Phương Hâm cởi balo sau lưng ra đưa cho Tiểu Như.
“Em nhìn xem muốn ăn cái gì thì lấy mà ăn.”
Tiểu Như nhìn balo xuất hiện trước mắt, tay đưa ra, rồi lại nhanh chóng rụt về.
Chỉ thấy cô bé lắc mạnh đầu.
“Chị tiên nữ, em không đói, chị ăn nhiều một chút, bố còn cần có chị chăm sóc.”
Bố nặng như thế, chị tiên nữ cần phải ăn thật nhiều mới cõng được bố.
Cô bé không đói, cô bé không đói một tí nào.
Phượng Hâm nhìn cái đầu nhỏ bù xù đó không ngừng lắc qua lắc lại, nếu như không phải cô đang lái xe thì thật hận không thể qua đó vò vò đầu cô bé.
Hắc hắc! Cô phát hiện sở thích của cô càng ngày càng đặc biệt rồi.
“Ăn đi! Trong đó còn nhiều đồ ăn đủ để cho chúng ta tới thành phố A2.”
Phượng Hâm nhìn cô bé rõ ràng không có ý muốn tiếp nhận, liền trực tiếp quăng balo lên chân cô bé.
“Bố em nếu tỉnh lại nhìn thấy con gái mình bị đói đến ốm nhom, thì không tìm chị liều mạng mới lạ.”Tiểu Như lập tức ngẩng đầu, lại lắc mạnh đầu, khuôn mặt vốn dĩ đã không có bao nhiêu huyết sắc càng trở nên trắng bệch.
“Sẽ không đâu, bố em sẽ không đến tìm chị liều mạng đâu, chị đã cứu bọn em, bố em còn phải cảm ơn chị không kịp mới phải!”
Tiểu Như nói quá nóng vội, trên ngực liền đau nhói lên.
Qua gương chiếu hậu, Phượng Hâm thấy cô bé đưa tay phải lên ôm ngực, nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau, lo lắng nói: “Em sao thế? Có phải không khỏe chỗ nào không?”
“Chị tiên nữ, em không sao đâu, một lát nữa là tốt rồi.”
Tiểu Như cố gắng điều hòa hơi thở, ngực vẫn còn đau nhói, nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Khoảng mười phút sau.
Phượng Hâm có thể cảm nhận được hơi thở Tiểu Như phía sau đã điều chỉnh trơn tru trở lại.
“Nói đi! Rốt cuộc vừa nãy em bị làm sao?”
Tiểu Như nhìn bóng lưng mảnh khảnh trên ghế lái xe, há há miệng, không biết nên nói từ đâu.
Nếu cô bé nói ra, chị tiên nữ sẽ có bỏ đi không để ý đến hai người bố con họ nữa không?
Bố bây giờ vẫn đang hôn mê, cô bé cũng chỉ là một gánh nặng.
Phượng Hâm nhìn gương mặt nhỏ đang ngập ngừng, mày liền nhíu lại, cô không thích che giấu, nếu cô đã cứu bọn họ thì không phải cô có quyền biết được tình hình của họ sao?
“Tiểu Như, chị chỉ thích đứa trẻ thành thật.”
Hy vọng đứa nhỏ này sẽ không khiến cô thất vọng, cô có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Sự tín nhiệm cần thiết nhất cũng không có, mọi thứ chỉ thành thừa thãi.
Tiểu Như bỏ ra rất nhiều dũng khí mới nói ra được sự tình, cô bé không thể ích kỷ như vậy, chị tiên nữ đã vì cô bé và bố mà làm rất nhiều chuyện.
“Chị tiên nữ, một tháng trước em đã làm phẫu thuật nội soi tim.”
Phẫu thuật nội soi tim? Phượng Hâm một chốc liền đoán ra chuyện gì, nhưng cũng không lên tiếng xen lời Tiểu Như.
“Một tháng trước, bố từ bên ngoài trở về, liền ôm em đưa đi bệnh viện.
Em hỏi bố là có chuyện gì xảy ra?
Bố chỉ nói với em là lâu rồi không đưa em đi kiểm tra sức khỏe.
Nhưng mà từ bé đến giờ em chưa từng bị bệnh, cũng chưa từng bị ốm cả.
Kết quả xét nghiệm rất nhanh liền có rồi, đêm hôm đó bố hút rất nhiều thuốc.
Ngày thứ hai liền đưa em từ thành phố A3 gấp rút đi thành phố A2.
Bọn em trực tiếp đến bệnh viện, trước khi phẫu thuật bố nói với em.
Tim của em rất yếu nên cần tiểu phẫu.
Về sau cũng là do trong lúc vô tình em nghe được một cô y tá nói chuyện mới biết được.
Em bị bệnh tim bẩm sinh, lúc trước do được chăm sóc quá kỹ nên mới khỏe mạnh, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã chết rồi.
Dù là một trận ốm nhỏ cũng có thể mất mạng.
Bọn em phải ở trong bệnh viện suốt một tháng, hôm đó trời vô cùng lạnh, ngày thứ hai thì xuất hiện rất nhiều quái vật ăn thịt người.
Đối thủ sống chết của bố cũng xuất hiện, bọn họ giết hết mấy chú vệ sĩ.
Bố liều mạng đưa em chạy trốn, chuyện về sau thì chị tiên nữ cũng biết rồi đó.”
Tiểu Như nói xong, vẻ mặt thấp thỏm không yên, cúi đầu không dám nhìn chị tiên nữ.