Ầm!! Ầm!! Ầm!!
Nhìn ngọn lửa rực rỡ bùng cháy trong đêm đen, Du Tư Duật tựa người trên đầu ô tô nằm ở đường cái cách viện nghiên cứu không xa khoan thai châm một điếu thuốc lên hút một hơi. Sau đó nhíu mày ghét bỏ ném xuống đất dùng đầu ngón chân di di, miệng chậm rãi nhả khói trắng.
"... ... ..." Hắn nhẹ đếm.
Đúng lúc này tiếng điện thoại trong túi quần vang lên dồn dập, hắn liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình cười nhạt một cái rồi bắt máy.
- " Duật ca anh đang ở đâu vậy, viện nghiên cứu xảy ra chuyện rồi anh mau đến đó nhanh đi"
"What? Sweetheart please calm down. Everything will be alright. Có chuyện gì đang xảy ra? " Du Tư Duật ôn nhu trấn an Mạc Tố Tâm ở đầu dây bên kia.
- " Mau nhanh lên ở nhà em còn nghe thấy tiếng nổ nữa, có kẻ đột nhập ý đồ phá hoại dữ liệu nghiên cứu ba và mẹ em sau khi gọi cứu hoả đã cấp tốc đến đó rồi. Anh mau điều người đến hỗ trợ dập lửa và bảo vệ dữ liệu còn nguyên vẹn đi"
Du Tư Duật ngước mặt lên nhìn ngọn lửa hung tàn càng lúc càng cháy dữ dội ở khu viện nghiên cứu rộng lớn, nụ cười trên khoé môi càng thêm lạnh nhạt.
"Ok ok sweetheart, anh đến ngay"
Sau khi cúp máy, Du Tư Duật mở cửa xe ra ngồi vào, chẳng mấy chốc đã có tiếng còi xe cứu hoả phía xa xa đang tiến lại gần rồi chạy lướt qua tiến về phía đám cháy.
Hắn nhướn mày cầm chiếc điều khiển nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, huýt sáo một tiếng rồi ấn mấy nút liên tiếp.
Ầm!! Ầm!! Ầm!!
Ba tiếng nổ lớn chấn động vang lên, Du Tư Duật như có thể mường tượng cảnh khu vực rộng lớn đó cháy cỡ nào dữ dội, dù có điều thêm mấy đoàn cứu hoả nữa cũng vô dụng thôi, hắn nói bâng quơ:
"Em gái tao từng nói nhiệt độ chính là chất xúc tác để virus lan rộng. Dưới căn hầm của chúng mày đã giam hơn tang thi do thất bại của HX-N. Nếu cháy lớn... chậc chậc... "
" Em.. Em gái?? Mạc Tố Tâm??" Lý Minh Vũ cắn răng run rẩy thay một bộ quần áo mới che chắn vết thương ngồi ghế sau xe của Du Tư Duật nãy giờ, cũng đã biết rõ thân phận của hắn cũng như hai bộ mặt trái ngược của con người này.
Lý Minh Vũ cảm thấy Du Tư Duật bình thường ngả ngớn, nhưng chính ra mới là kẻ nguy hiểm nhất luôn dùng ánh mắt thờ ơ của một kẻ vô lại nhìn mọi việc, sau đó âm thầm điều khiển phía sau không ai hay.
Giống như việc gài bom khắp nơi trong viện nghiên cứu, Lý Minh Vũ hoàn toàn không biết Du Tư Duật đã làm từ lúc nào.
Du Tư Duật cười nhẹ hai tiếng trầm thấp, quay đầu ra phía sau nhìn Lý Minh Vũ cong khoé môi vui vẻ:
"Sao nào? Mày đã sẵn sàng chết chưa?"
---
"..."
"Cái gì? Mấy tiếng nổ kinh người liên tiếp vừa nãy là vị trí viện nghiên cứu quốc gia??"
- "Vâng thưa Thiếu tá, hơn xe chữa cháy lớn đang hoạt động hết công suất cũng không địch lại được ngọn lửa hung tàn. Rất nhiều người đang làm việc ở đây đều tập trung đến có vẻ vô cùng sốt ruột kêu gào chúng ta nhanh chóng dập lửa"
Nghe giọng nói của cấp dưới phát ra từ bộ đàm vệ tinh, Đường Vũ Hán im lặng một lúc như có điều suy xét sau đó ấn nút:
"Bọn họ có làm gì cản trở không?"
- "Báo cáo Thiếu tá, có vài vị giáo sư đang kêu khóc oán than công trình nghiên cứu tâm huyết của họ bị huỷ, có người còn đòi lao vào trong"
" Ai cản trở đánh ngất tại chỗ không cần nhiều lời, kiện tụng gì đã có tôi chịu. Điều thêm xe cứu hoả nữa đến, cả trực thăng hỗ trợ trên cao dập lửa nhanh nhất cho tôi"
- "Tuân lệnh"
Đường Vũ Hán công tác ở cục hậu cần nên những việc lớn thế này không tránh khỏi hắn phải trực tiếp chỉ huy, nhìn Phó Kiệt nãy giờ vẫn đi quanh hiện trường nơi tiểu thư Mạc gia biến mất sau tiếng đồng hồ tìm kiếm không thu được kết quả gì khác, Đường Vũ Hán vỗ vỗ vai bạn tốt.
"A Kiệt cậu cũng thấy đấy, ven bờ sông cách đây km có dấu vết bùn đất ướt nước và chân người, chắc đã có ai đó cứu cô ấy rồi cũng nên"
Phó Kiệt nhìn chăm chú vào cây gậy dính vết máu khiến hắn có thể tưởng tượng lực đạo đập lên đầu Mạc Khanh lúc đó có bao nhiêu sức lực, dời tầm nhìn về phía ánh sáng bập bùng và cột khói đen như đám mây khổng lồ cuồn cuộn phía xa. Phó Kiệt trầm giọng:
"Sắp tới sẽ có một trận mưa lớn kéo dài mấy ngày liền, cậu hãy nhắc nhở người nhà và cấp dưới dự trữ lương thực không được phép ra ngoài, càng không được dính một hạt mưa nào. Sau khi mưa dừng nếu thấy bất kỳ ai có dấu hiệu da thịt thối rữa khô cằn như sa mạc, mắt đỏ au, răng nanh móng vuốt sắc bén còn chảy ra dịch vàng nhớ không do dự bắn vào đầu giết chết đừng để nó cào trúng.
Còn nữa, tranh thủ lúc này cậu có bao nhiêu tiền mua hết vật tư dự trữ đi nếu không sau này trở thành giấy vụn dù cậu có tỷ trong tay cũng không mua được một gói mì đâu"
Đường Vũ Hán vô cùng sửng sốt với những điều Phó Kiệt vừa nói, hắn hướng theo tầm mắt của Phó Kiệt nhìn về phía đám cháy của viện nghiên cứu có chút ngờ vực:
"A Kiệt, có phải cậu đã biết chuyện gì đó đúng không? Với lại vẻ mặt của vị tiểu thư Mạc gia trong video... sao lại giống thứ nguy hiểm cậu vừa miêu tả đến mấy phần vậy??"
"Cậu chỉ cần biết cơn mưa sắp tới có mang theo độc tố và làm hại người bình thường nếu dính phải nó là được. Có gì tôi sẽ báo lại với A Hạo và A Viêm" Phó Kiệt nói xong lập tức xoay người lên xe lái đi mất.
Ánh mắt hắn ánh lên sắc lạnh trong đêm tối nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Dù sao cô và hắn cũng từng có hôn ước không phải hoàn toàn là người xa lạ, hơn nữa thời gian qua tiếp xúc hắn nhận thấy tính cách của cô hoàn toàn không phải kiêu ngạo ầm ĩ như ấn tượng trong quá khứ. Trái ngược lại ở cô có cái gì đó vô hình khiến hắn phải chú ý, có cái gì đó khiến hắn không thể bài xích cự tuyệt từng cử chỉ, từng hành động của cô.
Cảm giác, giống như đáng lẽ ra cô và hắn vốn đã rất thân thuộc.
Điều khó hiểu này thực sự khiến hắn không thể bỏ mặc sống chết của cô được...
---
[...]
"Cái gì? Vẫn chưa tìm được tung tích của Tiểu Khanh?"
Mạc Trí Tường gấp đến độ xoay vòng đi tới đi lui trong văn phòng làm việc tại Mạc thị. Suốt ngày đêm cả anh và hai em trai điều rất nhiều thuộc hạ lùng sục tất cả các cung đường hòng tìm dấu vết khả nghi, thế nhưng chiếc xe chở Mạc Khanh như bốc hơi hoàn toàn không có chút manh mối.
A Nhất đứng một bên từ ngày Mạc Khanh biến mất không ngủ chạy tới lui đột nhập các hệ thống camera giám sát toàn thành phố cuối cùng cũng tra được chiếc Ranger chở Mạc Khanh đậu ở bờ sông phía Đông Nam thành phố. Thế nhưng có vẻ video đã có kẻ động tay động chân xoá sạch dữ liệu nên hoàn toàn không thu hoạch được gì khác.
"Hừm, nếu anh không chăm chăm đi thu mua mấy cái vật tư gì đó xao nhãng bảo vệ Tiểu Khanh thì con bé không đến nỗi bị trúng đạn nhập viện, lại còn bị mấy thằng điên bắt cóc.
Khốn kiếp!!"
Mạc Tần Ân cáu gắt hướng Mạc Thiên chửi thề, hắn đi máy bay riêng suốt hai ngày trời về thăm Tiểu Khanh thì biết tin em gái hôn mê chưa kịp tỉnh lại. Đến lúc con bé tỉnh thì hắn lại vướng vụ đồ sát quy mô lớn ở thành phố Y, Mạc Quân và hắn phải đích thân xuống đó giải quyết.
Vụ việc dưới đó còn chưa đâu vào đâu thì nhận được điện em gái hôn mê sâu suýt nữa nguy kịch, hắn và cha tức tốc quay lại thủ đô thì em gái tự nhiên bị một đám người mặc áo đen bắt cóc.
Khi bọn hắn chạy đến thì bên Khiêm gia cũng chẳng thể đưa ra được lời giải thích nào thoả đáng. Mạc Quân cha hắn còn gọi điện cáu gắt một hồi với gia chủ Khiêm gia về sự tình này nữa, khiến hai nhà bỗng chốc nảy sinh mâu thuẫn không nhỏ.
Điều đáng giận là mọi thương tổn của em gái hắn đều do cái thằng khốn Phó Kiệt gây ra, ấy vậy mà thằng đó không có chút áy náy nào bỏ về nhà ngủ, lại còn cách ly em gái hắn về khu riêng biệt lập vắng người mới để bọn bắt cóc ra tay dễ dàng đến thế.
Mạc Thiên day day thái dương đau nhức: "Việc anh đi thu thập vật tư sau này chú sẽ phải cảm ơn anh. Đừng vội kết luận ấu trĩ như vậy"
"Mẹ kiếp!! Rốt cuộc đối với anh thì tính mạng Tiểu Khanh quan trọng hay vật chất quan trọng??? Nếu con bé còn không đáng giá bằng đống vật tư của anh có phải sau này anh sẵn sàng bán đứng em và đại ca chỉ vì mấy thứ này không????"
"Chú đừng có nói lung tung, con bé không..."
Không thực sự là em gái của chúng ta, những lời này Mạc Thiên không thể nào thốt ra khỏi miệng. Chính hắn từng nói sẽ coi cô như là em gái mình mà đối đãi, thế nhưng khi biết tin cô bị thương phải nằm viện hắn chỉ gọi điện hỏi thăm một chút cho tròn bổn phận, cử vài vệ sĩ nữa đến bảo vệ cô còn lại đều là đi khắp nơi kiểm soát đặt hàng không mảy may suy nghĩ đến việc gì khác.
Trong khi cô lại tin cậy hắn cử A Nhất đến hỗ trợ và đưa cả bản đồ xây dựng căn cứ cho hắn giám sát.
"Cả hai đứa thôi đi, việc quan trọng bây giờ là tìm được Tiểu Khanh về. Cha đã nhận nhiệm vụ về quê ngoại đón mẹ và thông báo việc này rồi. Nếu mấy ngày tới chúng ta không có chút manh mối nào thì tất cả cứ đợi lãnh hậu quả đi." Mạc Trí Tường lạnh mặt nhìn hai đứa em trai cãi nhau. Rõ ràng là sinh đôi sao mà cứ hở ra là cãi nhau liên miên không dứt.
Năm xưa cũng vì cả hai xảy ra bất đồng lớn xung đột hơn tháng liền mà Mạc Thiên quyết định ra nước ngoài du học chứ không muốn ở trong nước đụng mặt cãi nhau với em trai.
"Giám đốc, có bưu kiện gửi đến cho ngài"
Thư ký đứng ngoài gõ cửa xin phép đi vào, trên tay còn cầm theo một phong bì thư màu đỏ diễm lệ.
Mạc Trí Tường nhận lấy, sau khi thư ký khép cửa rời đi mới quan sát kỹ thấy phong bì chỉ viết đơn giản một dòng chữ rồng bay phượng múa:
My sister