Editor • Xue Ding
Quả nhiên đúng như Ngô Hữu Dân dự đoán, xe Hãn Mã Cố Ngọc vừa rời khỏi Thủ đô chưa tới mười dặm đã bị người chặn lại.
Cố Ngọc căn bản không muốn cùng những người này so đo, cô cũng không có tâm tư đi đánh nhau.
Nhưng Cố Cẩn cùng Phương Tử Di lại muốn luyện tập một phen, cuối cùng thời điểm thật sự không đánh nổi nữa, Đại Hoàng như từ trên trời giáng xuống, một tiếng hổ gầm vang lên chấn động khiến những người đó chân đều mềm nhũn ra, vội vàng không ngừng chạy trốn tứ phía.
“Phi, đồ phế vật hèn nhát!” Cố Cẩn phun ra một ngụm nước miếng trộn lẫn máu trong đó, có lẽ nhiệm vụ của những người này chỉ muốn mang bọn họ trở về.
Cũng không phải muốn hại đến tánh mạng bọn họ, cho nên không có người dùng súng.
Đầu tiên là dùng dị năng đánh nhau, chờ đến lúc dị năng tiêu hao không sai biệt lắm liền bắt đầu cùng nhau vật lộn.
Cố Ngọc đã từng dạy bọn họ các chiêu thức vật lộn cận chiến lúc này liền phát huy ra công dụng.
Bất quá phe đối phương quá đông, sử dụng chiến thuật xa công, hiện trường thập phần thảm thiết.
Cuối cùng ngay đến một cô gái như Phương Tử Di cũng đều bị đạp cho một phát, mặt thân mật cùng đất mẹ.
Cố Cẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Ngọc trên xe, cô vẫn bất động như cũ, hiển nhiên không tính toán nhúng tay vào.
Cố Cẩn chỉ có thể rưng rưng nước mắt một lần nữa bò dậy, một lần rồi lại một lần gia nhập cuộc chiến.
Cố Cẩn cảm thấy Cố Ngọc khẳng định đã cùng Đại Hoàng thương lượng tốt, không tới lúc bọn họ sức cùng lực kiệt thì đại gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Khẳng định nó còn đang ẩn nấp đâu đó xem náo nhiệt nãy giờ.
“Mệt..., nhưng mà..., thật sảng khoái!” Phương Tử Di giãy giụa bò lên, cô chưa từng cùng một nhóm người đánh một trận kịch liệt như vậy bao giờ.
Không cần dùng đến súng, một quyền một cước đánh nhau ngã lăn trên mặt đất, đánh tới mức thịt đều thật đau nhức.
Bất quá dị năng giả khôi phục cũng nhanh, ăn một viên tinh hạch xuống bụng, thương tích trên người tức khắc không còn đau nữa.
“Chậm đã……” Biểu tình Cố Cẩn đột nhiên trở nên cổ quái, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “Tôi cảm thấy hình như tôi muốn thăng giai.”
Ca!!
Cửa xe mở ra, Cố Ngọc từ trong xe nhảy xuống, nhìn nhìn tình huống Cố Cẩn, lại sờ sờ trán hắn.
Độ ấm đang liên tục tăng cao, xác thật là dấu hiệu thăng giai.
Phương Tử Di hâm mộ không thôi, “Vận khí của cậu thật tốt, lần sau gặp phải người biến dị cùng thú biến dị nhất định đi cùng tôi ra ngoài đó.”
“Được thôi, việc nhân đức tất nhiên không nhường ai.” Cố Cẩn mới nói xong câu này, ngay sau đó một cổ sóng nhiệt đánh úp lại, hắn tức khắc cảm thấy trong đầu choáng váng, cả người té xỉu trên mặt đất.
“Làm sao bây giờ, Cố tỷ?” Phương Tử Di nhìn về phía Cố Ngọc, người thăng giai sẽ có nguy hiểm nhất định, nếu vượt qua được thực lực tất nhiên sẽ tiến thêm một tầng, nhưng nếu chịu không nổi...!Họa phúc tương y(Phúc và họa nương tựa vào nhau)
“Đem cậu ấy nâng lên xe, em lái xe đi, tiếp tục lên đường.” Cố Ngọc không nói thêm gì, trực tiếp đem Cố Cẩn khiêng lên ném vào ghế sau xe.
Phương Tử Di ngồi trên ghế điều khiển, mở ra bản đồ hướng dẫn mà trước đó Cố Ngọc đã download, đi về phía trước.
Đại Hoàng vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng sẽ biến mất, nhưng thời điểm cần thiết nó sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Ban đêm bọn họ nghỉ ngơi ở ven đường, Cố Cẩn còn đang phát sốt không tỉnh, Cố Ngọc nướng chút banh bao trên đống lửa.
Phương Tử Di dùng cây gác thêm nồi cháo trên đó, lúc này lại vô cùng hoài niệm Trịnh Gia còn ở chung.
Có hắn, phương diện thức ăn bọn họ hoàn toàn không cần nhọc lòng, bởi vì Trịnh Gia luôn biến đổi món ăn đa dạng.
Nguyên liệu nấu ăn đơn giản đều có thể được hắn vận dụng cho ra những mỹ vị thơm ngon vô cùng.
Phương Tử Di cầm muỗng dài quấy cháo trong nồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái.
Bọn họ đã tận lực, thật cẩn thận không đề cập tới cái tên Trịnh Gia, nhưng Cố Ngọc thật sự đã quên mất rồi sao?
Khẳng định không có.
Nếu cô đã từng yêu một người như vậy, cùng cộng sinh cộng tử luôn ăn ý thấu hiểu nhau, thì làm sao có thể bỏ được quên đi.
“Cố tỷ, cho chị.” Phương Tử Di bưng một chén cháo đưa cho Cố Ngọc, sau khi tiếp nhận cô đem bánh bao nướng bỏ vào cháo, yên lặng ăn cơm.
Phương Tử Di sau khi ăn mấy ngụm vẫn cảm thấy không có hương vị, liền đến cốp xe ô tô cầm một lọ tương cay thịt bò.
Không có thịt tươi, nhưng có thể ăn được chút thịt vụn cũng rất tốt a.
Đồ ăn bình thường cũng chợt trở nên mỹ vị, Phương Tử Di ăn đến khí thế ngất trời, cay đến mức ra một thân đầy mồ hôi.
Cố Ngọc đột nhiên bỏ chén xuống, mắt đen thanh lãnh quét về phía một mảnh bóng tối, tiếng nói lạnh như châu ngọc, “Là ai? Ra ngoài!”
“Có người?” Cố Ngọc tiếng nói vừa dứt, Phương Tử Di lập tức xoay người rút súng ra nhắm về bóng đêm.
Nhưng trong bóng tối cái gì cũng đều không có, có phải cô không đủ cảnh giác hay không?
“Ai nha, như vậy cũng bị cô phát hiện, xem ra cấp bậc của cô so với tôi cao hơn a!” Một thanh âm lười biếng vang lên, bóng người chậm rãi đi ra khỏi bóng đêm.
Đây là một nam nhân trẻ tuổi, ước chừng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt gầy, ánh mắt sáng ngời, lúc anh ta nhìn về phía ngươi, phảng phất như bị chim ưng theo dõi.
Hắn mặc một thân quần áo thể thao bó sát, phía sau còn cõng một cây cung dài.
Phương Tử Di cảm thấy thanh âm này nghe có chút quen tai, lại nhìn cung trên lưng hắn, tức khắc liền phản ứng lại, “Là anh!”
Lúc trước bọn họ ở J tỉnh, khi cùng Ngô Hữu Dân tách ra, người này đã từng theo dõi bọn họ, chính là muốn lấy viên tinh hạch tam giai của người chuột biến dị.
Nhưng lúc ấy, viên tinh hạch kia sớm đã bị Cố Ngọc đút cho Trịnh Gia ăn vào bụng, người này thấy không vớt được chỗ tốt liền đi mất, bất quá mũi tên kia bắn ra rất tốt.
Ở thời đại này, Phương Tử Di khó thấy được có người đem vũ khí lạnh chơi đến giỏi như vậy.
Trừ bỏ hắc kiếm trong tay Cố Ngọc, nam nhân dùng cung này có thể tính là người thứ hai.
Ninh Hàng sờ sờ mũi của mình, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hắn một chút cũng không sợ sệt bất an, còn chủ động cởi xuống cung tiễn trên lưng đặt qua một bên.
Nhưng cho dù như vậy Phương Tử Di cũng không thả lỏng cảnh giác chút nào, ai biết người này khi nào sẽ bất ngờ giết người cướp của?
Người xa lạ vẫn là người xa lạ, không thể không phòng.
“Cô thật lợi hại, lúc ấy chỉ mới nhị giai, hiện giờ đã tới tam giai, đáng thương tôi vẫn đang ngốc dưới tam giai.” Ninh Hàng nói xong lời này lại liếc mắt nhìn nồi đặt trên đống lửa một cái, “Còn cháo không, cũng cho tôi một chén đi.”
“Có thể, một viên nhị giai tinh hạch bằng một chén cháo, muốn bánh bao nướng cùng tương thịt bò thì lấy phí thêm nữa, không nhận ghi nợ!” Phương Tử Di làm việc có quy tắc, tuy rằng cô đối với nam nhân trước không có ác cảm gì, cũng không phải dạng một ngươi chết hai ta sống, nhưng cô dựa vào cái gì phải cho hắn ăn, đồ ăn ở mạt thế rất quý giá đó!
“Công phu ngoạm sư tử cô thật lớn đó!” Ninh Hàng oa oa kêu to, tính tình hắn nhốn nháo ồn ào nhìn qua có chút giống với Cố Cẩn, Cố Ngọc không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một cái.
Tuy rằng tuổi người này so với bọn họ đều lớn hơn, nhưng hiển nhiên tâm tính lại không lớn được bao nhiêu.
Đương nhiên cũng có khả năng hắn cố ý che giấu chính mình khiến cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Cố Ngọc không sợ, trước không so cấp bậc cô cao hơn hắn, chỉ nói hiện tại cô có tự tin trước khi người này bắn tên ra, cô đã có thể một chiêu gác kiếm lên cổ hắn.
Đây tuyệt đối là thực lực, cường đại đến mức cô không cần sợ hãi cái gì.
Mặc kệ cuối cùng là không cam lòng như thế nào, Ninh Hàng vẫn từ trong bao lấy ra hai viên nhị giai tinh hạch, đau lòng ném cho Phương Tử Di.
Hắn đã lâu rồi không ăn qua thức ăn nóng hổi, mỗi ngày không phải gặm lương khô thì là cắn bánh quy, hắn cảm thấy răng của mình đều lung lay sắp rụng luôn rồi.
Lúc này có một chén cháo ấm áp xuống bụng, lại ăn với tương cay thịt bò, hắn tức khắc cảm thấy cả người đều như được sống lại..