Ngô Hữu Dân chân mang đôi giày thể thao mới tinh mềm mại, Cố Cẩn ở một bên xem đến mức hâm mộ không thôi. Thò đầu qua lôi kéo làm quen, “Ngô ca, vật tư anh dư dả như vậy, cũng cho chúng tôi mỗi người một đôi giày mới đi!”
Cố Cẩn hiện giờ xưng hô với Ngô Hữu Dân từ Ngô thượng tá đổi thành Ngô ca, đủ thấy quan hệ có tiến bộ.
Bất quá Ngô Hữu Dân thật sự không khiến người ta phải chán ghét, là một người đại khí không tính toán chi li, còn có tính tình chính trực không có gì ý đồ xấu xa ẩn khuất gì. Nhiệt huyết quân nhân ở trên người hắn vẫn thể hiện ra vài phần rất đáng tin. Không phải loại người chỉ biết luồn cúi tính kế người khác mà Cố Cẩn vẫn luôn chán ghét.
“Tôi mang size ” Cố Cẩn chỉ chỉ giày thể theo màu đen trên chân mình, sớm đã dính đầy tro bụi cùng bùn đất. Lại chỉ Phương Tử Di nói: “Cô ấy mang size , Trịnh Gia , chị của tôi thì anh cho chị ấy một đôi giày bó thật soái khí size là được!”(A Cẩn thật tự nhiên không chút khách khí)
Ngô Hữu Dân dở khóc dở cười, “Nhưng tôi không có nhiều giày như vậy, kiểu nữ không có, thế nhưng giày size cỡ cậu cùng Trịnh Gia tôi thật sự có.”
Đến nỗi quần áo giày mũ của hai đứa nhỏ hắn càng không có.
“Vậy…… cũng đúng.” Cố Cẩn vỗ vỗ tay đứng lên, lại lôi kéo Trịnh Gia đến chỗ Ngô Hữu Dân đào bảo bối trong không gian hắn.
Mấy người còn lại ở cạnh đống lửa nướng khoai lang đỏ.
Tiểu Đông rụt rụt chân có chút ngượng ngùng, ở đây đều là phụ nữ. Có vẻ một cậu nhóc như cậu ở chỗ này có chút không hợp nhau.
“Thế nào, nhóc còn muốn đi theo bọn họ qua bên kia sao?” Phương Tử Di một phen kéo Tiểu Đông lại, “Hôm nay luyện súng không?”
Lúc đầu Phương Tử Di cũng không có dị năng, vẫn là do cô hiếu học, đối với súng ống cũng có thiên phú. Ngày ngày đêm đêm không ngừng luyện tập mới khiến cô có thành tựu như hôm nay, cho dù không có dị năng cô cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
“Luyện.” Tiểu Đông nghiêm túc gật đầu, cậu so với ai khác đều khát vọng muốn biến cường, ở mạt thế có được năng lực sinh tồn.
“Tôi thấy trong xe còn có thịt ức gà, lấy tới xiên nướng lên đi.” Diệp Mỹ Hoa đứng dậy hướng chỗ xe bên kia đi, cùng nhóm Cố Ngọc bọn họ ở chung cũng có một đoạn thời gian. Đoàn người này nhìn như tùy tiện, kỳ thật thô trung có tế(trong cái thô có chỗ tinh tinh tế), cũng sẽ không có nhiều so đo tính toán, đặc biệt là không có yêu cầu gì với thức ăn, ở mạt thế này là chuyện hiếm thấy.
Bất quá nhờ phúc bọn họ, Diệp Mỹ Hoa dọc theo đường đi này đều ăn được không ít thứ tốt. Có thể so với cuộc sống khi cô còn ở trong căn cứ còn tốt hơn.
“Mỹ Hoa tỷ tỷ, em tới hỗ trợ.” Nghe được có thịt ăn, Tiểu Xuân vội vàng nhảy dựng lên, bước chân nhỏ chạy về hướng Diệp Mỹ Hoa.
Trong khoảng thời gian này bọn họ còn được ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, hai đứa nhỏ đều mập lên được chút. Ngay cả Diệp Mỹ Hoa sắc mặt đều trở nên hồng nhuận hơn, Đoàn người bọn họ ở trong mắt người khác một chút cũng không giống người cầu sinh trong mạt thế, sinh hoạt quả thực rất dễ chịu.
Cố Ngọc cầm một nhánh cây cỡ ngón cái đang xiên củ khoai lang đỏ nướng trên đống lửa, khoai lang còn được phết một lớp dầu gia vị nên khi nướng lên phát ra tiếng chi chi, tản ra một cổ hương vị đồ ăn.
“Thơm quá đi!” Đột nhiên một đạo thanh âm ở trong màn đêm tĩnh lặng vang lên, Cố Ngọc lông tơ dựng đứng, hắc kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ, “Ai, ra ngoài!”
Phương Tử Di cũng lập tức rút súng ra, ngay cả Tiểu Đông cũng cảnh giác lên.
Đại thụ cách đó không xa chậm rãi đi ra hai đạo bóng người, một bóng dáng tinh tế, một bóng dáng cao gầy. Nhìn ra được là một nam một nữ, khi đi đến gần mới phát hiện là hai gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, Cố Ngọc nhìn qua cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Bởi vì cô nhìn thấy trên hai người này quanh thân nổi lên vòng sáng màu xanh đỏ, hai loại ánh sáng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, sáng loá mắt.
“Là các người!” Cố Ngọc rốt cuộc cũng nhớ ra là ở chỗ nào gặp được bọn họ. Lúc ấy tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng vầng sáng thuần tịnh lại ở trước mắt cô chợt lóe qua, vẫn để lại ấn tượng khắc sâu.
“Di, cô nhớ rõ chúng tôi?” Thương Vũ tuấn tú lông mày hơi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Cố Ngọc, một lát sau lại lắp bắp kinh hãi, “Cô thăng giai?”
Lúc ấy ở J tỉnh, rõ ràng Cố Ngọc chỉ mới thăng lên nhị giai, lúc này mới qua bao lâu, nữ nhân này đã đến tam giai.
Thương Vũ tự nhận thực lực bản thân không yếu, nhưng gặp được Cố Ngọc cũng nhịn không được muốn hô một tiếng 'thật mạnh' a.
“Cô thật rất mạnh.” Bạch Linh một thân bạch y phiêu phiêu, đẹp như tiên nữ không nhiễm khói bụi nhân gian. Ánh mắt đạm mạc đảo qua Cố Ngọc, lại dừng ở trên khoai lang đỏ gác trên đống lửa.
Thương Vũ hiểu ý đi lại, lôi kéo cô ngồi xuống, “Khoai lang đỏ có thể chia cho chúng tôi một ít không?” Nhưng ý tứ trong đó lại có phần rất tự nhiên không chút khách sáo.
Cố Ngọc thu kiếm, nhưng trong mắt vẫn giữ vài phần cảnh giác, thực lực hai người kia tuyệt đối ở trên cô, chỉ sợ sớm đã đạt tới tứ giai. Bằng không sẽ không lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, cô thế nhưng hoàn toàn không phát hiện.
“Có thể.” Cố Ngọc mặt không biểu tình gật đầu, Phương Tử Di lại hỏi ý nhìn cô một cái, thấy Cố Ngọc hơi gật đầu, lúc này mới cùng Tiểu Đông thu súng.
Diệp Mỹ Hoa cùng Tiểu Xuân cầm hũ gia vị để nướng thịt gà quay lại, khi nhìn thấy chợt nhiều ra thêm hai người còn bị dọa nhảy dựng.
Chỉ có Tiểu Xuân tò mò mà nhìn bọn họ, “Ca ca tỷ tỷ, hai người lớn lên thật đẹp mắt!”
Một người tuấn lãng soái khí, một người linh hoạt kỳ ảo tuyệt mỹ, thật giống như người bước ra từ trong tranh.
“Đó là đương nhiên!” Thương Vũ kiêu ngạo ngẩng đầu, mắt lại trông mong nhìn thịt gà trong tay Diệp Mỹ Hoa, “Cái kia tôi cũng muốn ăn.” Thế nhưng lại không chút khách khí.
Vẻ mặt Diệp Mỹ Hoa xấu hổ, thấy Cố Ngọc cũng không có ý tứ phản đối liền đem que nướng đưa qua, “Các người nướng trước đi, tôi lại đi xiên một ít.” Bằng không chỉ sợ không đủ.
Còn có ba người đàn ông là Ngô Hữu Dân, Cố Cẩn, Trịnh Gia, sức ăn còn rất lớn.
……
Cố Cẩn tóm được không gian Ngô Hữu Dân liền không buông, ba người từ trên xuống dưới đều thay đổi một thân mới mẻ. Tuy rằng không có nước để tắm rửa, nhưng có thể dùng khăn lau qua, lại vuốt vuốt chải chải tóc, ở mạt thế vẫn công nhận chuẩn một soái ca.
Khi mùi hương đồ ăn phiêu tán bay ra, ba người cũng lục tục trở lại.
“Bọn họ là ai?” Cố Cẩn dẫn đầu phát hiện người xa lạ, thật sự là hai người này khí tràng quá cường, lẳng lặng ngồi đó cũng khó bị người bỏ qua.
“Đây là anh Thương Vũ, còn đó là chị Bạch Linh, bọn họ là song sinh!” Tiểu Xuân là bé gái ưa náo nhiệt, cô bé hiếu khách giới thiệu một lượt. Cố Ngọc bọn họ khách khí không hỏi đều là do cô bé dựa gần hỏi đến từng người một. Cũng gải thích cho Cố Cẩn biết thân phận hai người mới tới, nhưng cô bé lại không biết bọn họ vì sao lại ở đây.
“Tôi cùng chị tôi cũng là song bào thai đó, đầu năm nay song bào thai thật không còn hiếm nữa nhỉ, khắp nơi đều có……” Cố Cẩn nhếch miệng ngồi xuống. Cố Ngọc cũng chưa nói chuyện, khả năng hai người kia cũng không có hỏi tới đi.
Trịnh Gia ngồi ở bên cạnh Cố Ngọc, tiếp nhận thịt nướng cô cầm tiếp tục nướng.
Còn lại Ngô Hữu Dân cảnh giác nhìn Thương Vũ, Bạch Linh liếc mắt một cái, thật sự là thời điểm hai người này xuất hiện quá mức kỳ quặc, tâm hắn không khỏi sinh ra cảnh giác.
Thương Vũ cùng Bạch Linh nhìn cũng chưa từng nhìn mấy nam nhân này một chút nào, ăn đến vô cùng vui vẻ.
“Tỷ, thật nóng, chị ăn từ từ……” Thương Vũ lưu loát lột vỏ khoai lang đỏ cho Bạch Linh, rõ ràng là em trai lại đem chị gái hầu hạ đến mức thập phần chu đáo.
“Ân, chị còn muốn cái kia.” Bạch Linh một bên ăn một bên duỗi tay chỉ chỉ que nướng, lúc cô ăn vẫn rất văn nhã ưu nhã nhưng tốc độ lại cực nhanh, ở trước mặt cô còn bày ra vài que xiên thịt. Còn có một đống nhỏ vỏ khoai lang.