Trịnh Gia nguyên bản dựa vào đầu vai Cố Ngọc điều tức nghỉ ngơi, nghe được lời này của Ngô Hữu Dân lại đột nhiên trợn mắt. Trong mắt xẹt qua một tia quang mang màu bạc.
Tia sáng chỉ lóe trong giây lát liền biến mất, cho nên đoàn người trên xe đều không nhìn thấy.
Chỉ là Cố Ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Trịnh Gia, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Công kích Tinh thần lực là vô hình, nó có thể phá hủy đại não người khác, không chỉ có thể khiến cho người ta biến thành kẻ ngốc, cũng có thể trực tiếp làm não người ta tử vong, đây mới là chỗ khủng bố nhất của dị năng giả hệ tinh thần.
Dị năng giả hệ tinh thần lực cao giai còn có thể bóp méo ký ức người khác, thậm chí khống chế người khác.
Cho nên nói vừa rồi thời điểm Trịnh Gia dùng tinh thần lực tra xét gặp phải trở ngại là do Khâu Hoa Kiệt, hai dị năng giả hệ tinh thần lực giao đấu?
Trách không được vừa rồi lực chú ý của Khâu Hoa Kiệt vẫn luôn như có như không dừng trên người Trịnh Gia, hắn đã nhìn ra Trịnh Gia là dị năng giả hệ tinh thần.
Cố Ngọc mím môi.
Cái nơi Thủ đô đầy thị phi này bọn họ không thể lại ở lâu, vẫn nên nhanh rời khỏi đây mới tốt.
……
Ngô Hữu Dân còn tính là giữ chữ tín, vừa đến nhà liền câu thông điện thoại bên S tỉnh, Cố Ngọc cùng Cố Cẩn đi theo hắn vào trong thư phòng, nín thở tĩnh khí chờ âm thanh bên đầu bên kia điện thoại.
“Là…… Tiểu Ngọc sao?” Thanh âm Cố mẹ có áp lực nhịn không được run rẩy, mạt thế đột nhiên tiến đến. Hai vợ chồng bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại liền bị liên tiếp tin tức hù đến mất hồn.
Nhưng con cái vẫn còn ở bên ngoài thì làm sao bây giờ, bọn họ tức khắc gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, sau đó lại nhớ tới lời Cố Ngọc dặn dò khi nói chuyện điện thoại, để cho bọn họ trữ hàng vật tư đừng ra cửa. Tựa như nha đầu này đã có dự kiến trước.
Mà đầu bên này điện thoại, Cố Ngọc vừa nghe đến tiếng nói quen thuộc này liền đỏ hốc mắt, nghẹn ngào kêu: “Mẹ, là con.”
Cô không tiếc bôn ba ngàn dặm, gian nan đi qua mấy thành thị, chính là vì muốn mang theo Cố Cẩn trở về, về bên người nhà thân thiết. Tuy rằng cô hiện giờ đang ở Thủ đô, nhưng tâm cô sớm đã bay trở về S tỉnh.
Cha mẹ bình an, chính là an ủi lớn nhất của cô.
Lo lắng lâu như vậy, rốt cuộc nghe được thanh âm con gái, nước mắt Cố mẹ theo đó rơi xuống, lại vội vàng cùng Cố Ngọc truyền đạt tình huỗng lẫn nhau.
“Là mẹ sao, để em nói vài câu.” Cố Ngọc chưa nói được mấy câu, Cố Cẩn ở một bên chờ sốt ruột, Cố mẹ kỳ thật sủng hắn nhất, phiêu bạt lâu như vậy ở bên ngoài, liên tục mấy năm cũng chưa có về nhà, hắn sớm đã rất nhớ nhung ba mẹ.
“Nói đi.” Cố Ngọc đem microphone đưa cho Cố Cẩn. Hắn ngẩn người, tiếp nhận điện thoại ngược lại không biết nói cái gì mới tốt. Lại ấp úng hỏi chuyện với Cố mẹ, ấp úng trả lời vài tiếng, sau đó đem điện thoại đưa trả cho Cố Ngọc.
Cố Ngọc hiện tại chính là người tâm phúc của hắn.
“Mẹ, ba đâu?” Cố Ngọc nắm ống nghe điện thoại, ngăn chặn nội tâm kích động. Vừa rồi nghe Cố mẹ nói quân đội S tỉnh phái một tiểu đội mười người tới bảo hộ bọn họ, hiện tại đang ở Cố gia.
Cố mẹ vừa nói chuyện này, trong lòng Cố Ngọc liền kiên định, ánh mắt không khỏi hướng chỗ Ngô Hữu Dân gật đầu cảm kích.
Xem ra bọn họ đi một chuyến đến Thủ đô thật sự không có uổng công.
“Ba con, ông ấy……” Giọng Cố mẹ ở trong microphone có chút do dự, Cố Ngọc không khỏi nắm chặt microphone, giọng nói cũng đều đè thấp vài phần, “Ba…… Ba làm sao vậy?”
Mạt thế đến, có quá nhiều ngoài ý muốn cùng biến cố, đời trước cô vẫn luôn ở bên cạnh cha mẹ, nhưng cuối cùng vì không có đồ ăn ba người ai cũng không thể không ra khỏi nhà đi tìm thức ăn. Mạt thế gian nguy, hai người tuổi tác đã cao không thể chịu đựng được mà ra đi. Chuyện này cũng trở thành nỗi đau khắc sâu trong lòng Cố Ngọc.
Nếu cô có thể cường đại hơn, có phải sẽ bảo hộ được thân nhân của cô hay không?
“Ông ấy…… Ô ô ô……” Cố mẹ vừa nói liền anh anh khóc lên, tâm Cố Ngọc đều bị nhấc tới cổ họng, khuôn mặt nhỏ tức khắc trắng bệch, tay nắm lấy microphone đều khẽ run.
Sẽ không phải như cô nghĩ đi, chẳng lẽ vòng đi vòng lại một vòng vẫn không thể bảo hộ được người?
Cố Ngọc mờ mịt nhìn về phía Cố Cẩn, em trai còn sống sót ở bên cạnh, ba ba lại không còn nữa sao?
“Em tới nghe điện thoại.” Cố Cẩn ở một bên nghe cũng biến sắc, đoạt lấy điện thoại liền nói: “Mẹ, người đừng khóc, ba con rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ba con, ông ấy muốn ra cửa hỏi thăm tin tức các con, lại không nghĩ rằng bị những quái vật đó cắn đứt tay. Bất quá trong bất hạnh vạn hạnh, sau khi ông ấy phát sốt lại phát hiện bản thân đạt được dị năng, vừa mới tỉnh lại chưa được hai ngày. Hiện tại không khéo vừa đi ra cửa, chốc lát nữa ông ấy trở về mẹ sẽ nói với ông ấy các con điện thoại tới.” Cố mẹ đứt quãng nói xong những chuyện đã xảy qua. Cố Cẩn cùng Cố Ngọc mới xem như yên lòng.
“Ba chặt đứt một bàn tay……” Cố Cẩn có chút khổ sở, Cố Ngọc cũng hồng đôi mắt nói: “Này đã là bất hạnh trọng vạn hạnh, ít nhất ba mẹ đều còn sống.”
“Các người hiện giờ cứ yên tâm đi, trước khi các người về nhà tiểu đội quân nhân đều sẽ ở nhà các người bảo hộ bọn họ.” Ngô Hữu Dân tiếp nhận Cố Ngọc đưa đến, bộ điện thoại này là làm riêng cho quân đội. Ngô gia bọn họ tổng cộng cũng chỉ có ba bộ, nếu không phải lần này hắn lập công, lão gia tử cũng sẽ không thưởng cho hắn một bộ chuyên dụng.
“Cám ơn anh, Ngô thượng tá.” Cố Ngọc gật đầu, “Nếu không có chuyện gì khác, ngày mai chúng tôi muốn rời đi.”
Cô tổng cảm thấy Thủ đô là cái nơi đầy thị phi, đặc biệt khi gặp qua người tên Khâu Hoa Kiệt kia, cô cảm giác thật không tốt, muốn nhanh chóng rời đi.
“Nhanh như vậy đã muốn đi sao, tôi còn chưa có làm hết lễ nghĩa của chủ nhà đâu.” Ngô Hữu Dân vẻ mặt kinh ngạc, “Có phải tôi có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn hay không, hay là bởi vì chuyện mấy người Khâu giáo sư hôm nay……”
“Không phải.” Cố Ngọc xua tay, “Chính là lo lắng cho cha mẹ tôi, muốn nhanh chút trở về nhà.”
Ngô Hữu Dân nghĩ nghĩ cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt tiếc nuối nói: “Các người thật sự muốn đi, tôi cũng không cưỡng ép lưu lại, chỉ là lần này từ biệt cũng không biết sau này có cơ hội gặp nhau hay không.”
“Sẽ có.” Cố Ngọc kéo khóe môi, Ngô Hữu Dân cũng cười, “Vậy các người nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tôi tự mình đưa các người ra khỏi thành.”
Sau khi chờ chị em Cố Ngọc rời khỏi thư phòng, lúc này quản gia mới tiến vào hướng Ngô Hữu Dân bẩm báo, lại nói đến chuyện Diệp Mỹ Hoa nhờ cậy ông tìm người, “Diệp Bang Văn kia là người của Dương gia, tam thiếu gia ngài xem phải làm sao bây giờ?”
Ngô Hữu Dân nghĩ nghĩ mới nói: “Trực tiếp nói cho Diệp tiểu thư đã tìm được người rồi, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ cậu cô ấy, ông liền phái người đưa cô ấy qua đi.”
Diệp Mỹ Hoa vẫn luôn ở trong Song Sơn căn cứ đợi, một đường đi tới cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, chỉ sợ cô ấy cũng không biết quan hệ giữa Ngô gia cùng Dương gia. Đi vào Thủ đô tìm cậu ruột của mình để cậy nhờ cũng là lẽ đương nhiên.
“Vâng.” quản gia lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Lúc này điện thoại Ngô Hữu Dân lại vang lên, hắn vừa thấy số điện thoại thế nhưng là S tỉnh gọi tới, vẻ mặt tức khắc kinh ngạc. Cố Ngọc chính là mới vừa cùng cha mẹ cô gọi điện thoại, đây là bên kia lại gọi tới nữa sao?
Tuy rằng nghĩ như thế, Ngô Hữu Dân vẫn tiếp điện thoại, lại không nghĩ rằng trong điện thoại là Đồng Duệ đã từng là cấp dưới của hắn.
“Thượng tá, tôi có chuyện phải bẩm báo với ngài.” Thanh âm bên đầu bên kia Microphone trung khí mười phần, Ngô Hữu Dân cho dù chưa thấy được người, nhưng cách microphone đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng Đồng Duệ khoẻ mạnh, nhanh nhẹn. không khỏi cười nói, “Không nghĩ tới sư đoàn trưởng các cậu lại điều cậu ra làm nhiệm vụ lần này.”
Sau khi Ngô Hữu Dân về đến nhà cũng chỉ vội vàng giao đãi một chút liền vội vàng đi tới tòa nhà thử nghiệm. Cụ thể S tỉnh bên kia phái ai đi chấp hành nhiệm vụ hắn cũng không biết. Bất quá trước mắt đã biết thế nhưng lại là người quen không khỏi có vài phần vui mừng, Đồng Duệ làm việc thoả đáng hắn rất yên tâm.
“Có chuyện gì, cậu cứ nói.” Ngô Hữu Dân rót cho chính mình ly cà phê, ngồi ở trên ghế vòng, da ghế xúc cảm mềm mại đem thân thể hắn bao vây lấy. Lúc này hắn mới có cảm giác đã về đến nhà, không khỏi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng lời nói tiếp theo của Đồng Duệ thiếu chút nữa khiến hắn từ trên ghế vòng nhảy dựng lên.