Editor • Xue Ding
Trên tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm có một phòng ốc rộng rãi, thoáng đãng, nơi này không chỉ là chỗ ở Khâu Hoa Kiệt, còn là phòng thí nghiệm khoa học vì ông ta mà xây dựng riêng, chỉ cung cấp cho một mình ông ta sử dụng.
“Giáo sư, ngài không thể cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ, ngài phải làm chủ cho em!” Lâm Chi đứng đối diện Khâu Hoa Kiệt làm nũng, cánh tay của cô ta còn cột lấy một tầng băng vải thật dày. Hắc kiếm kia của Cố Ngọc cực kì sắc bén, thiếu chút nữa đã đem cánh cô ta chém đứt, tuy rằng sau khi khâu lại là không có việc gì. Nhưng đó là đau đớn xuyên tim, Lâm Chi làm sao cũng không quên được.
Ánh mắt Khâu Hoa Kiệt trước sau vẫn chuyên chú nhìn bình quản thí nghiệm, nhìn thuốc thử biến hóa bên trong, vẻ mặt ông ta không có một tia dao động, “Cô là muốn tôi báo thù cho cô?”
“……” Lâm Chi cắn cắn môi, thật cẩn thận quan sát biểu tình Khâu Hoa Kiệt, sau một lúc lâu mới nói: “Những người khác em mặc kệ, nhưng Cố Ngọc kia em sẽ không bỏ qua cho cô ta, đến lúc đó ngài đừng giúp đỡ cô ta là được.”
Mấy người Cố Ngọc bọn họ đã tiến vào tòa nhà thí nghiệm, đây là địa bàn của bọn họ. Đến lúc đó muốn đùa nghịch như thế nào còn không phải do cô ta định đoạt sao.
“Ha hả……” Khâu Hoa Kiệt cười cười, không nói thêm gì.
Lâm Chi xem ở trong mắt chính là nghĩ ông ta đã đồng ý, cô ta vui vẻ ra mặt lui ra ngoài, cô ta biết mục tiêu Khâu Hoa Kiệt là Trịnh Gia. Chỉ cần không chạm đến điểm này, Khâu Hoa Kiệt sẽ không quản thúc đến cô ta.
Chỉ là Trịnh Gia kia lớn lên thật đúng là không tồi, cứ như vậy bị Khâu Hoa Kiệt làm hỏng cô ta còn cảm thấy có chút đáng tiếc đó!
Lâm Chi che môi lộ ra một tia tươi cười quyến rũ.
“Ngu xuẩn, chờ tôi có được Trịnh Gia, đến lúc đó lại xem thử có thể đem Cố Ngọc làm……” Khâu Hoa Kiệt đẩy đẩy gọng kính trên mũi, sau thấu kính là ánh mắt cao thâm khó đoán.
Bọn họ chỉ sợ ai cũng không biết ông ta đối với Trịnh Gia đang đánh cái chủ ý gì.
Thế giới này thật sự rất không công bằng, có người đi đứng không tốt, thí dụ như ông ta, lại có người vẫn sống thật khỏe mạnh sung sướng, giống như Trịnh Gia vậy.
Bất quá cũng may năng lực của ông ta so với Trịnh Gia mạnh hơn, đây là thí nghiệm mà trong lòng ông ta vẫn luôn khát vọng, chỉ là không tìm thấy đối tượng thích hợp. Bây giờ ông ta rốt cuộc cũng gặp được Trịnh Gia, thật là ông trời cũng muốn giúp ông ta!
Khâu Hoa Kiệt điều khiển xe lăn chạy tới cửa kính lớn sát đất, từ cửa sổ nhìn xuống thế giới vẫn cứ rực rỡ lung linh. Toàn bộ thành thị vẫn như trước mạt thế phồn hoa mỹ lệ, nhưng rốt cuộc có cái gì đó đã thay đổi.
Những người biến dị cùng thú biến dị tăng trưởng quá nhanh, Thủ đô đã nhận được vài tin tức. Mấy thành thị khác đều hoàn toàn bị luân hãm, đó là có nghĩa gì? Nghĩa là những quái vật đó đang mạnh mẽ tăng trưởng, sớm muộn gì cũng sẽ đem toàn bộ nhân loại cắn nuốt.
Mà gien ông ta đang nghiên cứu lại có thể thay đổi điểm này, chỉ cần bọn họ có thể chế tạo ra càng nhiều chiến sĩ cường đại, những chiến sĩ đó có thể đi thu thập tánh mạng đám quái vật kia. Một lần nữa vì nhân loại sáng lập ra một cõi yên bình.
Đương nhiên, Khâu Hoa Kiệt không phải là nhà từ thiện, ông ta cũng không cho rằng tất cả nhân loại đều đáng giá được cứu giúp. n
Những người bất hạnh chết đi trước đó đều là bởi vì bọn họ không đủ cường. Sống sót mới là tinh anh, mới xứng ở trên mảnh đất này lần nữa sinh sôi nảy nở.
“Não vực tăng trưởng là có thể càng thêm cường đại, nếu tôi có thể hoàn toàn khống chế tất cả……” Ánh mắt Khâu Hoa Kiệt lập loè, trong mắt hiện lên tia thần sắc điên cuồng, “Như vậy tôi sẽ trở thành người mạnh nhất trên thế giới này, tôi sẽ trở thành..... Thần của bọn họ!”
Đúng vậy, ông ta sẽ là Thần, ông ta sẽ được mọi người cúng bái cùng kính ngưỡng, khiến cho bọn họ khi nhắc tới tên của ông ta đều nhịn không được run rẩy, phủ phục ở dưới chân ông ta!
“Ha ha ha!!!”
Trên tòa nhà cao tầng quanh quẩn từng trận tiếng cười xuyên thấu màng tai.
..... Lầu
Nằm ở trên giường Trịnh Gia nhịn không được ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về hướng trên trần nhà. Tiếng cười Khâu Hoa Kiệt quá mức càn rỡ, quá có lực xuyên thấu, tựa hồ hận không thể để tất cả mọi người đều nghe được, hắn là dị năng giả tinh thần tất nhiên càng thêm mẫn cảm.
Bất quá giữa những tầng lầu này hẳn là có ngăn trở, khiến tinh thần lực của hắn không thể tùy ý phóng ra ngoài, cho dù hắn có thể đâm xuyên qua lá chắn ngăn trở này cũng là rất cố sức. Hơn nữa không có bản đồ cả tòa nhà, hắn không có biện pháp tìm được nơi trung tâm. Cho nên Trịnh Gia không có ngu ngốc lãng phí tinh thần lực của mình.
Nhưng giờ phút này nghe được tiếng cười Khâu Hoa Kiệt, hắn tựa hồ có thể cảm giác được vị trí ông ta. Nếu hắn cẩn thận một chút, lại phòng bị một chút, chỉ cần không bị Khâu Hoa Kiệt phát hiện, chỉ cần tinh thần lực không chính diện đụng chạm vào ông ta. Có lẽ hắn có thể biết được người này rốt cuộc đang mưu đồ cái gì.
Nghĩ như vậy, Trịnh Gia nhắm lại mắt, tùy ý vận động tinh thần lực bắt đầu xuyên thấu qua từng tầng lầu.
……
Ngô gia.
Ngô Hữu Dân đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, mặc kệ là bởi vì đạo nghĩa, hay bởi vì hắn từng hứa hẹn với Cố Ngọc, hắn đều cảm giác được bản thân hắn thất tín.
Nếu không để nhóm người Cố Ngọc bọn họ đi vào Thủ đô, có lẽ sẽ không chịu liên lụy.
“Cha, người mau giúp con đi.” Ngô Hữu Dân đã không biết lần thứ mấy hắn nói ra lời này, vẻ mặt của hắn mang theo vài phần khẩn cầu, hắn tuy rằng ở trong quân đội địa vị bất phàm, nhưng ở trên còn có Thiếu tướng còn có Tư lệnh, mà cha hắn lại chính là một vị Thượng tướng.
Giờ phút này Ngô Quốc Vĩ ngồi sau bàn làm việc xụ mặt nhìn về phía con trai đối diện.
Đứa con trai này luôn là kiêu ngạo của ông, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, năng lực trác tuyệt. Nhưng Ngô Hữu Dân hôm nay làm sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, còn cùng thủ hạ Khâu Hoa Kiệt đánh nhau?
Ngô Quốc Vĩ cảm thấy thực không đáng, chỉ vì một đám người như vậy.
“Cha, bọn họ đã cứu tánh mạng con, nếu không có bọn họ, con không thể sống sót trở về, càng không thể đem gien thuận lợi mang về.” Ngô Hữu Dân đã nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng Ngô Quốc Vĩ không có một chút thần sắc động dung.
Ngô Quốc Vĩ xụ mặt nhìn về phía Ngô Hữu Dân, “Con đã hồi đáp cho bọn họ.”
Nếu đã dụng tâm giao dịch hồi đáp lại thì đã công bằng rồi, sau này không ai nợ ai.
“Cha……” Ngô Hữu Dân còn muốn nói cái gì đó, Ngô Quốc Vĩ đã không kiên nhẫn phất tay, “Khâu Hoa Kiệt ở Thủ đô đại biểu cho cái gì con không phải không biết, nếu thành quả ông ta nghiên cứu ra được, đối với Ngô gia chúng ta đều có lợi, con hiện giờ lại vì người ngoài đắc tội ông ta, đối với Ngô gia có chỗ nào tốt?”
Ngô Quốc Vĩ hừ lạnh một tiếng đứng lên, “Việc này cha không muốn nhắc lại.” Dứt lời liền lướt qua Ngô Hữu Dân ra khỏi phòng.
Ngô Hữu Dân ngồi ở trên sô pha thở dài, lúc này vẻ mặt của hắn cũng mờ mịt, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Giống như theo lời cha hắn nói, chẳng lẽ bởi vì muốn cứu nhóm Cố Ngọc bọn họ mà bỏ đi toàn bộ lợi ích của gia tộc không màng tới sao?
Ngô gia nếu đi xuống, thế lực đi lên chỉ có thể là Dương gia, đến lúc đó phải xem sắc mặt người khác làm việc, Thủ đô còn có vị trí nhỏ nào cho bọn họ sao?
Nhưng mà Cố Ngọc……
Hắn thật sự không thể mặc kệ.
Trực giác Ngô Hữu Dân cho rằng Cố Ngọc cùng với người Cố gia không đơn giản, hắn cũng không muốn mất đi một bằng hữu như vậy. Bằng hữu gặp nạn, nếu như hắn không thể tiếc tánh mạng giúp đỡ bằng hữu, ai còn có thể nhớ đến phần tình nghĩa này?
Ngô Hữu Dân giờ phút này thập phần buồn rầu.
Cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, đầu Tiểu Đông chậm rãi dò xét vào trong, Ngô Hữu Dân ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, Tiểu Đông không khỏi chớp chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Ngô thúc thúc, chúng ta còn có Đại Hoàng a…