Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

14: đường về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Gặp Mặt

Sắc trời dần dần tối sầm, rất nhiều người dân đến tị nạn vào buổi chiều đã dần dần rời đi, phần lớn đều là đi tìm người thân. Có xe cảnh sát và xe cứu thương dừng ở công viên, xây dựng vài cái lều trại cấp cứu tạm thời.

Vì phòng ngừa động đất phát sinh, có rất nhiều người bị thương ở gần đây được chuyển dời tới nơi này. Sau khi Diệp Cẩn an bài tốt cho Diệp Việt Trạch và Đường Mặc Kỳ xong, hắn liền đi hỗ trợ cứu những người sống sót.

Một mình Diệp Việt Trạch ngồi ở đây Diệp Cẩn có chút không yên tâm, vì vậy Đường Mặc Kỳ một tấc cũng không rời ngồi bên cạnh đứa nhỏ.

Tuy rằng đã bước vào tháng năm, nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn rất cao, muỗi cũng dần dần nhiều lên. Bên trong công viên thành phố muỗi cũng đặc biệt nhiều.

Đường Mặc Kỳ trộm lấy từ trong không gian chai xịt muỗi, đây là do cậu mua ở M quốc, bên ngoài được đóng gói bằng đồ dùng dã ngoại, thể tích rất nhỏ, nhưng uy lực lại cực kỳ lớn. Cậu phun phun xung quanh hai người, và một chút ở trên quần áo, liền không còn muỗi tiến lại đớp bọn cậu nữa.

Bởi vì động đất, nên trạm phát điện cũng bị gián đoạn. Chỉ có bên lều trại cấp cứu cạnh công viên mới có ánh đèn, là dùng từ bình ắc-quy.

Có không ít người dân không rời đi đều xúm lại xung quanh lều trại, rất nhiều người vẫn còn đắm chìm trong đau xót do thiên tai gây nên, tiếng khóc ẩn ẩn không ngừng.

Thẳng đến buổi tối giờ, Đường Mặc Kỳ vẫn chưa nhận được điện thoại của Đường Kiếm Phong, lúc này mới phát hiện di động không có tính hiệu, phòng chừng là do trạm tín hiệu ở gần đây xảy ra vấn đề.

Đường Mặc Kỳ đẩy Diệp Trạch Việt đi đến cổng vào ở công viên, cậu là sợ khi Đường Kiếm Phong lại đây tìm không thấy bọn họ.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Trạch Việt ăn điểm tâm trong balo, uống một chút nước, hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một bác gái mang theo một cô bé nhỏ tuổi vội vã đi tới.

Bác gái đứng trước mặt hai người bọn họ, đẩy đẩy bé gái nói: "Tiểu Linh, mau gọi anh đi."

Bé gái ngoan ngoãn kêu anh. Vẻ mặt bác gái ngượng ngùng nhìn nhìn Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Việt Trạch, nói: "Xin chào hai cậu, thật ra là thế này, Tiểu Linh nhà tôi buổi trưa ăn ít, chiều nay lại bị kinh sợ, đến bây giờ còn chưa được ăn cái gì, có thể phiền toái các cậu cho tôi mượn chút điểm tâm cho đứa nhỏ trong nhà được không? Không cần nhiều lắm, chỉ cần vài miếng bánh quy là được rồi."

Nói xong còn nhìn vào balo sau lưng Đường Mặc Kỳ. Diệp Cẩn đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm người sống sót, liền giao phó balo này cho cậu. Đường Mặc Kỳ không nói chuyện, con ngươi thanh lãnh nhìn vào đôi mắt đang khát vọng của bé gái.

Sau đó chậm rì rì mà móc từ trong túi một bịch bánh quy, lại từ trong bịch bánh quy lấy ra bốn năm miếng bánh đưa cho đứa nhỏ, bé gái rất cao hứng nhận lấy, nhanh chóng đem nhét từng miếng vào trong miệng, thoạt nhìn là thật sự đói bụng.

Vốn dĩ bác gái nhìn thấy Đường Mặc Kỳ móc ra một bịch bánh quy thì còn rất cao hứng, trong miệng vẫn luôn nói "cảm ơn" mãi. Sau lại nhìn thấy cậu chỉ đưa ra có bốn năm miếng bánh, sắc mặt lập tức trở nên không tốt lắm. Lôi kéo bé gái đi xa, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói "quỷ hẹp hòi" gì đó.

Đường Mặc Kỳ nghe vậy cũng không có sinh khí, sờ sờ đỉnh đầu Diệp Trạch Việt, đem bánh quy đặt vào trên ngực của y, ý bảo đứa nhỏ này ăn thêm một chút.

Đường Mặc Kỳ đã từng thấy qua nhiều người điên cuồng ở mạt thế, bác gái kia tuy là có chút ích kỷ, nhưng điều này lại làm cậu cảm thấy có chút đáng yêu.

Đường Mặc Kỳ dọn một tảng đá ngồi kế bên xe lăn của Diệp Trạch Việt. Nhìn y có chút mệt mỏi, đứa nhỏ này thể chất không được tốt lắm, ăn xong thức ăn liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng y vẫn luôn lo lắng cho anh mình, mà hoàn cảnh xung quanh cũng thập phần ồn ào, liền không ngủ nữa.

Thật ra trong không gian của Đường Mặc Kỳ có một cái giường xếp, nhưng cũng không thể lấy ra, đành phải đem quần áo trong balo lấy ra đắp lên đùi Diệp Trạch Việt, lại đem xe lăn điều chỉnh góc độ lại một chút, tận lực làm cho đứa nhỏ cảm thấy thoải mái một chút.

Khoảng hơn giờ tối, hô hấp của Diệp Trạch Việt đã đều đều, Đường Mặc Kỳ ngồi bên cạnh lại xịt thêm một ít dược đuổi muỗi, nhìn cổng vào công viên mà phát ngốc, trong lòng tính toán khi nào thì Đường Kiếm Phong tìm thấy cậu.

Khi mà Đường Kiếm Phong gặp được cậu, chính là lúc Đường Mặc Kỳ đang dựa vào Diệp Trạch Việt ngủ gà ngủ gật.

Đường Kiếm Phong nhìn sườn mặt tinh xảo của Đường Mặc Kỳ, dọc theo đường đi anh vẫn luôn lo lắng, hận không thể đuổi tới bên người của cậu ngay lập tức. Nhưng mà khi nhìn thấy được bóng dáng ấy rồi, anh lại có điểm muốn lùi bước.

Anh còn nhớ rõ ánh mắt cừu hận năm ấy của Đường Mặc Kỳ khi rời đi, ngày ngày đêm đêm như cứa vào tim anh. Thời gian dài như vậy, anh vẫn luôn chìm đắm trong tự trách, cho đến khi nhận được tin nhắn của Đường Mặc Kỳ, anh còn không dám tin tưởng. Không một ai biết được rằng, khi anh vừa nhận cuộc gọi, nghe thấy cậu muốn gặp anh, làm anh có bao nhiêu kích động.

Ngay khi tin tức ở địa phương truyền ra, Đường Kiếm Phong cơ hồ muốn điên, chỉ vài giây chờ đợi Đường Mặc Kỳ tiếp điện thoại phảng phất như bị kéo dài, lòng bàn tay anh đều là mồ hôi lạnh, cơ hồ vô pháp cầm vững di động. Sau khi nghe được thanh âm của Đường Mặc Kỳ, vui sướng cùng kích động lại nháy mắt tràn đầy thân tâm.

Nhưng mà khi thật sự phải đối mặt với cậu, nội tâm anh lại có chút bàng hoàng, lại ẩn ẩn có chút khủng hoảng, làm anh vô luận như thế nào cũng không bước ra được.

Đường Mặc Kỳ đã sớm biết có người đứng ở nơi đó, từ khi có không gian, tất cả phương diện tố chất của cậu đều được tăng cường không ít, đặc biệt là phương diện cảm quan thì nhanh nhạy hơn rất nhiều. Nhưng Đường Mặc Kỳ cũng không có kinh động đến người kia, mà là từ trong không gian tìm đến một con dao, trộm giấu ở trong tay.

Ngay khi người kia đột nhiên đến gần, Đường Mặc Kỳ đột nhiên không một tiếng động mà giật mình, quét một chân qua. Đường Kiếm Phong không kịp phòng ngừa cúi người một cái, sau đó phát hiện một cái đồ vật lạnh lẽo đặt trên cổ mình.

Đường Mặc Kỳ phát hiện người đến là Đường Kiếm Phong, lập tức thu dao về. Ngoài dự kiến lại là Đường Kiếm Phong, cậu bất ngờ ôm chầm lấy anh. Trong lòng Đường Kiếm Phong nóng lên, lập tức xoay người ôm lại cậu, khàn khàn tiếng nói: "Mặc Mặc, Mặc Mặc......"

Đường Mặc Kỳ một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân này, đem mặt chôn trong ngực anh hít một hơi thật sâu, hốc mắt dần dần ướt át.

Đường Kiếm Phong gắt gao ôm chặt lấy cậu, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Mặc Kỳ lộ ra cảm xúc ỷ lại như vậy ở trước mặt anh, Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cậu. Trong mắt tức khắc đọng chút hơi nước.

Chờ đến khi Đường Mặc Kỳ ổn định lại cảm xúc, phát hiện Đường Kiếm Phong vẫn còn ôm mình gắt gao, tức khắc liền có chút xấu hổ. Lúc cậu duỗi tay đẩy, phát hiện chính mình vẫn còn bất động, trong lòng bắt đầu hắc tuyến. Đường Kiếm Phong quả nhiên là có thói quen dính người, mới cho anh chút ấm áp đã như thấy ánh mặt trời sáng lạn.

"Buông em ra." Đường Mặc Kỳ muộn thanh muộn khí nói.

Đường Kiếm Phong lúc này mới lưu luyến mà buông người trong lòng ngực ra, lập tức đăm đăm nhìn Đường Mặc Kỳ. Cậu bị nhìn như vậy có điểm ngượng ngùng, tuy rằng ở đời trước cậu đã tha thứ cho Đường Kiếm Phong, hơn nữa còn thừa nhận chính mình cũng yêu anh ấy. Nhưng mà đời này hai người không còn xảy ra những chuyện đó, thái độ cậu thay đổi như vậy cũng quá đột nhiên. Đường Mặc Kỳ cảm thấy lòng tự trọng của mình có chút tổn thương.

Đường Kiếm Phong chú ý tới ánh mắt có chút xấu hổ của cậu, trong lòng vui vẻ, chỉ cần không phải cừu hận cùng lạnh nhạt, thì anh cảm thấy Đường Mặc Kỳ có tức giận cũng thật đáng yêu.

Đường Mặc Kỳ không có nhìn thấy ánh mắt của Đường Kiếm Phong, chỉ là nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy đứa nhỏ ngồi trên xe lăn cách đó không xa đã tỉnh, một đôi mắt to tròn sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm về hướng bên này.

Đường Mặc Kỳ không được tự nhiên mà khụ một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Đường Kiếm Phong rồi lại nhìn sang hướng Diệp Trạch Việt, đứa nhỏ phát hiện cậu đã biết y nhìn lén hai người bọn họ, lập tức cười lấy lòng.

: Đường Về

Đường Mặc Kỳ bước đi hai bước, Đường Kiếm Phong cũng nhắm mắt theo đuôi đi lại đây.

Diệp Trạch Việt vẫn luôn tò mò mà nhìn chằm chằm Đường Kiếm Phong, Đường Mặc Kỳ xoa xoa đầu tóc mềm mại của đứa nhỏ, bắn một ánh mắt cảnh cáo qua.

Xe Đường Kiếm Phong đậu ở bên ngoài công viên, hai người một người cõng theo đứa nhỏ, một người xách theo xe lăn đưa vào trong xe.

Đường Mặc Kỳ lên xe mới liếc mắt quan sát kĩ Đường Kiếm Phong, lúc này mới phát hiện, hiện tại bất đồng với tác phong trầm ổn lãnh ngạnh của anh, thậm chí là nhìn có chút thật vật.

Đường Kiếm Phong không có mặc quân trang, mà là một thân quần áo hưu nhàn đơn giản, nhưng cho dù là vậy, cũng bởi vì anh lớn lên cao lớn ngạnh lãnh nên nhìn có vẻ phi thường có khí chất.

Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, trên đôi giày quân đội của anh dính đầy bùn đất, quần áo đều nhăn dúm dó, trên mặt cũng tràn đầy mỏi mệt, chỉ có đôi mắt vẫn như cũ tràn ngập thần thái, lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Đường Mặc Kỳ bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cả người có chút xấu hổ, thanh thanh giọng nói: "Diệp ca đi hỗ trợ tìm kiếm người sống sót, chúng ta ở chỗ này chờ hắn."

Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng đáp một tiếng, trong xe thật sự có chút xấu hổ, nửa ngày trôi qua không thấy Đường Kiếm Phong nói chuyện, Đường Mặc Kỳ dứt khoác nhắm mắt nằm trên ghế dưỡng thần.

Bất tri bất giác thế mà ngủ mất rồi.

Khi Đường Mặc Kỳ tỉnh lại thì trời đã hơi sáng, cậu giật mình, phát hiện trên người mình chính là áo khoác của Đường Kiếm Phong.

Quay đầu nhìn một chút, Đường Kiếm Phong không có ở trong xe, đằng sau xe là Diệp Trạch Việt đang đắp một cái mền, đang ngủ rất ngon.

Đường Mặc Kỳ cầm áo lên, nhẹ nhàng mở cửa xuống xe.

Đường Mặc Kỳ vừa xuống xe liền cảm giác được một cổ sóng nhiệt.

Còn chưa tới tháng sáu, nhiệt độ không khí đã rất cao.

Diệp Cẩn đã trở lại, đang ở phía sau xe nói chuyện cùng với Đường Kiếm Phong, nghe thấy động tĩnh liền đi tới.

Đường Kiếm Phong có chút lo lắng nhìn Đường Mặc Kỳ, đại khái có thể là Diệp Cẩn đem mọi chuyện về cậu có thể biết trước động đất kể cho anh.

Đường Mặc Kỳ cũng không có tính toán giải thích, trực tiếp mở miệng nói: "Hai anh đừng hỏi tôi vì sao mà biết được, tôi sẽ không nói cho các anh, duy nhất có thể nói cho các anh một chuyện, trận động đất này chỉ mới là bắt đầu."

Đường Kiếm Phong ngây ra một lúc, vừa rồi trong nháy mắt kia, ánh mắt phức tạp của Đường Mặc Kỳ làm anh phát hoảng.

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Đường Mặc Kỳ vẫn luôn đối nghịch cùng với anh, đối mặt với anh luôn là mang theo chán ghét.

Nhưng mà trước giờ Đường Mặc Kỳ vẫn luôn là một người kiêu ngạo, chưa bao giờ lộ ra thần sắc phức tạp như vậy.

Đường Kiếm Phong không biết rốt cuộc cậu đã trải qua những gì, nội tâm anh lập tức tràn ngập đau lòng không biết nguyên nhân.

"Bắt đầu? Cậu là nói sẽ có động đất lớn hơn nữa?" Diệp Cẩn hiểu lầm ý Đường Mặc Kỳ nói, trận động đất này đã là trận động đất lớn nhất trong lịch sử nhân loại, thương vong rất nhiều.

Rất nhiều khu nghiên cứu đều đang khẩn trương đo lường tính toán, sợ rằng vỏ trái đất rung chuyển đến phạm vi toàn cầu, lúc đó liền thật sự là tận thế.

"Không, không chỉ có động đất." Đường Mặc Kỳ lắc đầu, tiếp tục nói, "Còn có vi-rút cảm nhiễm, mạt thế sẽ tiến đến."

Diệp Cẩn ngơ ngẩn mà nhìn Đường Mặc Kỳ, có chút không thể tin được.

Đường Kiếm Phong lại nhíu mày, hỏi: "Vi-rút cảm nhiễm? Là cái loại vi-rút gì?"

Đối mặt với lời nói của Đường Mặc Kỳ, Đường Kiếm Phong không có một tia hoài nghi, ngược lại lập tức quan tâ m đến điểm mấu chốt hơn.

Đường Mặc Kỳ cảm thấy Đường Kiếm Phong không hổ là Đường Kiếm Phong, điểm chú ý lại luôn đánh trúng trọng điểm.

Cậu dùng nửa giờ để giải thích vi-rút cảm nhiễm chính là biến trở thành tang thi, cùng với thời kỳ kỷ băng hà sau này.

Đường Kiếm Phong cùng Diệp Cẩn đều trầm mặc, những thứ này đã không còn gọi là thiên tai, mà là mạt thế chân chính.

Tháng sáu, hiện tại đã là tháng năm, nếu đúng theo lời Đường Mặc Kỳ tiên đoán, bây giờ bọn họ cũng không đủ thời gian để chuẩn bị.

Sinh tồn là hai từ vờn quanh trước mắt hai người bọn họ lúc này.

Đặc biệt là Diệp Cẩn đã từng kiến thức qua hai lần "tiên tri" của Đường Mặc Kỳ, liền nghĩ đến người em đi đứng không tốt của hắn, mày càng gắt gao nhăn lại, hít một ngụm thật sâu, nhìn kiến trúc bị tàn phá ở đằng xa không nói lời nào.

Thời điểm cả ba người đang trầm mặc, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, nguyên lai là do Diệp Trạch Việt tỉnh lại.

Đứa nhỏ còn có chút buồn ngủ, xem ra trận động đất ngày hôm qua đối với y không có ảnh hưởng quá lớn.

Nhìn thấy bọn đứng bên ngoài xe còn híp mắt cười.

Cùng lúc đó, một tiểu binh mang quân trang chạy tới, nghiêm trang hành lễ với Đường Kiếm Phong, mặt vô biểu tình nói: "Đội trưởng, đại đội mệnh lệnh cho chúng ta lập tức trở về."

Đường Mặc Kỳ liếc mắt nhìn vị tiểu binh kia, cậu nhận thức được người này, tên là Trần Vĩ Lương, vào đời trước từng đi theo Đường Kiếm Phong đến Hải thị tìm kiếm cậu.

Trên đường trở về vì thoát khỏi tang thi triều, hắn mang theo một bao thuốc nổ vọt vào trong đàn tang thi, không còn thi cốt.

Đường Mặc Kỳ cảm thấy sóng mũi có chút cay, vị tiểu binh này năm nay mới tuổi, chỉ lớn hơn cậu có một tuổi, lại vì cậu mà cuối cùng hi sinh thảm thiết như vậy.

Đường Mặc Kỳ âm thầm thề, từ giờ trở đi, cậu sẽ không làm bất luận bởi vì cậu mà vô duyên vô cớ hi sinh.

Đường Kiếm Phong bởi vì mệnh lệnh quân ngũ mà cần phải trở về, nhưng nếu đúng như lời Đường Mặc Kỳ nói, mạt thế sắp tiến tới, vô luận là lí do gì, Đường Kiếm Phong cũng không yên tâm để Đường Mặc Kỳ ở lại Hải thị.

Cuối cùng mọi người cùng thương lượng rồi quyết định, Đường Kiếm Phong trở về quân doanh trước, Đường Mặc Kỳ sẽ trở về thủ đô với hai anh em Diệp gia.

Câu lạc bộ của Diệp Cẩn bị sụp ngổn ngang trên mặt đất, cũng may rằng trước đó Diệp Cẩn đã thông tri cho mọi người chạy trốn, nhưng kiến trúc cùng vật tư đều bị huỷ hoại không sai biệt lắm.

Nếu mạt thế thật sự đến, Diệp Cẩn cảm thấy một mình hắn mang theo em trai thật sự không an toàn, trước cứ đơn giản cùng Đường Mặc Kỳ trở về thủ đô, xem bộ dạng này của Đường Mặc Kỳ hẳn là đã sớm chuẩn bị.

Đi theo Đường Mặc Kỳ cùng với Đường Kiếm Phong, sẽ tốt hơn chỉ với một mình hắn.

Đường Kiếm Phong không yên tâm Đường Mặc Kỳ, hiện tại toàn bộ khu phía Đông đều là một mảnh hỗn loạn, đường sắt đã tạm dựng hoạt động.

Bởi vì các nguy cơ rủi ro nghiêm trọng, Đường Mặc Kỳ không định ngồi máy bay, cuối cùng quyết định lái xe trở về.

Đường Kiếm Phong thuộc quân khu thủ đô, nhưng trước mắt quân đội đang đóng quân ở thành phố S, Đường Kiếm Phong có thể đi cùng một chặng đường với bọn họ.

Mọi người chuẩn bị một chút liền quyết định lên đường.

Đường Kiếm Phong mang lại đây hai chiếc xe, cùng bọn Đường Mặc Kỳ bốn người một chiếc xe, một chiếc xe chạy đằng sau là ba binh lính còn lại.

Bởi vì sự tình đột ngột xảy ra, Đường Kiếm Phong lại lo lắng cho an nguy Đường Mặc Kỳ, sau đó lại bị tin tức mạt thế làm đảo lộn tinh thần, thẳng đến khi lên đường trở về, Đường Kiếm Phong phát hiện anh còn chưa có cùng Đường Mặc Kỳ nói chuyện tâm sự.

Nhưng lúc này trên xe lại có thêm hai anh em Diệp gia, có lời muốn nói thì cũng không nên nhiều lời, Đường Kiếm Phong có chút bực bội, một bên lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc về hướng Đường Mặc Kỳ đang nhắm mắt lại ngồi trên ghế phụ.

Diệp Cẩn dàn xếp ổn thoả cho Diệp Trạch Việt, đút đứa nhỏ ăn điểm tâm là bánh mì cùng sữa bò.

Bởi vì cắt điện nghiêm trọng, những cửa hàng không bị ảnh hưởng bởi động đất quá nhiều sôi nổi bán tháo vật phẩm, bọn họ ở bên đường mua không ít mang theo, để dành một ít lương khô.

Diệp Cẩn rõ ràng cảm thấy Đường Kiếm Phong có chuyện muốn nói, nhìn thấy anh thường hay nhìn về phía Đường Mặc Kỳ liền biết, nhưng cậu vẫn thật bình tĩnh, từ lúc mới ngồi xuống ghế phụ đến bây giờ vẫn không có mở mắt nhìn qua.

Diệp Cẩn một đêm không ngủ, lại làm công việc tốn sức, lúc này đã có chút chịu không nổi, vừa hay cũng cho hai anh em Đường gia không gian để nói chuyện.

Hắn đánh ngáp một cái, không bao lâu sau liền ngủ rồi..

Truyện Chữ Hay