Bị cách ly giam giữ, Phó Sử Ngọ trực tiếp bị nhốt cùng Mã Đông.
Nhìn Mã Đông bị thương, Phó Sử Ngọ hỏi: “Vết thương của anh thế nào?”
Mã Đông nhe răng nhếch miệng xoay xoay cánh tay, ai ui nói: “Tôi còn ổn, chỉ một ít vết thương ngoài da. Ngược lại Đường Húc Hải, anh ta không sao chứ.”
Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, giọng điệu kiên định nói: “Anh ta nhất định không sao.”
Y thuyết phục đối phương lại như đang thuyết phục chính mình.
Mã Đông nhịn không được hỏi: “Chúng tôi sẽ chết sao?”
Phó Sử Ngọ thở dài một tiếng nói: “Giờ còn chưa biết, cũng có tỷ lệ sống sót nhất định.”
Đường Húc Hải bị thương không biết có nặng không, Hoắc Ân Đình cũng bị trút hết nước, súng của y cũng không còn, một phần năm nắm chắc từ ban đầu giảm xuống chưa đến một phần mười.
Hoắc Ân Đình thì bị nhốt cùng Ôn Triệu Minh, hắn quan tâm nhất vẫn là trái bom trên người đối phương, ngược lại không nói ra kế hoạch của Đường Húc Hải. Nhìn tình huống này Ôn Triệu Minh không có khả năng sống sót, còn nói với anh ta làm gì nữa.
Sử Chính cầm tin tức Khương Hạo giám thị ra được, hắn búng trang giấy một cái: “Còn chưa bỏ cuộc à?”
Khương Hạo thì nói: “Có một số kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Sử Chính từ chối cho ý kiến, hắn quay đầu phân phó Khương Hạo: “Không cần vì màn trời tạm thời biến mất liền thả lỏng cảnh giác, quậy một ngày rồi cũng kỉ luật lại. Buổi tối cho tụi nó qua mấy gò canh gác trực hết cho tao, thằng nào cũng không được ngủ!”
Khương Hạo không chút nào chút cầu tình vì đám bang chúng đã làm ầm ĩ từ trưa đến chạng vạng này, nên để chúng biết sự lợi hại của lão Đại.
Sử Chính nhìn sắc trời dần tối ngoài cửa sổ, cứ việc không chiếm được trợ giúp của căn cứ sinh tồn quân khu, gã cũng sẽ không thả lỏng chút nào.
“Nhưng phải công nhận thịt bò dị năng kia thật sự không tồi, về sau cũng cho chúng đi về hướng đó tìm kiếm cũng được.” Sử Chính thầm nghĩ, “Liền tính không phải thịt bò dị năng, thịt bò biến dị chắc cũng ngon hơn loại thường.”
Buổi tối này không ai dám thả lỏng, tất cả người bang Dã lang đều tỉnh táo.
Phó Sử Ngọ không ngừng nhìn về hướng bên ngoài, Mã Đông mệt mỏi ngáp: “Anh đang nhìn cái gì?”
“Alien.” Phó Sử Ngọ phun ra hai chữ khiến Mã Đông lập tức bừng tỉnh.
“Có alien?” Mã Đông cũng đứng bên người Phó Sử Ngọ ra sức nhìn ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc cửa sổ hơi cao.
“Tối nay sẽ xuất hiện lần nữa. Anh xem, màn trời lại đây.” cuối tầm mắt Phó Sử Ngọ dần nhuộm một màu đỏ nhạt.
Màn trời sau giờ lại lần nữa bao phủ đại địa Hoa Hạ.
Mà alien, cũng đúng hẹn tới, sôi nổi buông xuống mỗi một thành thị.
Thành phố Bình Nam cũng không phải ngoại lệ.
Sử Chính quả thật lợi hại, gã dùng cách lấy mồi dụ giết sạch alien tiến hóa và alien bình thường, trong Bình Nam có thể nói là một mảnh tĩnh mịch. Điều này làm alien rớt xuống thành phố Bình Nam nhất thời mờ mịt mà du đãng.
Nhưng lũ alien cũng có rớt xuống gần nhà tù Bình Nam, ánh sáng duy nhất phụ cận lập tức hấp dẫn lũ alien chú ý đến.
“Tê ——” một tiếng rít bén nhọn vang lên, văng vẳng truyền đến càng nhiều giọng rít to.
Đường Húc Hải đứng lên, cự kiếm trong tay chấm đất, vẻ mặt lạnh lùng đứng giữa phòng giam.
Ánh mắt Phó Sử Ngọ vừa động: “Đến!”
Mã Đông bất an nhìn mặt y: “Cái gì đến, alien sao?”
“Mã Đông! Lập tức dùng năng lực của anh sa hóa mặt sàn quanh song sắt!” Phó Sử Ngọ lớn tiếng quát.
Mã Đông bị y khí thế quát một tiếng, trong óc liền trống rỗng chỉ biết nghe theo, chờ hắn phục hồi tinh thần đã cùng Phó Sử Ngọ chạy ra ngoài hành lang phòng giam rồi.
“Anh Phó, chúng ta phải đi đâu?” Mã Đông sợ hãi hô.
“Cứu người!”
Sử Chính nhốt Mã Đông và Phó Sử Ngọ chung phòng nghiễm nhiên là một quyết định sai lầm, nếu chỉ có mình Phó Sử Ngọ y thật sự không biết làm sao trốn ra khỏi phòng giam.
“Anh… Anh có biết họ ở chỗ nào không?!” Mã Đông đuổi theo sau y hô.
“Tôi biết!” Phó Sử Ngọ nói như đinh chém sắt.
Năng lực cảm quan của y có thể bao trùm nửa cái trấn, nhà tù này lớn đến cỡ nào cũng không lớn bằng nửa trấn được.
Phó Sử Ngọ dùng cảm quan quan sát không trung, y đẩy mạnh ý thức, xuyên thấu qua tầng thượng từng tầng từng tầng đi xuống.
Y có thể tìm thấy, nhất định có thể biết Đường Húc Hải ở nơi nào!
Đường Húc Hải cũng không bị giam chung một tòa nhà với bọn họ, tuy không nhìn thấy hắn, nhưng Phó Sử Ngọ lại tìm được những người khác.
“Đi lầu hai!” Phó Sử Ngọ từ cánh cửa bị Mã Đông tông rớt ra ngoài, đi dọc theo cầu thang xuống.
Mã Đông lại chần chờ không dám đi theo, đến giờ hắn còn không rõ lắm Phó Sử Ngọ rốt cuộc có kế hoạch gì. Bên ngoài kẻ thù nhiều vậy, chỉ bằng hai người họ làm sao mà cứu người?
“Mã Đông!” ánh mắt sắc bén của Phó Sử Ngọ bắn về phía Mã Đông đang do dự, y nghiêm khắc nói: “Đừng do dự nữa, không thì chỉ chôn mạng anh ở đây thôi!”
Mã Đông cắn răng, hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng y thôi!
“Vâng!” Mã Đông đi theo phía sau hắn hướng về lầu hai chạy tới.
“Không cần lo lắng! Hiện tại tầng này không có kẻ thù! Anh chỉ cần đẩy ngã mấy cánh cửa tù ra thôi, cái khác anh không cần quản!” Phó Sử Ngọ giục Mã Đông hành động.
“Vâng.” Mã Đông gật đầu đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm. Cái khác hắn thật sự sẽ không làm được nhưng sa hóa mặt đất lại cực kì thuần thục.
Một cánh cửa khác ngã xuống.
“Miêu Gia! Lưu Bội Kỳ!” Phó Sử Ngọ chạy vào.
Miêu Gia kinh hỉ nhảy dựng lên: “Anh Phó!”
“Đi mau! Không phải lúc để nói chuyện!” Phó Sử Ngọ dồn dập nói.
“Ừ!” Lưu Bội Kỳ không nói hai lời đi theo sau y.
Cứ như vậy, thần kỳ như có người chỉ đường cho Phó Sử Ngọ, liên tục Vương Đan, Hollande, Lưu Chiêu, Ngô Thiện đều được tìm được.
“Triệu Minh và Hoắc Ân Đình ở cuối hàng lang bên kia cầu thang, hiện tại chúng ta đi cứu họ.” Phó Sử Ngọ bình tĩnh nói.
Bên ngoài vốn không có khả năng không chú ý đến tiếng động họ tạo ra, thế nhưng lũ alien lần này từ màn trời rơi xuống lợi hại đến bất ngờ, cư nhiên liên tục rít gọi alien chung quanh, dần dần hình thành triều alien.
Những tên trông coi trạm gác trong nhà tù cũng bị điều đi, điều này giúp hành động cứu người của Phó Sử Ngọ thông thuận không bị ngăn cản.
Tiếng họ chạy trốn cũng không nhỏ, nhà giam trên lầu hai cũng còn nhốt những người khác. Những người này thấy họ chạy qua, không phải nhát gan trốn trong góc, chính là cảnh giác né tránh.
“Triệu Minh!” Phó Sử Ngọ không kịp đợi cánh cửa tù bị Mã Đông sa hóa tự ngã xuống, đã một cước đá văng cánh cửa.
Ôn Triệu Minh nhìn thấy y mắt liền sáng bừng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm đi: “Anh thoát ra rồi, thật tốt. Hoắc Ân Đình, các anh cùng đi đi, đừng động tôi.”
“Không được. Tôi sẽ không bỏ lại anh, theo chúng tôi cùng đi.” Phó Sử Ngọ nói.
Miêu Gia thậm chí đã chạy tới níu lấy cánh tay anh.
“Tôi căn bản là đi không được! Tôi là một tên tàn phế! Anh bảo tôi đi theo anh thế nào!” Ôn Triệu Minh nhịn không được bùng nổ gào, “Xin anh! Đừng động tôi, đi đi.”
Phó Sử Ngọ sửng sốt, trong nhất thời không ai lên tiếng.
“Đi không được, người khác có thể cõng anh, nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện tôi bỏ anh.” Phó Sử Ngọ lãnh khốc nói, đi lên khom lưng trì kéo anh lên lưng mình.
Sợ tới mức Ôn Triệu Minh vội đẩy vai y ra: “Anh điên rồi! Người tôi có bom!”
“Bom cũng không phải giấy, chỉ cõng anh thôi, không bị hư đâu mà lo.” Phó Sử Ngọ bướng bỉnh nói. (-_- thanh niên tỉnh táo của năm)
Ôn Triệu Minh xem như bại bởi y, dịu giọng xuống nói: “Đừng cõng tôi, xe lăn hoặc chi giả, chỉ cần có một cái tôi cũng có thể đi theo các anh, tôi ở chỗ này chờ các anh.”
“Em biết chi giả của anh Ôn ở đâu!” Miêu Gia vội vàng la: “Ngay trong tòa nhà kế bên ấy!”
Phó Sử Ngọ lo lắng nhìn nhìn Ôn Triệu Minh: “Ừ, chúng tôi liền đi tìm, anh chờ ở chỗ này.”
Phó Sử Ngọ quay đầu nói: “Mã Đông anh lại phối hợp với ảnh, nếu có người đến trực tiếp sa hóa sàn hành lang bên ngoài, như vậy họ qua không được đâu.”
Y nói rất đáng tin, Mã Đông cũng chỉ có thể gật đầu.
Phó Sử Ngọ mang theo những người khác xoay người bước đi: “Xe cải tiến của chúng ta đâu?”
“Ở trước cửa lão Đại của chúng.” Vương Đan đáp.
“Lão đại kia là dị năng giả hệ sức mạnh, ” Phó Sử Ngọ trầm ngâm, y quay đầu lại nhìn nhìn người phía sau.
Lưu Bội Kỳ thư sinh yếu mềm, Hoắc Ân Đình bị hút sạch nước, những người khác đối phó biến dị giả còn có thể, dị năng giả thì chết chắc.
Phải chi có súng thì tốt rồi.
Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, ý thức tập trung vào hình ảnh trong não.
Thôi đi tìm người cướp đi cho rồi _ Phó Sử Ngọ thở dài, y không tìm thấy cái tên cướp súng của y hồi sáng.
Y rất tự mình hiểu lấy, y cũng không như biến dị giả có ưu thế về cơ thể, cũng không giống dị năng giả có kỹ năng đặc biệt. Từ trước tới giờ y không phát hiện năng lực đặc biệt của y có cách gì có thể công kích kẻ thù.
Y có thể dựa vào chỉ có là súng.
Y thật sự quá nhỏ yếu.
Nhưng nhỏ yếu đến đâu, lúc tay không tấc sắt cho dù dùng móng cào, răng cắn, cũng phải kiếm được cây súng!
Ôm tâm tư bi tráng như vậy, Phó Sử Ngọ khí thế hùng tâm chạy ra ngoài tòa nhà.
“Thả tôi ra! Van xin anh, thả tôi ra ngoài!!!” Ngay khi y sắp chạy ra cửa đột nhiên một giọng nữ mát lạnh vang lên.
” Gì?” Phó Sử Ngọ không khỏi bất ngờ.
Trong tòa nhà này cũng không phải không giam người khác, thấy họ đều trốn tránh né đi, đây là người đầu tiên cầu cứu bọn họ.
Phó Sử Ngọ lần theo tiếng tìm ra.
Đó là một cô gái còn rất trẻ.
Phó Sử Ngọ nhìn không ra bộ dạng cô thế nào, mặt cô nhớp nhúa, toàn thân bẩn thỉu, tóc lởm chởm khúc ngắn khúc dài như bị chó gặm.
“Là cô đang cầu cứu à?” Phó Sử Ngọ đối diện với cô gái không biết tên nọ.
Cô gái khác hẳn với bất kì một ai y đã từng thấy từ ngày mạt thế bắt đầu tới nay, Phó Sử Ngọ hoang mang.
Sau đó y giật mình, thì ra trong mắt cô gái này đang hừng hực ngọn lửa, so với những người thấp thỏm lo âu, không thấy tương lai, ý chí cầu sinh của cô mãnh liệt kinh người!
“Là tôi! Tôi xin anh! Thả tôi ra ngoài!” Cô gái duỗi bàn tay khô gầy cộm khớp xương ra hướng về Phó Sử Ngọ gào thét.
Phó Sử Ngọ bị giọng của cô làm chấn động, y gật gật đầu nói: “cô đừng gấp, tôi sẽ thả cô ra.”
Sau đó y do dự một chút, mấy cánh cửa này đều bị cường hóa rồi, nếu không có Mã Đông y làm sao mở ra đây?
Nhưng đúng lúc này Mã Đông đã chạy xuống.
“Anh Phó.” Mã Đông chạy chậm đến cạnh y, bất an nhìn y.
“Anh sao cũng xuống thế?” Phó Sử Ngọ bất ngờ.
“Anh Ôn bảo tôi đuổi theo các anh, bởi vì hiện tại cũng chỉ có dị năng thuộc tính cát của tôi có thể có tác dụng.” Mã Đông giải thích: “Anh Ôn nói tuy anh không động đậy được, nhưng trên người lại có bom, còn là dị năng giả hỏa hệ, cho dù người của Sử Chính đuổi tới cũng không dám động ảnh.”
Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, Ôn Triệu Minh nói rất có lý, vì thế y gật đầu: “Anh tới vừa lúc, phá đổ cái cửa này đi’.”
Mã Đông lập tức theo chỉ thị của y phá cánh cửa tù nhốt cô gái.
“Cám ơn anh!” Cô gái chân vừa bước ra khỏi nhà tù, ánh mắt kiên nghị nhìn Phó Sử Ngọ, sau đó trịnh trọng khom người: “Cảm ơn anh đã thả tôi, đại ân đại đức của anh tôi chỉ có thể kiếp sau báo đáp.”
Phó Sử Ngọ miệng vừa mở muốn bảo không cần cảm ơn, lại cảm thấy lời của cô gái này rất có vấn đề.
Nói xong câu đó, cô liền xông ra ngoài, tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.
“Cô ta làm gì vậy?” Miêu Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng cô.
“Không biết, theo sau!” Phó Sử Ngọ không nói hai lời đuổi theo sau.
Vừa chạy đến cửa, chỉ thấy cô gái kia điên cuồng tăng tốc chạy, miệng còn tê thanh phế liệt gào rú: “Sử Chính thằng chó! Tao liều mạng với mày!!!”
Giọng cô xé rách chân trời, rất nhanh thành viên bang Dã lang chuyên chú phòng thủ alien bên ngoài liền chú ý tới cô.
Người bên phe Phó Sử Ngọ lập tức há hốc mồm, nhưng bang Dã lang chỉ sững sờ một chút liền cùng hung ác cực đánh về hướng cô: “Mày con thối tha, lão đại của tụi tao hạng như mày có thể mắng?!”
Những gã này trong tay không búa thì đao phay, mắt thấy cô gái kia sắp bị chúng loạn đao chém chết, bọn Phó Sử Ngọ ngoài tầm với căn bản không kịp cứu cô.
“A a a a a!!!!”
Một tiếng thét sắc lẹm chói tai từ cổ họng cô lao ra, không khí gợn lên một đợt sóng mắt thường có thể thấy được, “Ông ——” một tiếng một sóng xung kích quét qua bang chúng dã lang, gã đang lao về phía cô lập tức bị chấn động lảo đảo, miệng mũi trào máu!
“Đệt má!!!” Miêu Gia kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
“Sóng… Sóng âm?” Phó Sử Ngọ cũng kinh ngạc nhìn cô gái một mình đứng đó, đối diện là cảnh tượng một đám đàn ông mặt mũi đầy máu nằm vật xuống đất theo hình quạt.
“Thật lợi hại!” Vương Đan hai mắt tỏa ra tia sáng kỳ dị liên tục, kính nể nhìn cô gái khô gầy nọ.
Ai cũng không ngờ cô gái chật vật dơ bẩn bị nhốt lại nay cư nhiên là một dị năng giả âm hệ, vì thế đều rung động khựng tại chỗ.
Nhưng lũ người bang Dã lang hiển nhiên biết rõ, không chút do dự, nhóm đầu bị đánh ngã, nhóm thứ hai nghe tin đuổi tới, cũng chạy lại đây. Lần này liền không chỉ là người thường tay cầm dao phay, đa số đều là biến dị giả.
Biến dị giả tuy miệng mũi xuất huyết, nhưng vẫn chống chọi lao về phía cô.
Cô gái bối rối, mặt lộ vẻ tuyệt vọng _ lúc này chết chắc rồi sao?
Phó Sử Ngọ quyết định thật nhanh, quát to một tiếng: “Xông lên đi!”
Vương Đan, Hollande phi thân lao tới, Lưu Chiêu, Ngô Thiện chuyển chuyển, tóm lấy mấy cục gạch vứt trên bồn hoa ngao ngao kêu chạy qua.
Tim Phó Sử Ngọ đập nhanh liên hồi, hai mắt không tự chủ được nhìn đối thủ sắp giao thủ, người nọ trong tay cầm đao phay bổ về phía y.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người bị kéo dài ra, đường quỹ đạo được vẽ ra trong không khí, Phó Sử Ngọ vô dụng trong cận chiến lập tức thở phào, chân chuyển một cái liền vọt qua bên trái người nọ, sát người gã mà qua.
Không đợi gã lộ vẻ mặt kinh ngạc, Phó Sử Ngọ liền vươn tay đoạt lấy dao phay.
Đối thủ căn bản không thấy rõ y làm cái gì, dao trong tay liền mất.
Cô gái thấy họ lên như được tăng thêm sức mạnh, giương nanh múa vuốt đi cào mặt biến dị giả bang Dã lang.
Vương Đan ói máu: “Cô cào hắn cái rắm chứ cào! Dùng sóng âm đánh hắn đi chị hai!”
Cô gái chớp mắt mấy cái, nói: “Đám biến dị giả sức chống cự quá mạnh, xung không té.”
Vương Đan dồn dập nói: “Cô đừng tấn công cả đám, tập trung vào một thằng thôi!” Miệng cô bàn bạc, động tác tay lại không ngừng. Cô vốn là huấn luyện viên boing, hơn nữa mạt thế đã cơ bản cường hóa thân thể của cô, làm sức mạnh trong cú đánh của cô càng mạnh, tốc độ càng nhanh.
Bang chúng Dã lang đối chiến với cô đa số là cấp bậc lưu manh, bị cô trực tiếp lưu loát quật ngã.
Chỉ thấy cô phi đá, thụi cùi chỏ, cong chân, thụi vào háng, liên tiếp phóng ra, Miêu Gia chiêm ngưỡng hai mắt bội phục ứa ra trái tim.
Cậu thật muốn quát to một tiếng: tỷ tỷ! Sau đó nhào qua ôm đùi.
Nhưng từ khi bị Đường Húc Hải đá bay, cậu đã có bóng ma tâm lý, không dám tùy tiện ôm đùi ai nữa.
Cô gái chật vật kia được Vương Đan nhắc nhở, buồn rầu đứng lên. Năng lực này của cô tới rất khó hiểu, cô chỉ biết dùng như cách đã phát hiện lúc trước, tập trung một điểm công kích cô quả thật là không biết.
Cô gái nhìn thẳng chằm chằm vao bang chúngDã lang xa xa chạy tới, không ngừng lẩm bẩm: “Một luồng một luồng một luồng… Tôi muốn một luồng thôi. A —— ”
“Phốc!” gã xui xẻo bất hạnh mặt đối mặt với cô mà chạy tới đã miệng trào máu tươi, hai mắt lòi ra khỏi tròng, mặt mày khủng bố ngã xuống.
Cô gái bị ghê tởm chút, sau đó hưng phấn nắm tay: “Thành!” Cô nâng đầu nhìn tường cao nhà tù, giọng căm hận quát: “Sử Chính mày thằng chó đẻ! Bà nội mày nhất định cho mày đi chầu ông bà ông vải!!”
Sau đó, cô không chút do dự cất bước chạy lên tường cao.
Phó Sử Ngọ đã đời mới dùng chuôi dao đập xỉu một tên, liền thấy cô gái kia gào thét chạy đi.
“Vương Đan! Ngăn cô ta lại!”
Vương Đan sải bước một cái xông lên ôm chặt lấy cô.
“Cô buông! Buông ra ——” trong mắt cô toàn hận thù, ngón tay dùng sức cào cánh tay Vương Đan.
Cánh tay Vương Đan bị cào ra mấy vệt máu, cô lại chịu đựng không rên một tiếng cũng không buông tay.
Miêu Gia lúc này chạy tới, đè cô lại, nói: “Cô không đối phó được gã, bên cạnh gã còn có dị năng giả!”
Phó Sử Ngọ cũng chạy đến bên người cô, trầm giọng nói với cô: “Giờ cô chạy lên chỉ có nước chịu chết, còn không bằng theo chúng tôi, hy vọng giết chết Sử Chính còn lớn hơn chút.”
Cô gái lại giãy dụa một lát, thấy thật sự tránh không thoát mới tỉnh táo lại.
Phó Sử Ngọ thấy cô an tĩnh rồi, lại thuật lại câu nói vừa rồi lần nữa, thấy cô hình như đã nghe lọt, mới ý bảo Vương Đan và Miêu Gia buông cô ra, cô cũng không có ý chạy tới nữa.
Phó Sử Ngọ không nói gì nữa, có lẽ cô gái này có thâm cừu đại hận với Sử Chính, nhưng lúc này cũng không phải là lúc có thể hỏi kỹ.
May mà có cô gái, bọn họ giết chết đa số bang chúng Dã lang, Phó Sử Ngọ một đường thông suốt đến tòa nhà kế bên.
Phó Sử Ngọ trực tiếp dùng năng lực cảm quan quét nhìn, rất nhanh liền phát hiện chi giả của Ôn Triệu Minh bị vứt trong một căn phòng. Phòng này rất có thể là nơi dẫn anh ấy tới lúc gắn bom, trừ chi giả ra, y không thấy những thứ khác của họ.
“Miêu Gia, em đi đưa cái chi giả này cho Triệu Minh đi.” Phó Sử Ngọ suy nghĩ một lát rồi nói.
“Dạ.” Miêu Gia gật gật đầu.
Phó Sử Ngọ vẫn không yên lòng, dứt khoát bảo Lưu Chiêu và Ngô Thiện cùng đi đỡ Ôn Triệu Minh lại đây.
Phó Sử Ngọ lại tìm một vòng, Đường Húc Hải không có trong này, sau đó y lại tìm ở các tòa nhà khác.
Trong cảm quan, tiền phương xuất hiện một nhà kho nhỏ. Ánh mắt Phó Sử Ngọ khựng lại, sau đó mừng rỡ, nơi đó cư nhiên ném vung vãi đầy súng là súng.
Sử Chính chiếm lấy toàn bộ tài nguyên thành phố Bình Nam, hắn đối phó alien đa số đều sử dụng mồi dụ, rồi dùng dị năng giả biến dị giả đối phó lũ xâm lấn này, súng ống đạn dược được tìm thấy thi gom lại để trong nhà kho nhỏ này.
Trong tòa nhà bên cạnh nhà kho, y đã nhìn thấy Đường Húc Hải. Lúc này Đường Húc Hải tay cầm cự kiếm chọc xuyên vách tường, giết quản ngục bên ngoài, đang chạy về hướng cửa.
Phó Sử Ngọ thầm vui sướng, y chần chờ một chút, vẫn cắn răng nói với Lưu Bội Kỳ: “Anh đến cửa tòa nhà bên cạnh chờ Đường Húc Hải, chờ ảnh đi ra bảo ảnh qua bên này gặp lại.”
Lưu Bội Kỳ nghe lệnh cất bước, Phó Sử Ngọ đá văng cửa kho hàng, quay đầu nói với người phía sau: “Vương Đan, Hollande, cầm súng.”
Nói xong, y cũng đi vào nhà kho đầy súng đạn lộn xộn, tìm một cây súng rồi nắm lên một bó đạn, gắn vào ổ.
Ánh mắt Ôn Triệu Minh ngắm nhìn ngoài cửa sổ, tay dùng sức ném bom ra ngoài.
“Oanh!!!” Một tiếng nổ khổng lồ, nửa nhà tù tan tành.
Phó Sử Ngọ sợ hãi nhảy dựng: “Chỗ nào nổ?!”
Hoắc Ân Đình không xác định nhìn xung quanh: “Hình như là tòa nhà vừa rồi chúng ta đi ra.”
Trong chớp mắt, lòng Phó Sử Ngọ lướt qua một dự cảm xấu, y nhớ tới dáng vẻ Ôn Triệu Minh bảo y đi tìm chi giả, va tình cảnh cô gái kia nói lời cảm ơn y, tương tự đến khó hiểu, đều có một loại bình tĩnh quá độ.
“Tiêu rồi!” Phó Sử Ngọ chạy vội về tòa nhà.
Ôn Triệu Minh muốn làm chuyện điên rồ!