Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Ngọc cưỡi lão hổ rêu rao khắp nơi, thú biến dị tự động né xa ba thước, cho dù có người biến dị không có mắt muốn tiến lên đây đánh lén, cũng bị lão hổ dùng đuôi quất một cái bay đi thật xa.
Trong căn cứ khắp nơi đều hỗn độn, huyết tinh đầy đất.
Bọn họ chậm rãi đi qua, phảng phất như tới một thế giới khác.
Mấy ngày trước, nơi này vẫn còn rất tốt, phần tốt này, có lẽ chỉ duy trì ở mặt ngoài để cho mọi người nguyện ý nhìn nhận chỗ tốt nơi này. Trên thực tế nội bộ sớm xấu xí không chịu nổi.
Người nắm giữ quyền cao chức trọng tranh quyền đoạt lợi, không xem mệnh người thường là mệnh mà đối đãi như cỏ rác. Những người đột nhiên biến mất không thấy đâu, lại không có ai biết bọn họ đã bị kéo đi làm thức ăn cho thú biến dị?
……
Toàn bộ Song Sơn căn cứ đều lộn xộn, nhóm người Cố Cẩn lái xe đi ra ngoài thật xa mới quăng xuống được người cùng thú biến dị đuổi theo phía sau. Xa xa nhìn phía căn cứ dâng lên cuồn cuộn khói đặc, bọn họ biết người nơi đó sẽ không còn trở ra được.
Tiếng cuông điện thoại vang lên, Cố Cẩn nghe máy tức thì, là thanh âm Hàn Thải Liên, “Mọi người ở chỗ nào, thoát khỏi căn cứ chưa?”
Tuy rằng bọn họ đã đường ai nấy đi, phương hướng cũng bất đồng, nhưng Hàn Thải Liên ít nhất muốn xác định bọn họ đã bình an, nếu mọi người không thoát được, hắn nhất định sẽ quay trở về.
“Chúng tôi đã ra ngoài căn cứ, còn đang đợi chị tôi cùng Trịnh Gia.” Sắc mặt Cố Cẩn có chút nôn nóng, hiện tại căn cứ loạn thành một nồi cháo, ai cũng không dám đi vào bên trong đó.
Nhưng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia còn chưa ra ngoài, trong lòng hắn có thể không nóng nảy sao?
“Cậu chờ chút, tôi có điện thoại.” Cố Cẩn thấy rõ số điện thoại gọi đến liền vui sướng cắt cuộc gọi Hàn Thải Liên. Quả nhiên là của Cố Ngọc, “Chúng tôi đã ra khỏi căn cứ, hội hợp ở chỗ nào đây?”
Cố Cẩn nói một vị trí đại khái, Cố Ngọc liền ngắt điện thoại.
Biều tình hắn còn có chút ngơ ngẩn, vì sao trong điện thoại lại truyền đến tiếng gió 'vù vù' như vậy, chẳng lẽ bọn họ đang chạy vội tới?
Đầu dây bên kia Hàn Thải Liên còn chờ hắn đáp lời, Cố Cẩn thanh thanh giọng nói, “Chị của tôi không có việc gì, các người đi thôi!”
Hắn biết Hàn Thải Liên là lo lắng cho bọn họ, còn tính là có chút nghĩa khí đó, không có hoàn toàn thấy sắc quên nghĩa.
“Thật sự không có việc gì?” Hàn Thải Liên bán tín bán nghi, kỳ thật rời khỏi nhóm Cố Ngọc trong lòng hắn vẫn còn có chút không nỡ. Nhưng hắn không muốn đi tới Thủ đô, hơn nữa hắn còn có người nhà ở N tỉnh, cũng không biết hiện tại còn sống hay đã chết, dù như thế nào hắn cũng phải đi đến nhìn tận mắt.
“Không có việc gì, các người đi đi, về sau chúng tôi tới N tỉnh thăm cậu!” Cố Cẩn đại khí phất phất tay, mạt thế tiến đến nguy cơ tứ phía. Nhưng chỉ cần mấy người bọn họ an ổn, trong lòng hắn cuối cùng có thể kiên định hơn một chút.
“…… Bảo trọng!” Lời nói Hàn Thải Liên có chút nghẹn ngào, cuối cùng vẫn là quyết tâm cắt đứt điện thoại, giẫm mạnh chân ga hướng N tỉnh mà đi.
Minh Y ngồi ở trên ghế phụ, cô nhìn thoáng qua Hàn Thải Liên, ánh mắt lo lắng lại chuyển về phía Minh mẹ ngồi ghế sau, sau khi bị thú biến dị trảo thương bà vẫn luôn sốt cao không lùi, cũng không biết có thể bị biến dị hay không, hay là sẽ đạt được dị năng?
Nếu nói giờ khắc này cô không lo lắng là không có khả năng, nhưng vận mệnh nhiều chông gai, ai cũng không dự đoán được kết quả sẽ như thế nào?
Tựa như cơm chiều bọn họ còn ngồi ăn cùng nhau, nhưng ai ngờ đến nửa đêm từng người một bắt đầu chia rẽ con đường đào vong.
Minh ba gắt gao nắm chặt dao nhỏ ngồi ở ghế sau, ông đem Minh mẹ ôm ở trong lòng ngực, nửa lo lắng nửa khẩn trương. Nếu vợ ông thật sự biến dị, ông không dám