Hoàng Vân bắt gặp hình ảnh một nhà bốn người đang cười đùa vui vẻ mà càng run rẫy.
Những kẻ đã gieo rắc những tư tưởng xấu xa và luôn cho Hoàng Vân là một kẻ xui xẻo, là kẻ chí cắt hạnh phục của người khác thì đang nhỡn nhơ hạnh phúc bên nhau.
Thậm chí người con gái của hai người họ cũng đã tìm được người đàn ông của mình.
Nhìn họ như đã sống rất tốt thời gian qua nhưng họ không hề có ý định tìm kiếm cô, như thể cô không mang huyết thống của ông ta vậy.
Thật đáng buồn làm sao.
“Tiểu Vân Nhi” - Doãn Lãng cảm nhận được sự run rẫy từ cô càng nắm chặt bàn tay của cô hơn.
“Em không sao”
Mặc dù nói bản thân không sao nhưng khuôn mặt Hoàng Vân sớm đã xanh mét rồi.
Nghĩ đến việc chỉ nhìn thấy bọn họ mà Hoàng Vân đã run rẫy như vậy rồi thì liệu trước đây khi còn ở cùng họ, bọn họ đã đối xử với cô như thế nào nữa.
“Đi thôi” - Chu Gia Vân cũng vô cùng hiểu thời cuộc, bà cố ý đứng ra che khuất tằm mắt để Hoàng Vân không nhìn thấy gia đình đó nữa rồi boin cô lại tiếp tục đi về hướng khu vực quân sự.
Bọn họ vừa mới đi lướt qua bốn người kia thì Thẩm Hoa Vinh - ba ruột của Hoàng Vân cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc nhưng không biết là ai, thậm chí ông còn không nghĩ cô con gái riêng của mình còn sống.
Ngoài Thanh Nguyệt và Thanh Triệt đã chơi cùng với Hoàng Vân từ nhỏ thì không ai biết Hoàng Vân họ Thẩm cả.
Vì từ rất lâu cô đã muốn chối bỏ cái họ chỉ trên danh nghĩa này rồi.
Bọn họ cũng không xem cô là con thì cô cần gì phải mang theo cái họ trên danh nghĩa này chứ?
“Ông nhìn gì vậy?” - Vợ sau của Thẩm Hoa Vinh thấy ông cứ nhìn chằm chằm nhóm người vừa mới đi qua, theo bóng dáng bà thấy có không ít các cô thiếu nữ.
Máu ghen của bà lại nổi lên liền quát ông - “Ông lại nhìn cái gì đó hả? Mấy đứa đó là người ông có thể nhòm ngó sao? Ông không thấy nó đi với ai à?”
“Bà này.
Có con ở đây này” - Thẩm Hoa Vinh ái ngại liếc nhìn cô con gái và vị con rể tương lai rồi cười trừ - “Tôi thấy cô gái kia bóng dáng nhìn rất quen”
“Hừ.
Ông đừng có biện minh.
Tôi mà biết ông lén phén với nhỏ nào thì coi chừng tôi”
Thẩm Hoa Vinh nhường nhịn vợ sau của mình không phải không có lý do.
Vì người con gái sau của ông rất thương mẹ, bản thân ông và bà ta đều không phải dị năng giả nhưng cô con gái này lại là hoả hệ dị năng giả cấp ba.
Tuy cấp con bé không cao nhưng có khuôn mặt rất được thừa hưởng từ mẹ của nó, nên rất nhanh trong căn cứ đã có người để ý và được một dị năng giả cấp cao lại là thuộc gia đình có địa vị trong căn cứ.
Hỏi sao ông dù trước mạt thế hùng bá một phương nhưng sau mạt thế phải khép nép bà ta chứ.
“Ba không có ý gì đâu mà mẹ?” - Cô con gái không muốn bị mất mặt trước người yêu nên cũng nói đỡ cho ông vài câu - “Con cũng cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc”
“Xí” - Bà ta cũng thừa dư sức biết con gái đang nói đỡ cho ba nên bà cũng lười nói nhưng ánh mắt vẫn lườm Thẩm Hoa Vinh.
“Bọn họ đi vào khu quân sự, mấy vị quân nhân kia chắc là mới làm nhiệm vụ về”
Cậu thanh niên kia nhíu mài nhìn về phía nhóm người Thanh Nguyệt đã rời đi.
Hắn ta không phải là một kẻ chung thuỷ gì, cũng đã quen biết bao nhiêu cô ở mạt thế này rồi nhưng chỉ có mỗi Thẩm Kiều là hợp ý hắn nên hắn mới dây dưa tới nay.
Khi nãy nhìn thấy nhóm người quân nhân kia hắn đã thấy có tới mấy vị mỹ nhân, thậm chí còn đẹp hơn Thẩm Kiều.
Bây giờ tâm hắn đã bắt đầu rục rịt nên chuyện Thẩm Hoa Vinh bị vợ quát nạt hắn cũng không quá để ý.
Hắn bây giờ chỉ muốn tức tốc đi qua khu quân sự để gặp mấy vị mỹ nhân mà thôi.
Bên đây nhóm Thanh Nguyệt sau khi vào khu quân sự được phân trong một phòng lớn người ở, cũng may bọn họ vừa đủ số lượng nên không phải tiếp xúc với người lạ.
Từ khi bước vào căn phòng này tâm trạng Hoàng Vân mới khá lên một chút nhưng khuôn mặt vẫn còn xanh mét.
“Oẹ”
Có lẽ vì quá sợ hãi mà cô bắt đầu muốn ói.
Cái tính này của Hoàng Vân đã có từ rất lâu rồi, cũng giống như hồi đó khi mới bắt đầu đối diện với tang thi cô cũng sợ hãi nên ói ra mật xanh mật vàng.
“Đỡ chưa em?” - Doãn Lãng nhìn cô mà sót vô cùng, không ngừng vỗ lưng giúp cô ói ra.
Rốt cuộc họn họ đã làm gì mà khi về cô lại ra nông nỗi như vậy?
“Muốn ăn gì không?”
“Thịt heo nướng, vịt quay, gà sốt ngũ vị,....”
Thanh Nguyệt như dò trúng tầng số liền bị Hoàng Vân nổ cả một tràn dài các món ăn để an ủi tâm hồn bị tổn thương kia.
Thôi thì bạn mình đang buồn nên mình chiều bạn vậy.
Mà sao tự nhiên Thanh Nguyệt chỉ muốn an ủi trái tim tôen thương của Hoàng Vân thôi mà, mắc cái gì lại kéo cả nhà vào bên trong không gian hết cả vậy?
Rồi mấy cái người này quá trời quá đất tự nhiên luôn.
Được Tiểu Linh hỗ trợ một đống nguyên liệu trong không gian bay ra trước mắt mọi người, bọn họ quen đường quen lối chế biến nhóm than, bỏ vào lò nướng...
Nếu như vậy thì cô cũng không có gì đáng nói, Hoàng Vân nhà ta được nước làm tới liền lôi kéo lão tứ Tiểu Luân đi đến vườn cây ăn trái của cô thu một lượng lớn, đã vậy còn đến kho hàng thu bánh, nước ngọt, kem....!Bộ thấy thăng làm không gian dị năng giả cấp năm thấy trống quá nên lấy của cô bổ sung hay sao vậy?.