Mạt Thế Xâm Nhập

chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chờ bọn Phó Sử Ngọ một hàng năm người theo sau khoa học gia cùng đi vào căn phòng rộng mở trên lầu một, Âu Dương mới giới thiệu với họ: “Tôi là Âu Dương Thành, tiến sĩ vật lý học, vị này là tiến sĩ sinh vật học, Tả Truyền.”

Tả Truyền sắc mặt thối thối nói: “Đừng gọi tôi tiến sĩ Tả, bảo tôi tiến sĩ Z, hoặc Z·Z cũng được.”

Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải nhìn nhau, Phó Sử Ngọ nói: “Tên của tôi các ông biết rồi, bọn họ phân biệt là Đường Húc Hải, Ôn Triệu Minh, Miêu Gia và Lưu Bội Kỳ.”

“Các cậu là cùng tới chứ gì.” Tả Truyền hiểu, ông cầm ra một tờ giấy từ đống văn kiện phía sau, “Đây là báo cáo của cậu, Phó Sử Ngọ.” Trong mắt ông lóe ánh sáng kinh người, lấy một giọng điệu mộng ảo nhìn Phó Sử Ngọ, nói: “Hàm lượng phân tử Nguyên trong thân thể cậu đạt tới %, nguyên tế bào lại bằng , cậu có biết vậy có nghĩa là gì không?”

Phó Sử Ngọ trực tiếp lắc đầu nói: “Không biết, tôi cũng không rõ ý nghĩa số liệu này, chỉ biết nơi ghi dị năng của tôi đều là dấu chấm hỏi.”

Mày Âu Dương nhướng lên một cái hỏi: “Ý cậu là cậu có dị năng? Biểu hiện cụ thể là gì?”

Phó Sử Ngọ liếc liếc những tiểu đồng đội khác, chần chờ nói: “Tôi không biết nên nói thế nào, giống như tất cả cảm quan đều phóng đại lên, đôi khi có thể hình thành hình D sắc nét trong não. Cảm giác đó, giống như cả người tôi thoát ly thân thể, bay đến không trung từ trên cao quan sát phía dưới. Đôi khi cũng có thể thấu thị tầng trệt, phân hình dưới đất.”

Miêu Gia nghe thấy thế, kinh dị cùng Lưu Bội Kỳ nhìn nhau, Ôn Triệu Minh cũng cau mày.

Bọn họ chỉ biết năng lực bắn súng của Phó Sử Ngọ đặc biệt lợi hại, bên cạnh đó luôn có thể biết một ít chuyện người khác không biết, cũng không biết y làm bằng cách nào. Đây là lần đầu tiên cụ thể nghe thấy Phó Sử Ngọ nhắc tới năng lực của y.

“Thế hả? Thì ra là vậy a…” Tiến sĩ Tả thì thào tự nói, lâm vào trầm tư.

Âu Dương bất đắc dĩ nhìn ông ta không coi ai ra gì, không thể tự kềm chế bắt đầu lao đầu vào suy nghĩ, ông bèn nói với những người khác: “Tôi nghĩ các cậu cũng biết, trước kia nhân loại bùng nổ bệnh tật quy mô lớn là do màn trời khuếch tán phân tử Nguyên mà tạo thành, hiện giờ toàn bộ tầng ngoài địa cầu, đều bị thứ này gây ô nhiễm.”

Bọn Phó Sử Ngọ gật gật đầu, tỏ vẻ chuyện này họ cũng biết.

“Ừm, mà làm mọi người phát sốt, xuất hiện dị năng chính là do loại phân tử Nguyên này. Cụ thể là tạo thành thế nào tôi giải thích sơ cho các cậu một chút.” Âu Dương lấy ra một biểu đồ, giải thích với mấy người: “Các cậu tới nhìn biểu đồ này, trị số này đại biểu các loại vật chất trong cơ thể con người, mà hàm lượng phân tử Nguyên khi đạt tới tỉ lệ .% trong cơ thể sẽ khiến hệ miễn dịch bắt đầu phát động. Thời gian này chỉ cần là còn sống, trong thân thể liền có thêm một loại tế bào mới, tên là nguyên tế bào. Đây là kết quả thỏa hiệp của cơ thể người để tiếp tục sinh tồn, loại tế bào này sẽ cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa phân tử Nguyên bị người hấp thu vào cơ thể, duy trì tỉ lệ này trong phạm vi nhất định, để con người có thể sống sót.”

Âu Dương chỉ vào biểu đồ thứ hai nói: “Lại đến nhìn cái này. Trên thực tế, chúng tôi nghiên cứu phát hiện trong phân tử Nguyên chứa một năng lượng rất mạnh, nhưng năng lượng này không có ngoại lực tác động sẽ không thể phát tán ra. Mà nguyên tế bào hoàn toàn có thể phát huy sức mạnh của phân tử Nguyên, khi nguyên tế bào trong cơ thể vượt qua tế bào thường ngàn phần, người đó liền có dị năng. Chủng loại dị năng gì thì không dễ xác định, đôi khi căn cứ hoàn cảnh cũng có thể dựa vào gien của người đó. Biến dị ra đủ loại dị năng khác nhau.”

Âu Dương lúc này lại rút ra thêm một tờ từ đống văn kiện phía sau, giơ lên nói với mọi người: “Liền thí dụ như, cậu Đường Húc Hải đây.”

“Tôi?” Đường Húc Hải thẳng người dậy, ôm cánh tay, ánh mắt sắc bén nhìn ông.

“Đúng, dị năng kim loại của cậu thuộc loại biến dị, nguyên tế bào không giống dị năng giả kim loại bình thường khác, cậu có thể nói cho tôi biết, trong quá trình thức tỉnh dị năng cậu có chỗ nào không giống không?” Âu Dương thực khách khí dò hỏi, “Đương nhiên đây là của cậu, nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng.”

Đường Húc Hải bằng phẳng nói: “Không có gì không thể nói, tôi phát sốt là do vết thương trên chân nhiễm trùng, đùi phải của tôi từng bị gãy nát, cho nên bên trong có nẹp một tấm thép. Khi tôi hết sốt, tôi phát hiện tấm thép biến mất, bây giờ nghĩ lại chắc là do cơ thể của tôi hấp thu rồi.”

Âu Dương cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn thực trấn định gật gật đầu, nói: “Cậu trải qua khá đặc biệt, tôi nghĩ chắc là vì loại đặc biệt này, làm dị năng của cậu biến dị.”

Ngay sau đó Âu Dương lấy báo cáo của Miêu Gia ra, nói: “Trong các cậu người duy nhất không có dị năng cũng không biến dị chính là cậu Miêu Gia, người không biến dị tỉ lệ nguyên tế bào trong cơ thể rất thấp, đôi khi thậm chí không đủ phần ngàn, chỉ có không phẩy mấy phần ngàn. Đây là dạng số liệu rất phổ biến hiên giờ, hiện tại lại xuất hiện một người trong cơ thể không có một nguyên tế bào nào, cậu Phó Sử Ngọ.”

Mọi người đều nhìn Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ cực lực trấn định, mặt không đổi sắc nhìn lại Âu Dương.

“Có thể nói, cho tới hiện tại, cậu là người duy nhất trên địa cầu thành công miễn dịch với phân tử Nguyên, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà còn sống.” Giọng nói và ánh mắt của Âu Dương tràn ngập tán thưởng: “Quý còn hơn gấu trúc, làm sao không khiến các khoa học gia sinh vật rơi vào điên cuồng. Nếu sau này không còn phát hiện người giống như cậu, vậy cậu chính là nhân loại thuần túy cuối cùng trên thế giới!”

Cái mũ to đùng này chụp xuống, Phó Sử Ngọ lập tức cảm thấy áp lực tăng đột ngột.

“Tôi không có… Tại sao chứ?” Phó Sử Ngọ hoang mang nói: “Tôi chỉ là một người cực kì bình thường, sao lại biến thành như vậy?”

Âu Dương trực tiếp lắc đầu nói: “Không biết, đây là câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng tôi nghĩ thiên nhiên là cực kì thần kỳ, đôi khi sẽ xuất hiện kỳ tích làm người ta không tin nổi thế này.”

Tả Truyền lúc này mới chớp mắt mấy cái như bừng tỉnh, ông dùng giọng nói như mộng du bảo: “Còn có… Một khả năng… Tôi biết rất không đáng tin, nhưng nó có thể giải thích rõ vấn đề này, đương nhiên nếu là trước khi màn trời xuất hiện, tôi cũng không thể tin đây là thật sự.”

“Cái gì?” Âu Dương nhìn vẻ mặt như đang nằm mơ của ông, tay ngứa ngáy muốn đấm mấy phát.

Tả Truyền đi lên hai bước, như lại muốn tự tay vuốt ve cúng bái Phó Sử Ngọ một cái, lại bị Đường Húc Hải vẻ mặt khó chịu cộng thêm cảnh giác chắn trước mặt.

Tả Truyền không thèm ngó tới hắn, dùng ánh mắt đặc biệt lửa nóng nhìn Phó Sử Ngọ nói: “Còn có một khả năng nữa, chính là bản thân Phó Sử Ngọ trước khi màn trời xuất hiện đã có năng lực không giống người thường, loại năng lực này khiến thân thể cậu có sức đề kháng cực mạnh. Tôi nghĩ… chỉ có thể là người có siêu năng lực tồn tại trong truyền thuyết a.”

“Cái gì?!” Miêu Gia kinh ngạc nhìn Tả Truyền.

Lưu Bội Kỳ chớp mắt mấy cái, chần chờ nói: “Ý của ông là… Đội trưởng của chúng tôi chính là loại siêu nhân như trong truyền thuyết với mấy cái phim X men ấy hả?”

“Ha ha ha!” Đường Húc Hải cười lớn tiếng, “Giải thích mắc cười quá!”

Phó Sử Ngọ cũng thấy khôi hài, y đồng ý gật đầu: “Tôi trước kia thật sự chỉ là người thường, thật sự, không có chút dị thường nào hết.”

Đường Húc Hải cảm thấy Tả Truyền này càng ngày càng thái quá, nên cười lạnh một tiếng bảo: “Đúng vậy, tôi có thể chứng minh, chúng tôi trước kia làm hàng xóm hai năm, y không chỉ bình thường, thậm chí còn quá trạch!”

“Cái này chưa chắc.” Âu Dương đứng một bên lãnh tĩnh phụ họa bạn mình: “Trước khi thời cơ tới, người có tiềm lực luôn biểu hiện rất bình thường. Có lẽ nếu không có phân tử Nguyên kích thích, siêu năng lực của cậu Phó Sử Ngọ cả đời cũng không xuất hiện. Cũng chỉ bình thường như vậy mà sống hết đời thôi.”

“Cậu thật sự cảm thấy mình từ nhỏ tới lớn chẳng có chỗ nào dị thường hết sao? Cậu cẩn thận hồi tưởng một chút.” Tả Truyền chăm chú hỏi.

Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không có.”

“Thôi! Nghe họ nói chuyện thực lãng phí thời gian!” Đường Húc Hải không kiên nhẫn kéo Phó Sử Ngọ, mang y xoay người bước đi, “Căn bản là nghiên cứu của mấy người chưa thấu triệt, năng lực này của Phó Sử Ngọ nói không chừng là một loại dị năng thôi.”

Tả Truyền hô to phía sau bọn họ: “Rốt cuộc có phải siêu năng lực không, làm một thí nghiệm cụ thể sẽ biết.”

Phó Sử Ngọ dừng một chút, lại bị Đường Húc Hải trực tiếp tha đi.

Đường Húc Hải quay đầu lại, sôi máu quát: “Khỏi bàn đi, đừng nghĩ coi cậu ta như chuột bạch cho mấy ông thí nghiệm!”

Miêu Gia rùng mình một cái, khoa học gia, thí nghiệm, chuột bạch, thật khủng khiếp a!

Ôn Triệu Minh cau mày quay đầu lại nhìn Âu Dương vẻ mặt trầm tĩnh, Tả Truyền nóng bỏng, xoay người đi theo đồng đội rời khỏi đó.

Trên đường về, Phó Sử Ngọ dị thường trầm mặc.

Đường Húc Hải siết tay lái, giọng nôn nóng quát: “Đừng miên man suy nghĩ! Liền tính không phải dị năng thì thế nào, hiện tại dị năng đa dạng vậy, căn bản cũng không đặc biệt bắt mắt gì, không ai cảm thấy cậu đặc biệt hết.”

Phó Sử Ngọ sợ nhất chính là vì điều này mà gây nên gợn sóng, y cảm kích nhìn Đường Húc Hải một cái, trầm thấp “Ừm” một tiếng.

Nhìn tâm tình y vẫn không cao, Đường Húc Hải nhịn không được kéo ra một bàn tay đi sờ đầu y, đáng tiếc sáng hôm nay thức dậy y đã gội đầu, nhúm tóc ngốc cũng giấu mặt trên đỉnh.

Miêu Gia cũng thò người qua, nói ké: “Nói đúng a, dù sao hiện tại alien xâm lấn, nhà mình còn chưa lo nổi, dị năng hiện còn chưa có chương trình và hệ thống cụ thể gì, chỉ cần chúng ta không nói, ai cũng không biết cái của anh Phó căn bản không là dị năng.”

Ôn Triệu Minh cũng gật đầu: “Sử Ngọ, nếu anh thật sự để ý, chúng tôi không đề cập tới là được.”

Vốn chỉ là một vấn đề rối rắm nhỏ, lại khiến cho mấy đồng đội lo lắng như vậy, Phó Sử Ngọ ngại muốn chết, nói: “Tôi sẽ không nghĩ đến chuyện này, không làm các anh lo lắng nữa. Kỳ thật tôi chỉ hơi để ý, bởi vì cái này không phải dị năng, sau này chỗ khác các anh rất nhiều, tôi không biết nên phát triển và rèn luyện thế nào.”

Đường Húc Hải không hề gì nói: “Để ý làm cốc gì, cậu quên năng lực hiện giờ của cậu mạnh hơn hồi ở rạp chiếu phim cỡ nào à? Có gì tốt hơn là sử dụng nhiều, chiến đấu nhiều chứ, tự nhiên loại năng lực này sẽ tăng trưởng thôi. Khoa học gia kia không phải đã nói, cậu thuộc loại hình tiềm lực, là phân tử Nguyên kích thích tiềm lực của cậu bùng nổ. Cũng không khác mấy với cách dị năng tăng trưởng à.”

“Tiềm lực…” Phó Sử Ngọ trầm ngâm.

Chờ về tới đình viện số , bọn Hollande đã trở lại, trong ba người họ chỉ có một dị năng giả là Chân Tử, trừ việc nhắc nhở cô nhớ đến viện khoa học làm kiểm tra ra, đối với mấy chuyện còn lại, năm người ai cũng không nói ra.

Lực chú ý của Chân Tử chỉ bị chuyện này phân tán một chút, liền toàn tình vùi đầu vào khoe khoang chiến tích của bọn họ.

Không ngoài dự đoán, Hollande vẻ mặt mệt xỉu ngồi trên ghế sa lông. Ban đầu hắn cứ nghĩ mục tiêu đơn giản rõ ràng, mua chút quần áo ngày thường và ra ngoài là được, không ngờ hai cô nương này đi từ đầu đến đuôi, đi dạo đến trưa còn chưa đã.

Các cô trừ việc tỉ mỉ phối đồ cho từng người ra, còn so hàng ở tiệm, từng tiệm mà chọn.

Lưu Bội Kỳ đồng tình hỏi Hollande: “Mệt chết đi được đúng không?”

Hollande cứ việc mệt muốn chết, lại vẫn thân sĩ mà hàm súc nói: “Không sao.”

Vương Đan phân quần áo trong túi mua sắm ra, tách cho từng người.

Đường Húc Hải sợ hãi nhìn đống quần áo chất đầy cả sô pha: “Tôi hỏi một phát, mấy cô mua nhiều ít vậy?!”

Chân Tử nói: “Không nhiều lắm, chỗ quần áo này đều có bốn mùa, tụi em còn mua quần áo dày qua mùa đông, với loại mỏng mùa hè, hiện tại giảm giá nên rẻ lắm a.”

Đường Húc Hải không lời gì để nói: “Đến lúc đó lại đi mua không được sao.”

Chân Tử nghiêm túc nói: “Như vậy sao được, ai biết đến lúc đó còn quần áo bán không, sản xuất hiện tại sao đảm bảo được chứ.”

Phó Sử Ngọ cầm lên lật xem quần áo đặt trước mặt y, đều là chiếu cố vấn đề tâm lý của y mà chọn: jacket, áo gió, sơmi, áo hở cổ.

“Cám ơn.” Phó Sử Ngọ chân thành nói cảm tạ.

“Không cần khách khí.” Vương Đan cười cười với y.

Cơm tối là Đường Húc Hải làm, tay nghề mạnh hơn Phó Sử Ngọ Lưu Bội Kỳ nhiều.

Hollande ba người đi dạo cả ngày, không ngừng miêu tả hiện trạng thương nghiệp Phái thành cho họ nghe.

Cửa hàng không ít, chủng loại thương phẩm lương thức lâm sản trước mắt cũng rất nhiều, chính yếu là giá cả cũng không mắc. Không bàn tới dạng như họ kiếm được một lố tiền bất ngờ, cho dù là kiếm điểm công bình thường, cũng có thể đủ tiêu phí.

Ăn xong cơm chiều không bao lâu, đột nhiên có người ấn vang chuông cửa.

“Ai đến lúc này vậy cà?”

Họ hai mặt nhìn nhau, bọn họ ở đây căn bản chưa từng lộ mặt lần nào, cho dù là những người rời đi hôm trước cũng không biết địa chỉ hiện tại của họ.

“Em đi mở cửa.” Miêu Gia xung phong nhận việc.

Cậu đi đến tấm cửa sắt rèn, ngoài dự liệu của cậu, đứng bên ngoài chính là một sĩ quan ăn mặc quân trang, vẻ mặt kiên nghị.

Miêu Gia tâm tồn kính ý đối với quân nhân, vội vàng kéo cửa ra.

“Chào anh, có chuyện gì không?”

Khuôn mặt Miêu Gia còn hơi ngây ngô, khiến sĩ quan này sửng sốt một chút, sau đó anh đứng đắn hỏi: “Cư trú nơi này là người của quân đoàn Long Cốt đúng không?”

“Đúng vậy.” Miêu Gia gật đầu.

“Tốt lắm, đây là đơn thông báo nhiệm vụ hiệp phòng[], thỉnh giao cho đội trưởng các cậu.” Sĩ quan đưa cho cậu một phong thư.

[] Hiệp phòng: cùng nhau phòng chống.

“Ai ~ vâng.” Miêu Gia vội vàng dùng tay nhận lấy.

“Vậy tôi liền cáo từ.” Sĩ quan nói xong liền xoay người muốn đi.

“Tiến vào ngồi chơi chút đi anh!” Miêu Gia hô.

“Không, tôi còn phải đi những nơi khác truyền tin.” sĩ quan kia khoát tay, đi hướng những đình viện khác.

“Ai đến vậy?” Ôn Triệu Minh hỏi.

“Một quân nhân, nói là đưa nhiệm vụ hiệp phòng gì đó tới.” Miêu Gia giơ phong thư lên.

Đường Húc Hải vẻ mặt trịnh trọng, hắn đứng lên: “Đưa anh.”

Đây là một đơn thông báo lấy danh nghĩa đại sảnh công tín tuyên bố nhiệm vụ hiệp phòng.

Bọn Đường Húc Hải mới đến, vẫn là lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ hiệp phòng Phái thành đưa ra.

Mỗi một binh đoàn hay nghiệp đoàn, trước khi triều alien công thành đều sẽ nhận được thỉnh cầu hiệp phòng từ quân đội. Dù sao bây giờ chỉ có quân đội có thể nắm rõ động thái của alien.

Lúc bọn Đường Húc Hải trở về chỉ biết alien đã tụ tập theo quy mô lớn, cũng biết bên Phái thành sớm muộn gì cũng gặp phải tiến công, lại không ngờ đến đột ngột như vậy.

“Ngày mai quần lạc alien gần Phái thành nhất có lẽ sẽ khởi xướng công thành.” Đường Húc Hải vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Ngày mai sao?” Ôn Triệu Minh nghĩ nghĩ nói: “Miêu Gia, tối em ráng vất vả một chút, nhìn xem có thể tìm được tin tức hữu dụng gì không. Ngày mai lúc đi hiệp phòng, em không cần đi, ở lại đình viện thôi.”

Miêu Gia vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu nói: “Dạ.”

Truyện Chữ Hay