Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Môi Trịnh Gia thực nóng, toàn thân đều nóng, lúc hắn phát sốt, phần ý chí vẫn luôn khống chế cho hắn không bị hôn mê. Hắn hoàn toàn thanh tỉnh đối diện với toàn bộ quá trình thăng giai.
Nội tâm phảng phất như có một con ác ma trong đó, con ác ma này rất muốn nhảy ra hủy diệt hết thảy, tràn ngập huyết tinh cùng bạo lực.
Nhưng Cố Ngọc vẫn luôn nắm lấy tay hắn, nội tâm hắn liền chậm rãi bình tĩnh xuống, không còn gợn sóng.
Một đêm này hai người bọn họ vẫn luôn ở bên trong xe, Cố Ngọc vừa ở bên cạnh hắn, vừa nghỉ ngơi lưu ý tình huống của hắn.
Mà mấy người Cố Cẩn chỉ có thể dựa vào người lão hổ qua đêm, may mắn thân thể Đại Hoàng thực ấm áp, hơn nữa có nó ở đây những thú biến dị phụ cận đều vòng qua bọn họ chạy đi.
Ngẫu nhiên cũng có người biến dị đui mù đánh tới, cũng đều bị Phương Tử Di nháy mắt hạ gục, cô gái này thời điểm đi ngủ súng cũng không rời tay, tính cảnh giác cực cao.
Ngô Hữu Dân lại nhân cơ hội cùng Đại Hoang nói chuyện một phen, bất quá Đại Hoàng cũng không thể nào thích nổi phản ứng của hắn. Người hiện giờ nó tín phục nhất là Cố Ngọc, cho dù bọn họ một người một thú không cách nào nói chuyện với nhau giống như Ngô Hữu Dân. Nhưng rốt cuộc cũng có thể hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương.
Sau khi Ngô Hữu Dân biết được Cố Ngọc đem cự mãng biến dị sắp thăng tứ giai giết chết cũng đã rất kinh ngạc. Bất quá Đại Hoàng rất thông minh, bỏ qua chi tiết bản thân nó được Cố Ngọc cứu lại ăn luôn thi thể cự mãng. Dù sao nó hiện giờ đã thăng giai, ai có thể nói gì được nó?
Tiểu Xuân thế nhưng dựa vào trong lòng ngực cùng cậu nói những chuyện đã phát sinh sau khi cậu rời đi, khu lều chỗ đó thương vong thảm trọng. Dù sao cũng đều là người thường tay không tấc sắt, cũng không có lấy một dị năng giả. Thời điểm tai họa phát sinh, người có quyền cao trong căn cứ căn bản không phái người tới bảo hộ bọn họ, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt.
Xuất hiện của Diệp Mỹ Hoa cũng đều là một cái ngoài ý muốn, trước mắt biết Cố Ngọc bọn họ cần nguồn nước, cô tự mình nằm cuộn tròn ở chỗ đuôi lão hổ, một đôi mắt lấp lánh sáng lên.
Cô có một người cậu ở Thủ đô, cô có thể đi nhìn xem, nhà của cô đã không thể quay về. Một người đi đường quá nguy hiểm, nếu mệnh lớn thì không có gì, nhưng ngược lại thì sao?
Chỉ có thể đi tìm cậu cô trước tính sao.
Vào khi ánh nắng sáng sớm đầu tiên chiếu vào cửa sổ xe, Trịnh Gia mới chậm rãi tỉnh dậy, hắn cầm chặt nắm tay, cảm thấy toàn thân đều tràn ngập năng lượng.
Năng lượng trong viên tinh hạch kia rất lớn, nhưng hắn là song hệ dị năng, nếu muốn đem hai cái dị năng đồng thời thăng giai thực không dễ dàng, nhưng hắn vẫn cắn răng tiến cấp.
Phong hệ dị năng thăng lên tam giai, tinh thần hệ dị năng cũng giống vậy, chỉ sợ nguyên nhân là do hắn đem hai loại dị năng dùng đến khô kiệt. Lúc này mới có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu năng lượng trong tinh hạch.
Hắn mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng là một mảnh biển rộng xanh thẳm, hắn cùng Cố Ngọc ở nơi đó vô ưu vô lo rong chơi, thời gian vui sướng như vậy nhất định sẽ có.
……
Đã không còn xe Hãn Mã, vật tư trên người mọi người cũng chỉ có thể duy trì được mấy ngày, nhưng chỉ sợ này xăng xe không đủ. Trên đường còn phải tìm chỗ lấy xăng, sau khi đơn giản ăn xong lương khô, nhóm người Cố Ngọc nhanh chóng xuất phát.
Vòng qua Song Sơn căn cứ, hướng đường lộ Thủ đô mà đi.
Xa xa mà còn có thể nhìn thấy khói đen bốc lên trong căn cứ, nơi đó lửa cháy xuyên suốt một đêm.
“Cũng không biết có người sống sót trong đó hay không.” Phương Tử Di yên lặng nhìn thoáng qua phương