Ban đêm nhóm Cố Ngọc đều nằm ở trong xe ngủ, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di phụ trách cach gác một đêm này. Hai người lấy được tinh hạch liền muốn nỗ lực tấn giai, buổi tối đều không nghỉ ngơi gia tăng huấn luyện.
Cố Ngọc khoác một tấm thảm lông nằm ở trong lòng ngực Trịnh Gia, nương theo bóng đêm nhìn thấy đuôi lông mi hắn có chút dấu vết bị đốt trọi, không khỏi duỗi tay chạm vào, “Cùng Thương Vũ đối chiến không đơn giản đi?”
Thương Vũ là tứ giai hỏa hệ dị năng, Trịnh Gia là tam giai song hệ dị năng, theo lý thuyết hai người toàn lực giao tranh hẳn sẽ bất phân thắng bại. Nhưng Trịnh Gia không muốn dễ dàng vận dụng di năng tinh thần của hắn, đây cũng coi như đánh vượt cấp đi.
Cho nên Trịnh Gia muốn thắng, xác thật là cầu thắng trong nguy hiểm.
“Kinh nghiệm chiến đấu của cậu ta không đủ, tôi cũng chỉ may mắn thôi.” Trịnh Gia có chút thẹn thùng, bất quá tựa như nghĩ tới cái gì, lại nói: “Hai chị em bọn họ hẳn phối hợp rất ăn ý, nếu không phải do chúng ta tách ra đánh tới, chỉ sợ muốn thắng bọn họ càng thêm khó.”
“Đó là tất nhiên.” Cố Ngọc thừa nhận gật đầu, sau khi hai người đó ở đây giới thiệu về mình, cô rốt cuộc cũng biết bọn họ là người phương nào.
Thương Vũ, Bạch Linh! Ở trong mạt thế là cường giả song bào thai vang dội lúc bấy giờ, hai người phối hợp khăng khít, một đường sát phạt, rất ít người có thể ngăn được bước chân bọn họ.
Bất quá hai người này cũng không thuộc về bất luận tổ chức nào cả. Chỉ lấy thù lao làm việc, từ trước đến nay đều tùy tâm sở dục, vô cầu vô thúc, vừa là chính cũng vừa là tà.
Cho nên, cho dù bọn họ đánh một trận như vậy cũng không tính là đã kết thù chứ?
Cố Ngọc yên lặng nghĩ.
Chỉ là Ngô Hữu Dân đã thẳng thắn với cô, đem chuyện trên người hắn mang theo gien thằn lằn biến dị khiến Cố Ngọc nhịn không được nghĩ nhiều. Vận dụng gien có tốt có xấu, mấu chốt phải xem ngươi dùng ở chỗ nào, nhưng theo cô được biết, những người trước đó dùng gien này phải chịu tác hại rất lớn. Đó là, biến thành quái vật nửa người nửa thú, thống khổ cả đời.
Như vậy đến tột cùng cô có nên để Ngô Hữu Dân thuận lợi trở lại Thủ đô hay không, có lẽ lúc ấy cô nên để song bào thai cướp được cái gien kia rời đi?
Nhưng nếu hậu quả lấy đi là phải giết chết Ngô Hữu Dân, chuyện đó tựa hồ không phải ý tứ cô mong muốn.
Cố Ngọc cảm thấy có chút đau đầu.
Cô nghĩ tới lúc trước cô cùng Cố Cẩn ở công ty viễn thông giết chết người bò sát biến dị kia. Người bò sát kia thập phần ồn ào, cũng từng nói qua hắn sở dĩ biến thành dáng vẻ này là bởi vì cắn nuốt một con thằn lằn biến dị vừa được sinh ra. Như vậy con thằn lằn biến dị kia rất có thể chính là thứ Ngô Hữu Dân muốn tìm.
Cuối cùng tinh hạch người biến dị kia bị cô ăn sạch, có thể sẽ sinh ra hậu quả bất ngờ gì hay không đây?
“Làm sao vậy?” Trịnh Gia duỗi tay ấn lên cái trán Cố Ngọc, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền đến một trận sảng khoái. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, “Không có việc gì, chỉ là có chút đau đầu.”
“Tôi giúp em ấn ấn.” Ngón tay Trịnh Gia thon dài hữu lực, nhẹ nhàng mà xoa ấn huyệt thái dương hai bên trán Cố Ngọc, từng chút một thư giản mệt nhọc trong lòng cô, Cố Ngọc chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Trong đêm tối, trong mắt Trịnh Gia lóe ra tia lạnh lẽo.
Chuyện Ngô Hữu Dân nói cùng Cố Ngọc hắn đều nghe được, tinh thần dị năng giả có thể đem tinh thần lực phóng xa đến một khoảng cách rộng rãi, chỉ cần hắn muốn là có thể tinh tường biết được tất cả động tĩnh chung quanh.
Trịnh Gia chỉ là lo lắng cho Cố Ngọc, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được tin tức kinh người như vậy.
Gien biến dị…… Mặc kệ xuất phát là tốt hay xấu, vật như vậy đều không nên tồn tại.
Nhưng nếu mạt thế không tiến đến, có lẽ hắn cũng sẽ không gặp được Cố Ngọc. Giờ khắc này Trịnh Gia cũng có chút mâu thuẫn, có lẽ đến Thủ đô là có thể biết hết mọi đáp án.
……
Thủ đô, là trụ cột một quốc gia, xưa nay đều là trung tâm của chính trị, văn hóa cùng truyền thông. Cũng là nơi có phòng ngự quân sự mạnh mẽ vững chắc nhất.
Sau khi mạt thế đến nơi này nhanh chóng xậy dựng lên căn cứ chiến lược, nhanh đến mức vượt qua tưởng tượng người khác. Tựa hồ trước khi tai họa tiến đến người nơi này đều có dự cảm trước, cho nên thành lập nên căn cứ càng thêm kiên cố, cũng càng thêm nhanh chóng hoàn thiện và an toàn.
Tiến vào căn cứ phía trước, Ngô Hữu Dân liền lấy ra thẻ bài thân phận của hắn, đây là một thiết bị điện tử cảm ứng. Nhẹ nhàng quét một cái, bên trong liền có tất cả thông tin về hắn, bao gồm cả dị năng đã đăng ký.
Cố Ngọc khẽ nhíu mày, cô tổng cảm thấy đăng ký như vậy có chút vấn đề. Thật giống như bản thân như một tờ giấy trắng, người khác chỉ cần xem một cái liền tất cả đều hiện lên rõ ràng.
Trong lòng cô bỗng nhiên có chút kháng cự.
“Nhất định phải đăng ký?” Cố Ngọc liếc nhìn Ngô Hữu Dân một cái, chẳng lẽ bằng năng lực cùng địa vị hắn ở Thủ đô, mang theo mấy người bình thường đi vào đều không được?
“…… Các người đăng ký là người bình thường đi.” Ngô Hữu Dân hơi nghĩ một chút liền hiểu được băn khoăn của Cố Ngọc. Đội người bọn họ quá cường đại, tuy rằng hiện tại có một vài người không mạnh lắm. Nhưng sau này thực lực Cố Cẩn cùng Phương Tử Di cũng sẽ thăng cao không có giới hạn.
Dị năng giả quá nổi bật, Cố Ngọc không nghĩ trở thành người đặc biệt như vậy, dù sao đưa Ngô Hữu Dân đến Thủ đô an ổn xong hết thảy mọi chuyện, bọn họ sẽ phải rời đi, cũng không muốn tìm thêm phiền toái.
Vì thế dưới thao tác của Ngô Hữu Dân, đoàn người Cố Ngọc lấy thân phận người thường tiến vào cổng lớn Thủ đô.
Sau khi Mạt thế tiến đến, trong ngoài nơi này tiếp tục sử dụng cơ chế vận hành chia theo phân khu. Ngoại thành chính là nơi dân chúng bình thường. Nội thành là nơi dị năng giả cùng với người có quyền thế, địa vị, còn có thế lực gia tộc khắp nơi đương quyền ở đó. Nơi đó mới là an toàn tuyệt đối, đều được đề phòng nghiêm ngặt.
Thận phận nhóm người Cố Ngọc là người thường, theo lý thuyết là không thể tiến vào nội thành, nhưng theo Ngô Hữu Dân bọn họ tự nhiên cũng được đi vào.
Ngô Hữu Dân tuy rằng xuất thân quân nhân, nhưng gia tộc hắn hiện giờ vẫn có tầm ảnh hưởng nhất định trong Thủ đô. Sau khi về đến nhà hắn liền phân phó quản gia mang nhóm người Cố Ngọc đi dàn xếp nơi ở, bản thân hắn trước hết đến phòng thí nghiệm khoa học.
“Đi nhanh như vậy, cũng không biết có phải quên mất chuyện hắn đã đáp ứng chúng ta hay không đây.” Nhìn bóng dáng Ngô Hữu Dân vội vàng rời đi, Cố Cẩn nhịn không được phun tào.
Căn cứ Thủ đô cùng với tưởng tượng của bọn họ không giống nhau, nơi nơi đều là tường đồng vách sắt, tựa hồ đi nơi nào đều không được tự nhiên, trời xa đất lạ.
“Để anh ta đi làm chính sự trước đi, chúng ta chờ.” Cố Ngọc liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, tùy ý đi đến sô pha ngồi xuống.
Diệp Mỹ Hoa liếc nhìn quản gia một cái, nghĩ nghĩ mới nói: “Chào bác, có thể hỏi thăm bác một người được không ạ?”
Lúc trước cô muốn đến Thủ đô là vì tìm kiếm cậu ruột của mình, sau đó lại tìm cách cùng người nhà đoàn tụ, việc này cô cũng cùng nhóm Cố Ngọc nói qua.
Quản gia là một nam nhân trung niên khoảng , tuồi, đầu tóc gọn gàng có chút bạc, tinh thần thoạt nhìn rất phấn chấn, nghe Diệp Mỹ Hoa nói, ông khẽ gật đầu, “Cô cứ hỏi, nếu tôi biết tất nhiên sẽ nói cho cô hết.”
“Cậu ruột tôi họ Diệp, gọi là Diệp Bang Văn, cậu tôi ở Thủ đô thuộc quân đoàn . Bác có từng nghe qua người này không ạ?” Lời Diệp Mỹ Hoa vừa dứt quản gia liền trầm mặc xuống dưới, lại nhìn cô một cái mới nói: “Diệp tiểu thư trước chờ đã, một lát nữa tôi sẽ giúp cô hỏi thăm, nếu có tin tức sẽ tới nói ngay cho cô biết.”
“Vậy…… Được rồi.” Diệp Mỹ Hoa cũng chưa tới mức thất vọng, nếu một mình cô đi tìm chẳng khác nào mò kim dưới biển rộng. Ngô gia thoạt nhìn giống như một đại gia tộc, có người có thể giúp cô xuất lực tất nhiên vẫn hơn một người như cô đi tìm.
Phương Tử Di liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, hai người trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu. Chỉ có Diệp Mỹ Hoa mới bước chân ra đời này mới nhìn không ra. Rõ ràng vị quản gia kia nhận thức người tên Diệp Bang Văn, lại không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì mà không lập tức nói cho Diệp Mỹ Hoa biết.
“Vậy mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối sẽ đúng giờ đưa đến.” Quản gia khách khí nói một câu liền xoay người lui xuống.