vội đến đẩy ngã y, hút quản con alien lập tức bay xẹt qua phía trên hai người.

Ôn Triệu Minh lảo đảo lui về phía sau, thẳng đến tựa vào tường cao anh mới thấy cánh tay Phó Sử Ngọ bị móc câu xúc tua trực tiếp móc đứt một lớp thịt, lập tức điên lên.

“Bùm!!!” Nhất thanh muộn hưởng, một đoàn lửa nổ tung.

“Chi!!!” Alien ré thảm, máu thịt bầy nhầy bay ngược ra ngoài.

Não Ôn Triệu Minh trống rỗng, hình như không rõ mình đã làm gì.

Đường Húc Hải ngạc nhiên nhìn anh, Phó Sử Ngọ bị hắn đè lên bỗng ho sặc sụa.

Đường Húc Hải vội đứng lên, kéo Phó Sử Ngọ dậy, lúc này căn bản không thể quan tâm vết thương của y, alien từ khu vực bên cạnh đang xuyên qua lưới lửa hừng hực mà đánh tới.

Cự kiếm trong tay Đường Húc Hải chớp mắt phân thành hai song đao, một tiếng xẹt trầm thấp, vung tay lên chém vào con alien chạy tới.

Phó Sử Ngọ khụ khụ, y chớp mắt mấy cái, hỏi lại Ôn Triệu Minh: “Vừa rồi làm thế nào vậy? Còn có thể tiếp tục không?”

Ôn Triệu Minh phản ứng kịp, cực lực trấn định nói: “Có thể!”

Anh đã nhiều lần tự mình cảm thụ uy lực nổ, cũng hiểu được nguyên lý trong đó, chẳng qua ban đầu chỉ muốn tránh đi, cho tới giờ chưa từng nghĩ mình cũng có thể dùng dị năng làm ra hiệu quả này.

Kịch liệt chiến đấu, trong cảm giác của họ thời gian có vẻ đã qua rất lâu, nhưng kỳ thật chỉ có ngắn ngủn mười mấy phút mà thôi.

Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, nhóm viện quân đầu tiên đã bò lên tường thành.

Mấy người Chu Vĩ Hoa Mỏi mệt cả ngày lại trải qua chiến đấu kịch liệt rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà, thở chưa được bao lâu lại phải đánh tiếp.

Những người trèo lên tuy cũng có dị năng giả, nhưng so với bọn họ mà nói kinh nghiệm chiến đấu vẫn quá ít, căn bản là mệnh chốt thí.

Những người này rõ ràng đang dùng mạng mình giằng co với alien.

Mấy người bọn Chu Vĩ Hoa vẻ mặt đau khổ, không thể không kiên trì tiếp tục chiến đấu, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn họ tìm chết vô nghĩa.

Thượng úy Trâu thở hổn hển nói: “Đừng lo, đây là cư dân gần nhất, những dị năng giả không tham chiến tại đông thành rất nhanh có thể đuổi tới.”

Chưa tham chiến đều là thành viên của nghiệp đoàn hay tiểu đội mạo hiểm, những người này mạnh hơn những phận chốt thí này nhiều.

Đường Húc Hải mặt âm trầm nói: “Như vậy mãi không được, alien cấp nhiều lắm, có bao nhiêu người cũng không đủ bù đâu.”

Thượng úy Trâu sắc mặt trắng bệch nhìn hắn: “Anh có cách không?”

Đường Húc Hải liếm liếm môi, lộ ra biểu tình hung lệ: “Chỉ có xử lý thủ lĩnh của chúng, alien cấp ! Lũ alien đều bị alien cấp điều động.”

Thiệu Nhạc cách khá gần, tranh thủ xen vào một câu: “Đúng vậy! Lúc trước chúng tôi ở Bình Nam chính là dẫn alien cấp vào nhà tù rồi xử lý, lũ alien mới tán.”

Thượng úy Trâu biểu tình trầm trọng suy tư.

Bọn Phó Sử Ngọ không biết, thượng úy Trâu lại rất rõ. Lần alien công thành này không dễ dàng hóa giải như vậy, bên thủ đô bởi vì có phi cơ Đại Pháo, mới miễn cưỡng đánh lùi biển alien. Cũng chính là vì không tìm thấy chỉ huy ẩn thân giữa biển alien.

Alien cấp tuy ngoại hình nổi trội, nhưng có hơn mười hai mươi vạn alien hội tụ lại, giữa lũ alien trơn bóng tìm ra một con alien cấp đối với họ mà nói quả là mơ giữa ban ngày.

Truyện Chữ Hay