Ngày hôm sau Thanh Nguyệt cùng Tử Hoàng dẫn bốn bảo bảo nhà ta qua Doãn gia để họp mặt cùng mọi người.
Hôm nay Chu Gia Vân nhờ mới làm nhiệm vụ trở về nên được nghỉ phép có cơ hội dẫn bọn cô đi tham quan và biết thêm tình hình của căn cứ.
“Chào thím”
“Chào bà”
Bọn Thanh Nguyệt còn chưa đến Doãn gia thì bọn họ đã đến tìm bọn cô rồi, quả nhiên là tâm linh tương thông, bốn bảo bảo nhìn thấy Doãn mẹ cũng rất vui vẻ chạy lại chào bà.
Hôm nay vì Doãn Mặc bận đến kiểm tra năng lực của các dị năng giả đã đầu quân cho gia tộc nên mẹ của Doãn Lãng sẽ đi cùng bọn cô.
Dù sao bà ở nhà không cũng buồn vì bà không có dị năng.
Mẹ của Doãn Lãng tên thật là Lưu Thi Vũ, bà dù không có dị năng nhưng bà lại rất giỏi giao tiếp.
Tình hình của căn cứ như thế nào được bà nắm rõ trong bàn tay.
Nếu nói mẹ Chu Gia Vân rành về thế lực, những người giỏi trong căn cứ thì Lưu Thi Vũ lại biết tường tận người đó có dị năng gì, đã cấp bao nhiêu, những thành viên gia nhập gia tộc đó, những binh đoàn do dị năng tự thành lập cái nào mạnh yếu đều nắm vô cùng rõ.
Bọn cô đi lang thang trên đường phố khu vực trung tâm thu hút không ít ánh nhìn.
Vì bọn cô đều còn trẻ và phải nói nhờ thời gian dài ăn uống đầy đủ nên đặt biệt da thịt hồng hào căng tràn sức sống, không giống như căn cứ này thiếu nước nghiên trọng vì giới lãnh đạo gần như đã lấy hơn phân nữa.
Chu Gia Vân dẫn bọn cô đi đến phòng giao dịch nơi phân phát những nhiệm vụ cho dị năng gia hay có dành cho cả người thường.
Đa số các nhiệm vụ đều là tiêu diệt tang thi và tìm kiếm tinh hạch cấp cao.
Những nhiệm vụ khó như lần trước Chu Gia Vân đi giải cứu mấy tên dị năng giả biến thái đã có quân đội đi làm.
Một phần do dị năng giả ở đây không nhiều bằng quân đội, một phần vì quân nhân kỷ luật cao và sức chịu đựng tốt, nếu không thì sớm bị khó khăn của nhiệm vụ mà từ bỏ rồi.
Ngoài phòng giao dịch ra thì dị năng giả có thể buôn bán luôn ở đây.
Như dị năng giả hệ thuỷ muốn mua một căn nhà ở đây thì phải xả nước và cần ít nhất là . khối nước.
Nếu không phải là thuỷ hệ dị năng giả có thể dùng vật tư để trao đổi như đồ hộp, mì gói, các thực phẩm có thời gian sử dụng được lâu dài.
Tuy nhiên vì lượng vật tư bên ngoài dường như đã không còn nên việc giao nộp vật tư dường như không có.
Nếu đã không có vật tư thì dị năng giả phải dùng tinh hạch để mua bán vì mạt thế thứ này chiếm đa số.
Vì cái lợi và cái hại của việc dùng tinh hạch để trao đổi mà căn cứ không có người nộp vật tư, người đồng ý xả nước cũng không nhiều gây ra khang hiếm về vật tư và nước uống.
Những dị năng giả ở đây đều chỉ có thể dùng rau xanh và lượng nước ít ỏi do căn cứ cung cấp, nếu muốn ăn thịt hộp hay mì gói thì phải tự lấy vật tư do mình tìm được nhưng chúng đã quá khang hiếm nên dị năng giả không nỡ dùng.
Chính vì điều đó mà các gia tộc có lợi thế về việc có nhiều dị năng giả, có nhiều vật tư đã được tự trữ từ trước bắt đầu lôi kéo những người mạnh về gia tộc mình hòng lật đổ chế độ và mình trở thành người nắm trùm.
Nếu chỉ một hai gia tộc đứng lên hoặc tất cả các gia tộc đoàn kết lại thì còn có thể lật đổ vị thủ trường có quân đội đứng sau lưng.
Nhưng không, bọn họ không ai muốn luồng gối trước ai hay là phải hợp tác với gia tộc nào cả nên xảy ra một việc các gia tộc tranh đấu với nhau.
Bọn họ không từ thủ đoạn lôi kéo dị năng giả bên ngoài thậm chí là các quân nhân dưới trướng của Chu lão tướng quân.
Bên trong căn cứ bọn họ cứ lo tranh giành quyền lực nên lợi ích của con người ở đây làm sao bằng chỗ của Thanh Nguyệt được chứ.
Rất nhiều dị năng giả không muốn đầu quân cho gia tộc nào cả nên đã tự lập nên dong binh đoàn hay bang phái riêng để đi nhận nhiệm vụ và chia vật tư, lúc này cuộc sống dị năng giả mới được cải tiến đôi chút.
Dị năng giả thì đỡ rồi nhưng những người dân bình thường không có cách này khác ngoài làm các công việc chân tay thậm chí lấy thân thể ra để trao đổi chỉ mong đổi được nửa gói mì ăn liền.
Cái đói cái rét cứ như vậy mà hành hạ con người nơi đây nhưng các vị cấp cao dường như không thấy mà vẫn tiếp tục đấu tranh.
Cũng vì điều đó khi Chu Gia Vân dẫn người đến căn cứ của bọn cô đã vô cùng ngạc nhiên vì nơi đó không khác gì trước mạt thế và không có gia tộc nào nổi lên tranh dành quyền lực cả, chỉ có bọn cô toàn quyền phát triển căn cứ.
Lúc đầu Lưu Thi Vũ còn có ý định giữ bọn cô ở lại căn cứ luôn nhưng nghe Chu Gia Vân nói bọn cô cũng đã tự lập một căn cứ và ở đó rất phát triển nên đành thôi.
Doãn mẹ cùng Chu Gia Vân đã nảy ra ý định sẽ mở rộng con đường giao thương để người ở hai gia tọic có thể đến căn cứ thành phố Z trao đổi buôn bán.
Như vậy không phải có thể giúp đỡ những người ở đây thoát đói sao?
Đúng là hai gia đình này luôn có những suy nghĩ khác với các gia tộc kia.
Bọn họ luôn đưa lợi ích của người dân lên trước quyền lực.
Vì nếu nắm nhiều quyền lực nhưng không có dân, thì quyền lực đó cũng vô dụng..