Hắn lạnh nhạt nhìn hai bảo tiêu trước mặt, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo và ẩn ẩn sinh sát:
_ Ta đến đây là để luyện tập thích nghi với hoàn cảnh sống ác liệt nhất. Các ngươi là bảo tiêu của ta cũng không ngoại lệ. Theo ta ngày hôm nay chính là giúp các ngươi sau này sống lâu hơn một chút.
Tuấn và Lãnh nhìn nhau khó hiểu, ngày hôm qua thiếu gia nói muốn đi rừng Amazon, mua vé máy bay còn nhanh hơn sét. Tới thị trấn đông đúc mua vật dụng cần thiết, sau đó thuê trực thăng đưa vào rừng. Đưa tiền rồi lấy bộ đàm đặc dụng xong thì trực đi vào khu bìa rừng, hạ trại một phienen, rồi nói với bọn họ lời này. Tâm tư nghi hoặc của họ nhìn vị thiếu gia này càng lợi hại. Hắn không có biểu cảm nhìn người họ, chỉ nhàn nhạt nói:
_ Ta đưa cho các ngươi mỗi người con dao găm, mã tấu, khẩu súng lục, viên đạn. Dao găm và mã tấu tùy lúc mà sử dụng, còn súng thì hạn chế được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu Vì đó là số đạn các ngươi sử dụng trọng nửa năm sắp tới đó.
Họ tròn mắt, nửa năm sao? Thiếu gia hắn không ra vẻ gì là nói đùa, bộ dạng lãnh lẽo và tàn sát tuyệt đối kia, ánh mắt nhìn hết thảy đều là vật chết kia,trong một nhoáng ngắn ngủi họ thấy đôi mắt của thiếu gia họ nhuộm máu.
___________________________
Hắn lạnh lùng đứng trước đàn sói hai mươi mấy con, mặt không đổi sắc, mã tấu trong tay nhỏ vài giọt máu. Vũ Tuấn và Lê Lãnh nhìn thấy đàn sói tuy không mạnh nhưng lại đông và nhanh nhẹn, lúc đàn sói xuất hiện bọn họ còn bối rối thì thiếu gia bọn họ đã trực tiếp chặt đứt đầu một con sói lao tới, dứt khoát và đoạt mạng không chớp mắt một cái.
Đàn sói giận dữ, gầm rú lên lao vào người họ, không nao núng không dao động một đao lại một đao không lưu tình chém xuống. Đàn sói hai mấy con chỉ còn sót , con chúng đã chạy hết chỉ sót lại một con sói lông đen tuyền, lao tới phía Tiêu Dao đao chém xuống, con sói nhanh nhẹn trách thoát nhưng tai trái bị chặt đứt, máu chảy tứa ra nó giận dữ nhìn Tiêu Dao rồi bỏ chạy.
Hắn cũng chẳng hứng thú nhìn nó quay sang hai bảo tiêu bị cài với cắn không nhẹ. Hắn lạnh nhạt nói:
_ Cải thiện bản thân cho tốt. Lần sau đừng để bị thương, bây giờ thì không sao nhưng năm ta sẽ là người đầu tiên giết các ngươi. Nhớ cho kĩ....
Tiêu Dao quẳng cho bảo tiêu một chai nước lít, rồi xách con sói ra suối gần đó lột da, làm thịt cẩn thận sau đó tắm rửa một phen, giặt rồi phơi đồ sạch sẽ. Hắn xiên cây qua con sói rồi nướng lên. Hai bao tiêu đã trở lại, vết thương được băng bó sạch sẽ, bọn họ tâm có gì đó không cam lòng, rõ ràng bản thân là bảo thiêu lại thua thiếu gia nhiều vậy, cúi mặt ngồi xuống đất ngồi xuống bên đống lửa. Tiêu Dao đương nhiên nhìn ra cảm xúc của họ, chỉ nói như có như không:bg-ssp-{height:px}
_ Theo ta sau này sẽ thoải mái hơn người khác. Nhưng phải mạnh mẽ hơn người khác, ta không nuôi kẻ vô dụng.
Không khí trở về trầm lặng, Tiêu Dao thong thả đọc một cuốn sách nông nghiệp trồng trọt, hắn tư chất không tồi, học đâu nhớ đó, chỉ đọc một chút có thể hiểu được , phần. Hắn mua sách trồng trọt rất nhiều, đa phần là bằng dịch dinh dưỡng và chỉ có một chút là bằng đất đai mà thôi. Hắn biết mạt thế ráng xuống, đất đai không thể trồng trọt được, phải mất hơn năm sau ở những vùng bị ảnh hưởng ít cùng với cải tạo đất trường kì mới miễn cưỡng có thể trồng được một phần ngô lúa mà thôi. Xem ra hắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ a.
-----------------------
Tiêu Dao ngồi thiền bên dưới tháng nước, này là thói quen của hắn, hắn phát hiện khi ngồi thiền tinh thần lực sẽ tăng lên đáng kể nhất là những nơi nhiều nước. Hắn thiền xong thì cũng gần h, hắn hỏa thần thong dong bước lên bờ lấy quần áo mặc vào, cả thân thể tinh tế và xinh đẹp, từ sợi tóc đến da thịt rồi ngũ quan đều thực phong tình vạn hạn.Tiêu Dao rời đi,thì có một bóng người cách đó không xa, ánh mắt thưởng thức cùng sự chiếm hữu nồng đậm, thân hình cao lớn mặc một bộ đồ thám hiểm, khuôn mặt ẩn sau lùm cây, ánh mắt cười cợt thích thú nhìn hình ảnh trong tay, báo con xinh đẹp, em sẽ là của tôi.
Tiêu Dao hoàn toàn không biết có ý đồ đưa hắn lên giường, hung hăng đánh hắt xì một cái, có phải ngâm nước quá lâu không a? Hẳn là nên uống thuốc thôi, bây giờ bệnh thì rất thảm a.
Mọi thứ ở đây tuy kham khổ nhưng không đến nỗi thiếu thốn quá đỗi về cơ bản thì ăn,mặc và ở vẫn đáp ứng được. Hôm nào trời mưa thì chuyển lên cao, hôm nào trời nắng thì tùy tiện, cứ như vậy trôi đi nửa năm, dị năng không gian vừa xông cấp có thể thu một ngôi nhà cỡ lớn cùng diện tích không gian tăng thêm km, dị năng hệ băng không biết vì cái gì mà thì đình chỉ ở cấp đỉnh phong không thể đột phá lên cấp .
Hắn bắt bộ đàm rồi lên trực thăng về thị trấn, nhanh gọn mua vé máy bay về nước. Bước chân về sân bay trong nước, hắn thuê phòng một khách sạn tốt rồi nghỉ ngơi. Thật ra hắn tắm nước hồ kia lại bất tỉnh mấy ngày, hắn nhìn khuôn mặt đang biến nữ mà khổ bức vô cùng, hắn muốn thực lực nhưng đổi như thế này thực muốn bức điên hắn sao, nhỡ Ngạo Thiên không thích bộ dạng này của hắn thì thế nào a? Hắn đau đầu không thôi, kì thật hắn không biết Ngạo Thiên kia rất yêu thích khuôn mặt baby cùng tinh cách hoang dại của hắn nên kiếp trước rất không khách khí thu hắn làm bảo bối trên tay. Tiêu Dao mà biết nhất định sẽ siêng tắm hơn một chút, thậm chí phẫu thuật thẩm mỹ không chừng. Vậy mới nói, tình yêu có thể khiến người ta ngay cả não cũng không cần a. ( Lão mẹ kế: anh công thích loli, baby một chút. Ta cảm giác đang bôi đen anh công thành biến thái công a."đang nghĩ đến đồ chơi tình thú ")
Hắn đi đầu tư chứng khoán lời một số tiền lớn, hắn để ngân hàng đó. Giờ hắn chưa cần sử dụng đến. Hắn muốn nâng cao chính là thân thủ, kiếp trước hắn nghe nói tới nội công võ thuật, thật ra chỉ có ở những thế gia về võ thuật, thời kì đầu mạt thế họ chính là thần nhưng sau này địa vị họ giảm sút do sự tiến hóa của tang thi và do họ tấn cấp khá chậm so với những người cắn nuốt tinh thạch của tang thi.
Hắn tìm người dạy chính là Sa Tĩnh Vân, người này tuy không phải là thế gia võ học nhưng địa vị của ông lúc đó không thấp hơn nữa tính tình lại vô cùng đạm nhiên, ông vô cùng được người ta tôn trọng sau này tử nạn do có người phản bội, hắn cười cợt chính là người càng tốt ở mạt thế càng chết sớm hơn.
Ps: Ây ta đây chỉ nhá hàng anh công thôi còn xuất hiện chân chính thì chả biết khi nào? Xôi thịt thì càng phải chờ lâu. Khụ khụ..( đỏ mặt) tác giả chưa từng viết qua xôi thịt a.