Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

chương 85: chương kết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm khuya yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua, sau ba canh giờ, căn cứ vẫn không có lộ ra tin tức gì của tang thi vây thành, nhưng mà lòng hai người Từ Hạ hết sức rõ ràng, đây cũng không phải là không có một chút tin tức, mà là quân đội căn cứ đã khống chế tin tức này.

Đoàn đội mỗi ngày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ căn cứ ít nhất cũng có trên trăm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vài đội ngũ đụng phải tang tri triều loại nhỏ, có lẽ vừa mới bắt đầu phần lớn mọi người cho rằng đây chẳng qua là trùng hợp, sau khi trở về nghe người khác vừa nói nữa, tin tưởng ít nhiều cũng có thể đoán được sơ sơ.

Chỉ có điều, những chuyện này đều không cần hai người bọn họ lo lắng, việc quan trọng nhất ở trước mắt là nhanh chóng tăng cường thực lực, nếu ngày khác bất hạnh gặp phải tang thi cấp cao, chí ít cũng có thể hợp lại chiến đấu vài trận, dù cho không có cách nào khác thành công bảo vệ, tối thiểu cũng phải bảo đảm có đủ thực lực có thể sống sót dưới miệng đầy máu của tang thi.

“Từ Dương, cậu và tiểu Hạ nghỉ ngơi đi, tiếp theo để chúng tôi gác.” Tạ Thiên nghỉ ngơi xong liền đi đến phòng khách thấy hai người Từ Dương và Hạ Duyên Phong ngồi trên ghế salon, đang ngồi yên tĩnh rèn luyện, nhìn có chút không quen.

Lúc Tạ Thiên đi xuống, Từ Dương cũng đã cảm nhận được, đẳng cấp dị năng càng cao, phạm vi bao trùm tinh thần lực của cậu cũng lớn theo, cho nên lúc này chợt nghe được tiếng của Tạ Thiên, cậu cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.

Từ từ mở mắt, nương theo ánh sáng của trăng nhìn về phía Tạ Thiên một chút, ngoại trừ Tạ Thiên, người còn lại chính là bạn gái của hắn Đàm Quỳnh Linh, mặc dù Đàm Quỳnh Linh là một trong hai cô gái của đội, nhưng lại chưa từng vì bản thân là phái nữ mà từ chối việc của đội.

Về điểm ấy, toàn bộ thành viên tiểu đội đều là vô cùng bội phục cô, chỉ có điều cái tính chất việc làm này cũng có chút liên quan đến cô, nếu như cô chính là một người không có gì đặc biệt nữ tính, có thể con đường của cô cùng sẽ có chỗ bất đồng.

Từ Dương cũng không vội vã trở về phòng nghỉ ngơi, mà là báo lại chuyện của hai vị quân nhân kia nói lúc nãy cho hai người biết, thuận tiện lại cùng bọn họ thảo luận vài ý kiến, sau đó mới cùng Hạ Duyên Phong đi lên lầu nghỉ ngơi.

Hai người trở lại trong phòng liền khóa trái cửa lại, tùy tiện dọn dẹp phòng, sau đó đi vào không gian, khí trời gần đây đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhiệt độ ấm lại rất nhiều, cho nên hai người đều thích nghỉ ngơi ở không gian ấm áp.

Hơn nữa, thời gian trong không gian chênh lệch hơn bên ngoài rất nhiều, ngủ trong không gian hơn mười giờ, bên ngoài chỉ mới qua một giờ, hoàn cảnh giấc ngủ tốt như vậy, trừ phi cần thiết, hai người cũng sẽ không cùng ngủ trong không gian.

Hơn nữa mấy ngày gần đây vẫn bận rộn bôn ba khắp nơi, hai người cũng không có tiến vào không gian, nếu có cũng chỉ tới rồi vội vàng rời khỏi, có một số việc nghẹn lâu sẽ khó chịu, rốt cuộc lúc này hai người trở lại căn cứ, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Vì vậy, sau khi hai người nín nhịn chừng mấy ngày vào không gian, liền không chờ đợi đã ôm chằm lấy nhau, tìm kiếm môi đối phương, sau đó cùng nhau ngã đến trên giường lớn…

Vận động kịch liệt kéo dài hơn hai giờ, Hạ Duyên Phong chỉ khoảng hai mươi, vẫn đang ở độ tuổi dư thừa tinh lực, hơn nữa người trong ngực còn là vợ thân thiết của hắn, chừng mấy ngày mới khai trai một lần, khó tránh khỏi có chút không khống chế được, mượn cơ hội tẩy rửa cơ thể, liền quấn quít lấy vợ làm thêm một lần.

Nhưng cho dù vậy, hắn cũng vẫn chưa thỏa mãn như cũ, mắt thấy đôi mắt tràn đầy nhu tình lại như muốn thiêu đốt hắn, Từ Dương bị hắn ôm trong lòng liền giật mình trong nháy mắt, dùng đôi mắt vẫn còn chút mê ly như cũ hung hăng trừng mắt liếc hắn.

“Một lần cuối cùng nữa thôi.” Ngoài dự liệu, từ trước đến nay Hạ Duyên Phong gần như là vợ nói gì liền không phản bác lại vùng lên, vừa dứt lời lại một lần nửa quen thuộc mà hành động.

Mọi người nói không thể khiêu khích người chồng của mình, đặc biệt là vô ý thức khiêu khích, nếu như ánh mắt vô dụng của vợ nhìn hắn, nói không chừng hắn thật đúng là liền dừng lại, nhưng cái ánh mắt kia bình thường đã khiến hắn kích động, câu “Một lần cuối cùng” cứ như vậy mà thốt ra.

Nếu để cho cho Từ Dương biết nguyên nhân Hạ Duyên Phong không thể khống chế được chính là cái ánh mắt tự cho là “Hung ác” kia của mình, chỉ sợ cậu sẽ vững vàng nhớ kĩ giáo huấn lần này, đáng tiếc Hạ Duyên Phong không nói gì, có lẽ là hắn cố tình không nói, sẽ chờ sau này nhìn được ánh mắt cậu lộ ra như vậy nữa.

Cho nên, cái “Chân tướng” này cứ như vậy mà gặp thoáng qua Từ Dương, đợi thật lâu sau khi cậu biết được sự thật này, cậu mới biết ban đầu mình ngu đến nhường nào, thực sự là “Bị bán” mà còn không biết.

Đợi sau khi kết thúc việc này, Từ Dương đã buồn ngủ từ lâu, hơi hí mắt nhìn dáng vẻ phong thái phấn chấn của người yêu, hơi có chút buồn bực niệm một câu, lượng vận động lớn như vậy mà vẫn còn tinh thần, lẽ nào đây là ưu thế của tuổi trẻ?

Cái ý niệm này chợt lóe lên, sau đó đã bị quăng sang một bên, giương mắt nhìn Hạ Duyên Phong, không đếm xỉa đến dáng vẻ vô cùng phấn chấn thỏa mãn của hắn, dùng âm thanh có chút khàn khàn nói: “Nghỉ ngơi đi, tiếp theo còn có rất nhiều việc đó”

Hạ Duyên nghe được thâm ý của lời này, hơi thu lại biểu tình trên mặt, liền cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, cầm lấy một khăn lông lớn giúp cậu lau thân thể, sau đó dễ dàng đưa tay ôm lấy eo cậu, xoay người đi nhanh về phòng ngủ.

Trong lúc đó hai người đã có nhiều lần tiếp xúc da thịt thân mật, lúc đầu bị Hạ Duyên Phong ôm giống công chúa như vậy, Từ Dương còn thấy thẹn thùng, nhưng điểm này Hạ Duyên Phong lại không để cậu đi, cứ thế mãi, cậu cũng dần dần hình thành thói quen, cho nên, cậu cũng không nói gì.

Chờ Hạ Duyên Phong nhét cậu vào trong chăn, Từ Dương đã vô cùng buồn ngủ, vừa tựa vào gối không bao lâu đã lâm vào trong mộng đẹp.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của người yêu, ánh mắt Hạ Duyên Phong thâm trầm không phát giác, động tác nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, ánh sáng trong mắt lại dị thường kiên định, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, ngày mai…

Tuy rằng trước đó đã sớm có chuẩn bị, mà vào lúc buổi tối ngày thứ hai đã trở thành sự thật, nạn này chưa yên nạn khác đã đến, quân đoàn tang thi không có cảm giác tiên phó hậu kế vây công đến cửa thành, người sống sót chính mắt thấy tình hình chiến đấu sao mà tàn khốc vô tình đã cảm nhận được một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có. ( Nguyên văn 前赴后继: Người trước ngã xuống, người sau tiến lên.bg-ssp-{height:px}

Nhìn xa xa dị năng giả và quân nhân đang ra sức chống lại tang thi một người lại một người ngã xuống, thủ vệ canh giữ cổng chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, người rất sợ chết đã hoảng loạn từ lâu không có chọn lựa liền rời khỏi cương vị, kẻ hèn nhát suy sụp không thể kiềm chế khủng hoảng…

Đêm không trăng gió quét cuồng, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mịt mù, mùi máu tươi nhẹ nhàng hòa lẫn trong gió thổi.

Chỉ trong nháy mắt, hơi thở chết chóc vô cùng tận nhanh chóng lan ra toàn bộ căn cứ, từng tầng mây đen tối chồng chất bao trùm lấy bầu trời căn cứ, vốn là căn cứ chật vật bởi thế mà lại càng thêm áp lực nặng nề.

Trên đường phố tối đen, vô số người sống sót chạy trốn khóc nức nở, hoặc là khóc lớn vì người thân đã hi sinh, hoặc vì người yêu đã tử nạn, hoặc là bạn bè đã ra đi không tiếng động…

Khi người sống sót bên trong căn cứ tay không tấc sắt dùng phương thức của mình nghênh tiếp quân đoàn tang đến, người sống sót này phấn khởi phản kháng liều lĩnh chiến đấu, dường như chẳng biết mệt mỏi mà phóng ra dị năng và súng đạn.

Dưới ánh trăng sáng ảm đạm, dị năng muôn màu muôn vẻ và tia xoẹt của lửa đạn trở thành bùa đòi mạng tang thi, nhưng cùng lúc đó, vô số người sống sót anh dũng giết địch này cũng liên tiếp chôn vùi dưới nanh vuốt và dị năng của tang thi.

Buổi tối gió tanh mưa máu, tiếng tang thi hưng phấn kêu gào, tiếng người sống sót bi phẫn gào thét, tiếng va chạm của dị năng và vũ khí, các loại âm thanh hòa lẫn vào nhau, phổ ra một khúc nhạc bi thương ai oán vào tận thế…

Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ…

Một đêm này, chẳng biết bao nhiêu người từ này trầm miên bất tỉnh…

Một đêm này, máu tươi đầy đất, xương cốt khắp nơi, bất kể là tang thi hay là người…

Mọi người không sợ hãi sống chết ngoan cường chống đỡ suốt đêm, khi ánh mặt trời mặt trời từ từ soi sáng khắp mọi nơi, tinh thần và thể xác của mọi người đã uể oải từ lâu, may mắn thay, trải qua một đêm nỗ lực, bọn họ đã thành công bảo vệ được căn cứ.

Từ Dương trầm mặc đứng ở đầu tường, nhìn một mảnh máu tươi chảy lênh lán bên ngoài căn cứ, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, hai tay đặt ở trên vách tường không tự chủ được căng thẳng, chẳng mảy may giống với dị năng giả vì hao hết sức lực mà trở nên mệt mỏi.

Gió lạnh quét đến xen lẫn cùng với mùi máu tươi nồng nặc, cậu vô ý thức hơi nhíu nhíu mày, nhưng hồi lâu vẫn không nhúc nhích duy trì cái tư thế này như cũ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xa xa, ánh mắt thâm trầm nhìn không thấy đáy.

Lúc Hạ Duyên Phong tìm được cậu, đúng lúc thấy được một màn xuất thần nhìn phương xa này, ánh dương lẳng lặng chiếu đến trên mặt cậu, tôn lên một khuôn mặt lạnh lùng vô tình, nhưng hắn lại biết, thật ra người này lại là loại trong nóng ngoài lạnh.

Hồi tưởng lại đoạn đường này, giữa hai người phát sinh một chút nhỏ giọt, lòng Hạ Duyên Phong có chút xúc động nói không nên lời, yên lặng thầm mến từ lần đầu gặp mặt, lại yên lặng thầm mến đến lưỡng tình tương duyệt, trong lúc đó trải qua mọi trở ngại, đến nay vẫn luôn hiện lên trước mắt, đó là một dấu vết khắc sâu dưới đáy lòng, vĩnh viễn tồn tại…

Bàn tay to ấm áp bao trùm lên bàn tay lạnh như băng của từ Dương, chậm rãi truyền đến hơi ấm, cậu thu hồi lại ánh mắt nhìn về phương xa, hơi quay đầu nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, con người đen nhánh sâu thẳm dần dần hiện lên một chút tình cảm ấm áp.

Đời trước, bọn họ cũng đã từng nhiều lần kề vai tác chiến, nhưng mà đời trước bọn họ chỉ là đồng đội giao tình không tệ, cuối cùng ông trời vẫn đối đãi tốt với cậu, cho cậu một đời may mắn sống lại, ở đời này, bọn họ lại một lần nữa quen biết hiểu rõ nhau, đồng tâm hiệp lực.

Cùng trái ngược với đời trước, đời này, bọn họ hoàn thành chuyện đời trước vẫn còn dang dở, rốt cuộc trở thành người bạn đời dựa dẫm vào nhau.

Mặc kệ con đường phía trước gian khổ cỡ nào, bọn họ vẫn sẽ cùng nhau đi về phía trước…

“Nghĩ gì thế?” Hạ Duyên Phong cúi đầu dùng giọng nói trầm trầm, lẳng lặng nhìn người yêu tựa hồ lại muốn rơi vào trong trầm tư, con ngươi đen thâm thúy tràn đầy ôn nhu không cách nào che giấu.

“Không có gì.” Từ Dương nhẹ nhàng mà lắc đầu, nở một nụ cười nhạt nhẽo, trở tay cầm bàn tay to ấm áp của đối phương: “Trở về đi”

Hạ Duyên Phong quay về mỉm cười với cậu một cái, bàn tay hơi dùng sức, dưới ánh mắt mang theo tình cảm ấp áp khẽ gật đầu một cái.

Chợt, hai người đang xoay người bước đi, ánh sáng mặt trời chiếu đến sau lưng bọn họ, tia sáng ấm áp không rõ, trên mặt đất hiện lên bóng dáng của hai người, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, đúng là một cảnh ấm áp tốt đẹp như vậy…

Hoàn

Truyện Chữ Hay