Editor: Imelda Phạm
Ngồi trong tuyết cả đêm, Đường Liên Tử rốt cuộc ngã bệnh. Đường Ngôn Chi vốn không hề phát hiện, bởi vì dọc đường cô còn rất vui vẻ thảo luận với anh về vấn đề không phù hợp với thiếu nhi kia. Thế nhưng sau khi trở về chỗ ở, anh lại thấy gương mặt cô ửng đỏ, bộ dáng đứng cũng không vững.
Tuy là anh cho cô uống máu của mình, khiến cho thân thể cô trở nên tốt hơn trong chốc lát, nhưng anh đoán máu của anh không phải toàn năng, bệnh của cô vẫn ở đó như cũ.
– Liên Tử, em nghỉ ngơi cẩn thận, không được thò tay thò chân ra khỏi chăn. Bây giờ anh giúp em đi lấy thuốc. – Sau khi đưa Đường Liên Tử vào trong nơi ở tạm, lại lấy hết thảy chăn gối, quần áo sưởi ấm đắp lên người cô, Đường Ngôn Chi quyết định đi chích một ít máu. Nếu máu của anh có ích với cô, anh chắc chắn sẽ không keo kiệt.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Đường Liên Tử khát khao thế nào với một thân thể khỏe mạnh, anh là người rõ hơn ai hết. Nếu như Đường Liên Tử có thể khỏe hơn, người vui mừng nhất có lẽ không phải cô, mà chính là người anh trai này, bởi vì…mong muốn của cô cũng chính là mong muốn của anh.
– Không được, anh còn chưa đồng ý chuyện kia với em. – Lần này, Đường Liên Tử không hề ngoan ngoãn nghe lời như ngày thường mà vươn tay kéo anh lại, cố chấp nói.
Dọc đường đi, cô liên miệng nói muốn trở thành vợ chồng đúng nghĩa với anh, thế nhưng anh lại trầm mặc, anh quá ngượng ngùng. Nếu như cứ để anh trốn tránh như vậy, có thể về sau anh sẽ hối hận. Trong lòng Đường Liên Tử hiểu rõ điều này, cho nên cô mới cố chấp như vậy. Cô nhất định phải thừa dịp ép anh đưa ra quyết định trước, nếu không sẽ khó mà an lòng.
Đường Ngôn Chi không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống, nắm lấy tay cô:
– Liên Tử, sức khỏe của em còn yếu. Đợi em đỡ hơn, chúng ta bàn chuyện này sau, có được không?
– Không được. Bây giờ anh đồng ý với em là được, em tin anh sẽ không gạt em, đúng chứ? Nếu như anh thực sự để ý thứ kia, vậy chờ em đi tìm!
Đường Ngôn Chi nghe cô nói thế, nghẹn họng không biết nói sao. Đúng lúc này, Đường Liên Tử lại ho khan mấy tiếng, xem ra bệnh tình đã trở nặng. Anh lập tức nhét tay cô vào lại trong chăn, dịu giọng nói:
– Thôi được, anh đồng ý với Liên Tử. Bây giờ Liên Tử hãy an tâm dưỡng bệnh đi.
Có được câu trả lời của anh, Đường Liên Tử rốt cuộc buông tay, mỉm cười “vâng” một tiếng rồi nhắm mắt lại. Đường Ngôn Chi lại bận bịu nhóm lửa, bê chậu than đặt vào cạnh cửa, sau đó đun nước nóng, rót vào một cái chai, lại dùng một chiếc tất sạch bọc ở bên ngoài rồi mới nhét vào chăn cho cô sưởi ấm.
Làm xong hết thảy, lại xác định Liên Tử đã ngủ say, Đường Ngôn Chi mới đi ra ngoài, tìm lấy một ống tiêm trong ngăn kéo. Anh thuần thục vươn tay ra, đâm kim tiêm vào cổ tay. Nhìn dòng máu từ trong người mình được rút ra, vẻ mặt Đường Ngôn Chi vẫn trầm tĩnh như cũ, giống như chẳng hề cảm nhận được đau đớn. Sau khi lấy đủ máu, anh nhanh tay chuẩn bị những đồ dùng cần thiết khác, mang theo mọi thứ vào trong phòng, cẩn thận ghim kim tiêm vào bình tiếp nước của Liên Tử.
Nghĩ tới chuyện khi nãy cô nói trên người anh có mùi, Đường Ngôn Chi do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi tới đầm nước nho nhỏ bên ngoài. Dưới trời đông tuyết phủ, Đường Ngôn Chi lại tắm rửa ở nơi này. Những thứ có thể thiêu đốt giờ đây đều đã bị vùi dưới đất sâu hoặc ẩm ướt hết cả, than củi cũng ít đến đáng thương, cho nên anh muốn dành lại tất cả để đun nước rửa mặt, nấu cơm cho Liên Tử. Về phần bản thân mình, sau khi biến thành quái vật, cái lạnh đối với anh đã chẳng còn là vấn đề gì quá mức to tát nữa.
Anh tắm qua một lượt rồi thay sang bộ quần áo khác, sau đó vội vã chạy về nấu cháo. Nhờ có siêu thị đổ nát kia, anh tìm được rất nhiều đồ dùng cá nhân. Mặc dù đa số hàng hóa bên trong đều đã bị hỏng, không thể dùng nữa, thế nhưng còn khá nhiều món vẫn còn nguyên vẹn, ví như gạo, dầu và một số gia vị, ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, anh cũng có thể tìm ra.
Còn về quần áo mà hai người đang mặc, đó đều là do anh tìm được ở một tiệm may khá xa nơi này. Mặc dù hoàn cảnh bây giờ tương đối khó khăn, nhưng Đường Ngôn Chi vẫn muốn cố hết sức mình để Liên Tử có được điều kiện sống tốt nhất. Sau khi tìm được những nhu phẩm cần thiết kia, anh còn đặc biệt tìm thêm giấy bút cho Liên Tử vẽ vời. Từ nhỏ tới giờ, đam mê duy nhất của cô là hội họa, chỉ tiếc là hiện tại anh không cách nào tìm được màu vẽ cho cô.
Mấy ngày nay, mỗi khi đi đào bới tìm kiếm, anh đều phát hiện những thi thể hoặc nát bét hoặc cháy đen, những cảnh tượng đó quá đáng sợ, cho nên anh không muốn để Liên Tử đi cùng. Mỗi lúc nhìn thấy những thi thể này, anh đều cảm thấy hai người bọn họ thực sự quá may mắn. Bọn họ có thể cùng nhau sống sót tới giờ khắc này là đã quá đủ rồi.
Cùng với đó, anh cũng hoài nghi không biết bên ngoài còn bao nhiêu người còn sống. Những vết nứt khổng lồ trên đường đã cắt đứt hết lối ra của bọn họ, bởi vậy, nơi đây giống như biến thành một hòn đảo bị cô lập, trong cả vùng đất rộng lớn chỉ có hai người họ nương tựa vào nhau. Đặc biệt, mỗi khi đêm xuống, bốn phía đều là bóng tối âm u, chỉ duy nhất căn lán nhỏ của họ là có ánh nến yếu ớt phát ra, càng khiến cho anh cảm thấy họ như đang sống trên một hòn đảo hoang, xung quanh là biển khơi mịt mờ.
Địa chấn không ngừng cộng thêm khí lạnh thấy xương như vậy, con người thực sự có thể chịu đựng được ư? Những lo toan bộn bề này đều bị anh chôn sâu trong lòng, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là bảo vệ Liên Tử thật tốt. Sau đó, chờ đến một ngày, bọn họ sẽ vượt quá đống phế tích chất cao như núi kia, đi tìm những người bạn mà họ vẫn hằng nhớ đến.
Khói đen thoát ra từ nhánh củi ẩm ướt, Đường Ngôn Chi cẩn thận điều chỉnh độ lửa để nấu cháo. Lúc này, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề – thời gian lâu như vậy, bọn họ gần như chỉ ăn cháo trắng, chưa từng ăn qua rau dưa tươi mới, e rằng chẳng đủ dinh dưỡng cho Liên Tử. Nhiều năm qua, mỗi ngày anh đều cố gắng chăm sóc Liên Tử, đại khái, chuyện anh quan tâm nhất chính là làm sao để điều dưỡng thân thể cô thật tốt.
Nhưng mà, dưới trời đông giá rét này thì lôi đâu ra rau dưa? Có lẽ phải đợi mùa dông qua đi, khí trời ấm lên một chút, anh sẽ tự mình trồng chút rau. Nghĩ tới đây, Đường Ngôn Chi bỗng nhiên lắc đầu – biết đâu tới khi đó, bọn họ đã rời khỏi đây rồi thì sao?
Cháo còn chưa chín, Đường Ngôn Chi đi về phía giường. Anh cho rằng Liên Tử đang ngủ, nhưng khi rón rén vào tới nơi thì lại thấy cô đã tĩnh từ khi nào, đang nhìn chằm chằm bình truyền dịch, cũng chẳng hiểu là suy nghĩ điều gì.
Đường Ngôn Chi hơi chột dạ, gương mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ ôn hòa nói như thường:
– Liên Tử, sao em không ngủ thêm chút nữa? Cháo sắp chín rồi, em đã đói bụng chưa?
Anh muốn rời sự chú ý của cô, thế nhưng, Liên Tử lại không như ý muốn của anh, chỉ chằm chằm nhìn chất lỏng màu đỏ còn lại trong bình, hỏi:
– Anh, đây rốt cuộc là loại thuốc gì vậy? Tại sao…hình như…em ngửi thấy mùi máu tươi? – Cô nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đường Ngôn Chi hé miệng, cuối cùng đành nói:
– Liên Tử, loại thuốc này có ích với em. Thân thể của em sẽ khỏe lại rất nhanh thôi. Em có vui không?
– So với việc khỏe mạnh, em lại càng mong anh có thể mãi bình an ở cạnh em. – Đối với sự lảng tránh của anh, Đường Liên Tử chỉ âm thầm thở dài, cũng không hỏi thêm gì nữa. Có lẽ cô đã đoán được ít nhiều, nhưng Đường Ngôn Chi đã không muốn nói, thì cô cũng sẽ không hỏi.
– Anh, anh đã đồng ý với em rồi. Mặc dù không có hôn lễ, nhưng mà…em đã trở thành cô dâu của anh rồi, có phải không? – Lúc này, Đường Liên Tử đang sốt cao, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt đen láy như trẻ nhỏ khiến cho Đường Ngôn Chi cảm thấy vô cùng bối rối.
– Ừm…Anh…chờ em khỏe lại. – Bọn họ còn rất nhiều thời gian. Nếu như cô muốn, không có gì anh không thể cho cô. Nhưng mà anh nghĩ, nếu cô đã nguyện ý làm bạn đời với anh, anh nhất định phải tìm cho cô một bộ váy cưới. Anh đã từng tưởng tượng ra cảnh cô mặc váy cưới, đại khái sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời. Chỉ là, khi đó nghĩ đến việc cô mặc váy cưới rời xa anh, đi tới bên một người đàn ông khác, anh cảm thấy cực kỳ đau khổ. Còn bây giờ, nghĩ tới chuyện này, trong lòng anh chỉ tràn ngập chờ mong.
Đợi tới một ngày nào đó, anh sẽ tìm một bộ váy cưới, còn có nhẫn nữa, sau đó cầu hôn cô. Người con gái anh thích nhất chẳng mấy chốc sẽ mặc váy cưới gả cho anh. Chỉ nghĩ tới đây, Đường Ngôn Chi đã cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
– Em đã đói chưa? Anh múc cháo cho em nhé! Em ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, anh đi xung quanh tìm vài thứ. – Đường Ngôn Chi có chút chờ mong, chờ mong thấy được vẻ mặt vui mừng của cô.
Đường Liên Tử nằm trên giường, vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn mong đợi nhìn anh. Cô mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, tự ép mình chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên tỉnh lại. Cô cảm thấy trong cơ thể như có lửa nóng thiêu đốt.
Cô vươn tay ra, định sờ trán mình. Thế nhưng vừa thò ra khỏi chăn, cô đã phát hiện trên cổ tay mình đột nhiên xuất hiện vảy đen. Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, nay lại rải rác ba chiếc vảy đen, nhìn qua vô cùng quái dị.
Đường Liên Tử nhìn tay mình thật lâu, sau đó run rẩy sờ lên gò má mình. Thứ cô sờ được giờ đây không còn là làn da mềm mại như trước mà là lớp vảy cứng rắn, có vẻ không khác đám vảy trên tay là mấy.
– Anh…
Đường Liên Tử giùng giằng đứng lên, vơ lấy cái gương mà Đường Ngôn Chi đã tìm về cho cô. Gương mặt trong gương lúc này phủ kín một lớp vảy, trông vô cùng quỷ dị. Lỗ tai và cằm, còn có toàn bộ thân thể của cô cũng toàn vảy, rất là khó coi.
Đường Liên Tử cầm lấy cái gương, cẩn thận nhìn một lượt, tiếng thở dốc ngày một nặng nề. Cuối cùng, cô gập mạnh chiếc gương lại.
– Không sợ, không sợ, anh sẽ về ngay thôi. Không sợ…
Cô dùng chăn bọc cơ thể mình lại. Nhưng sau một hồi, vảy đen trên người cô bắt đầu phát sinh phản ứng kỳ quái, cô không nhịn được mà hét lớn một tiếng, đứng bật dậy. Lớp vảy đen này dường như bắt đầu bài xích thân thể cô, cái nào cái nấy đều trở nên nóng rực, sau đó lại hóa mềm như thạch, dính cả vào người cô.
Không chỉ có vậy, Đường Liên Tử còn có cảm giác dòng máu trong cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên, xông lên cả cổ họng. Cô bắt đầu nôn mửa, từng ngụm máu đỏ tươi bị phun ra, nhuộm đỏ cả giường lẫn lớp vảy đen cùng mớ tóc dài trên gương mặt cô.
Cùng lúc, ở một tiệm trang sức cách đó không xa, Đường Ngôn Chi đã tìm được một chiếc nhẫn. Thực ra, đa số đồ trong tiệm đều đã bị cầm đi hết, có lẽ là lúc tai nạn phát sinh, chủ tiệm đã mang đồ đi cả. Chỉ là anh vẫn không bỏ cuộc mà tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một đôi nhẫn bạc trắng thuần, không có bất kỳ hoa văn nào ở bên dưới mặt quầy.
– Liên Tử sẽ thích thứ đơn giản thế này chứ? – Anh mỉm cười dịu dàng, nắm chặt cặp nhẫn trong tay.