Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

chương 23: danh sách cuối cùng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm An sửng sốt, trò hay? Lập tức nhìn về phía cách đó không xa, nhíu nhíu mày, hắn không cảm thấy tranh cãi ầm ĩ ở chỗ đó là trò hay!

Nhưng Thẩm Duệ vẫn nắm tay Thẩm An, thân chợt lóe, cả hai liền đứng trên sân thượng toà văn phòng. Thẩm Duệ đưa tay vẽ nửa vòng tròn trong không khí, bố trí kết giới, che giấu khí tức và thân hình. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi nửa vòng này, người ở mảnh đất trống phía dưới sẽ không biết đến sự tồn tại của bọn họ.

Thẩm Duệ từ phía sau ôm lấy Thẩm An, cằm để trên đầu Thẩm An, khẽ cười, “An An đang giận?”

Người trong ngực thân mình cứng ngắc, hơn nữa lại đang tức giận. Có tử phủ không gian, tâm ý giữa hai người bọn họ càng thêm thông suốt. Hắn cảm giác được An An tức giận, nhưng hắn lại thật cao hứng.

—— An An tức giận là bởi vì mình.

“Ca, ca không giận sao?” Thẩm An dựa vào Thẩm Duệ, ngửa ra sau ngẩng đầu lên, nhìn người sau lưng rõ ràng đã bị phản bội, lại vẫn cười dung dung tuấn nhã.

Câu trả lời của Thẩm Duệ —— cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Thẩm An.

“Tại sao ca phải giận? Bọn họ không phải là An An.” Thẩm Duệ cười khẽ, ôm chặt Thẩm An, lời nói nhẹ nhàng tùy ý, giống như nói chuyện thời tiết.

Thẩm An giật mình, hắn nghe được sự lạnh lùng trong lời nói của ca ca.

Không giận, bởi vì bọn họ không phải là An An.

Không phải An An, không cần để ý?

—— cho nên, bọn họ đối với ca ca là người xa lạ?

Thẩm An hít một hơi, khó khăn xoay người trong cái ôm gắt gao của Thẩm Duệ, bình tĩnh nhìn Thẩm Duệ. Thẩm Duệ vẫn là cười ôn nhu sủng nịnh, nhưng cánh tay lại càng siết chặt.

Hắn đang thử thăm dò, An An có thể bởi vì hắn lạnh lùng mà rời xa hắn hay không?

Hắn ở trước mặt An An, trước mặt mọi người, đều là Thẩm Duệ ôn hòa, tốt bụng, khôn khéo.

Thành lập căn cứ vì nhóm quân nhân xuất ngũ, an bài công việc cho bọn họ, giúp bọn họ mau chóng dung nhập xã hội, thu lưu quân nhân không có chỗ ở, thậm chí còn giúp đỡ người thân của những quân nhân gặp khó khăn ——

Thứ nhất là bởi vì thời điểm bắt đầu cần nhân lực, nếu muốn tuyển người, thì tuyển những người xuất thân bộ đội quen thuộc và có lợi nhiều hơn! Thứ hai là vì An An. Nếu như không có mạt thế, hắn nghĩ trong vòng ba năm tới, sau khi căn cơ vững chắc, sẽ lừa An An đến đây. Nếu thời điểm đó An An còn xa cách hắn, có lẽ hắn sẽ dùng một ít thủ đoạn …

Tình yêu đồng tính vốn là chuyện khó chấp nhật, huống chi là anh em, ngay cả ba mẹ xưa nay yêu thương hắn cũng đã từng kịch liệt phản đối, huống chi là những người khác, nhưng nếu có lực lượng cường đại thì không nhất định …

Cho nên, hắn muốn tạo ra một quốc gia của riêng hắn, chỉ cần đứng ở góc độ của hắn, không có bất luận tiếng nói phản đối gì, thậm chí cùng giải quyết cùng chúc phúc cho bọn hắn. Cho nên hắn mới lựa chọn những người có thể trở thành cánh tay của hắn, có thể trở thành thân tín của hắn, là Chu Vũ lạnh lùng, Bạch Cảnh Khanh cực đoan, Từ Trường Thiên khéo đưa đẩy, Lưu Khiết thông minh lõi đời.

Những người này có thể hiểu được tình cảm của hắn đối với An An, hoặc là không quan tâm hắn thích em trai hắn hay ai khác. Bọn họ chỉ cần mạnh mẽ cùng với hắn, bọn họ chỉ quan tâm hắn có bọn họ chỉ dẫn phương hướng chính xác, và quan trọng nhất, bọn họ —— có trách nhiệm, ân oán phân minh! Có định nghĩ chính nghĩa của riêng bọn họ, xem thường đạo đức thế gian.

Đối với những người này cùng với người đi theo bọn họ mà nói —— Ngươi thích ai, ngươi yêu ai, ngươi muốn sống cùng ai, đó là chuyện của ngươi!

Chỉ cần ngươi hoàn thành việc của ngươi, chỉ cần ngươi sẽ không gây trở ngại đến người khác là được!

Tiêu tốn gần năm năm, chỉ cần hai năm nữa là có thể hoàn thành quốc gia của hắn, lại không ngờ, mạt thế đến, An An quay về bên cạnh hắn.

Mà ba hắn cố chấp rốt cục cũng dẹp bỏ thành kiến, lựa chọn im lặng.

Cho nên, hiện tại, hắn muốn từng bước một để An An nhìn rõ Thẩm Duệ chân chính.

—— một Thẩm Duệ tuyệt đối không phải là người tốt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Duệ lần thứ hai tăng lực ôm lấy Thẩm An.

Thẩm An nhíu mày, bị ôm đến đau, nhưng không oán giận, chỉ đưa tay ôm lại Thẩm Duệ, nghiêm túc an ủi, “Ca, như vậy tốt rồi, không cần tức giận vì bọn họ! Không đáng!”

Thẩm Duệ sửng sốt, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm An, trong lòng có chút bất đắc dĩ, An An vẫn không rõ ý tứ của hắn sao? Bất quá, cũng không quan trọng, An An sẽ không xa cách hắn là được.

Thẩm Duệ cúi đầu, thân mật cọ cọ chóp mũi Thẩm An. Khi còn bé, hắn chơi đùa cùng An An rất thích cọ mũi An An như thế, “Ừ. An An nói cái gì thì chính là cái đó.” Thẩm Duệ ôn nhu nói, đôi mắt sâu thẳm.

—— không vội, hắn sẽ chậm rãi để cho An An từng chút từng chút thấy rõ hắn, thấy rõ tất cả giữa bọn họ.

Thẩm An bị cọ như vậy, ngẩn người. Nhớ tới khi còn bé, không, cho tới hai năm trước, ca ca vẫn thường cọ chóp mũi hắn như vậy. Mỗi lần ca ca cọ hắn như vậy, ánh mắt sẽ càng mềm mại hơn thường ngày, giống như một hồ nước sâu, hấp thu linh hồn hắn.

Thẩm An kinh ngạc thất thần nhìn đôi mắt đen thâm trầm trước mắt, giống như linh hồn từng chút từng chút chìm vào hồ nước sâu…

Đột nhiên một tiếng nổ mạnh, làm Thẩm An lấy lại tinh thần. Thẩm Duệ như không có việc gì, đem môi sắp chạm đến đến môi Thẩm An chậm rãi dời đi, nhẹ nhàng hôn lên hai má Thẩm An. Mắt nhìn hai người giữa mảnh đất trống kia, Thẩm Duệ cười ôn hòa, “An An, em xem, Tiểu Dương Tử nhịn không được.”

Thẩm An a một tiếng, xoay người nhìn về phía đất trống, nhiệt độ thiêu đốt trên mặt cũng chậm rãi giảm xuống. Vừa rồi, hắn nhất định là lại bị khí chất đẹp trai của ca ca làm mê mẩn!

Thẩm An nghĩ thầm, sau đó liền vứt ra khỏi đầu. Cứ nhìn thất thần như vậy, hai năm trước hắn cũng bị qua, ca ca đẹp trai như vậy, ngẫu nhiên bị mê mẩn là chuyện bình thường. Ừ, không có gì hết. Thẩm An tự an ủi mình.

Hiện tại hấp dẫn Thẩm An chính là hai người ở giữa mảnh đất trống kia.

Chu Vũ và Dương Sở Thuần.

Dương Sở Thuần phẫn nộ, “ cm bọn mày, lặp lại lần nữa!”

Một đám người đứng trước mặt Dương Sở Thuần và Chu Vũ, đại khái có mười mấy người, bọn họ giống như có chút sợ hãi, nhưng lại tham lam và sát ý nhiều hơn.

“Dương Sở Thuần!! Nể tình anh em chúng ta mấy năm nay, cậu chỉ cần giết Chu Vũ, chúng ta liền thừa nhận cậu là thành viên của chúng ta!”

“Mày mơ giữa ban ngày!” Dương Sở Thuần rống giận vung tay lên, ầm!! Lại là một quả bom thật mạnh!

Nhưng một cơn gió đột nhiên ngăn trở đạn không khí của Dương Sở Thuần.

Dương Sở Thuần kinh ngạc.

Chu Vu đứng phía sau mặt không đổi sắc, nhướng nhướng mày, Tô Đại cũng khai phá dị năng?bg-ssp-{height:px}

Thẩm An cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, “Ca! Người kia là?”

“Tô Đại. Từng là tâm phúc của Chu Vũ, phó bộ trưởng bộ tác chiến.” Thẩm Duệ cười khẽ, ngữ khí thực tản mạn, “Dị năng của hắn hình như là gió, uhm, thích hợp với hắn …” Một tên điên ngu ngốc.

Sao hắn dám khẳng định Dương Sở Thuần nhất định sẽ giết Chu Vũ?

Đó lại là Dương Sở Thuần cố chấp nhất, ngu ngốc nhất.

“Hừ! Đi tìm chết!” Dương Sở Thuần lần thứ hai ném đạn không khí ra.

Lần này, Tô Đại không đỡ được, chật vật lăn trên mặt đất vài vòng.

Mà khi Tô Đại không chống đỡ được Dương Sở Thuần, mười mấy người phía sau Tô Đại gầm rú một tiếng nhằm phía Dương Sở Thuần!

Chu Vũ cả mí mắt cũng không động, liền ra tay, bùm bùm, mười mấy quả cầu sấm sét đập vào những người này!

Vì thế, tiếng kêu thảm thiết qua đi, những người này nằm trên mặt đất kêu đau liên tục.

Thẩm An ngạc nhiên nhìn Chu Vũ, Chu Vũ khống chế được dị năng lợi hại như vậy??

Mà lúc này, không biết từ khi nào xuất hiện mấy nam nhân mặc quần áo xanh lục dẫn theo một đám người mặt xám mày tro bị trói thành một đoàn.

Từ Trường Thiên đen mặt đi đến trước mặt Chu Vũ, “Tìm thấy lão đại chưa?”

Chu Vũ lắc đầu, “Không phát hiện”.

Dừng một chút, thấy Từ Trường Thiên sắc mặt âm trầm, liền hảo tâm hỏi một câu, “Cậu tìm lão đại có chuyện gì?”

“Mẹ nó! Xe ông đây nâng cấp có thể tùy tùy tiện tiện tặng người sao?! Giúp mấy thằng lấy oán trả ơn này! Dựa vào cái gì phải cho bọn nó một chiếc xe chứ!! Phi!” Từ Trường Thiên chửi ầm lên, nhấc chân đá Tô Đại đang nằm trên mặt đất, “Mẹ mày bạch nhãn lang!! Lúc trước nếu lão Đại không cho mày vào căn cứ! Tiểu tử mày bây giờ còn lưu lạc tại tây bắc!! Giờ thì ngon rồi! Mạt thế đến! Cánh mày cũng cứng rồi! Còn dám xuất kế sách điệu hổ ly sơn! Sao? Muốn đoạt kho hàng? Còn muốn lấy xe ông đây nâng cấp!? Con mẹ mày cũng không biết soi gương!! Xe ông nâng cấp là thứ bọn ghê tởm chúng mày có thể có sao?! Còn bọn mày!! Ông sớm biết bọn mày là loại này, lúc trước nên nghe Khanh Khanh của ông nói, để bọn mày đi chết đi!! Chết tiệt! Ông hận không thể một phát bắn chết cả lũ!”

“Lão Từ! Cậu bình tĩnh một chút!” Chu Vũ nhíu mày, giữ chặt Từ Trường Thiên, quay đầu quát Dương Sở Thuần đang hung hăng bên cạnh, “Cậu an phận cho tôi! Đi! Tìm lão Đại cho tôi!”

Dương Sở Thuần giận dữ, vừa định tức giận mắng, thấy ánh mắt Chu Vũ lạnh lùng, liền uể oải, ủ rũ nói, “Tôi làm sao biết lão Đại ở đâu?”

“Tìm Thẩm An! Thẩm An ở đâu thì lão Đại ngay tại đó!” Chu Vũ không kiên nhẫn nói.

Vừa dứt lời, Thẩm Duệ và Thẩm An liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Nam nhân đang nắm dây trói đám người cùng với một đám bị trói giật nảy mình, đây là, đây là ảo thuật biến ra người sống a?

Mấy người Chu Vũ sớm thành thói quen, chỉ có Dương Sở Thuần còn hoảng sợ, Từ Trường Thiên thì nổi giận đùng đùng tiến lên.

“Lão Đại! Anh nghe rõ ràng! Xe ông nâng cấp không cho bọn bạch nhãn lang đó!” Từ Trường Thiên giận hét lên.

Thẩm Duệ cười ôn hòa, tiến lên một bước, vỗ vỗ vai Từ Trường Thiên, cười nói rằng, “Tốt, đừng nóng giận. Không phải tôi đã nói rồi sao? Nếu đêm nay bọn họ có thể lấy được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Bọn họ lấy được chì khóa của chiếc xe đó à?”

Từ Trường Thiên nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thật không muốn nói, nhưng vẫn phải nghiến răng nói, “Tiểu Giáp chết tiệt làm đứt dây chuyền! Cái chìa khóa trên dây chuyền bị bọn họ lấy được!”

Thẩm Duệ thở dài một tiếng, “Vậy xem như ý trời. Lão Từ, xe đó coi như là tình nghĩa anh em chúng ta mấy năm nay đi.”

Từ Trường Thiên gắt gao mím môi, dùng sức trừng Thẩm Duệ, nhưng bộ dáng Thẩm Duệ ưu tư thở dài làm Từ Trường Thiên nhìn chỉ cảm thấy ê răng, rồi lại không tiện mở miệng, mà trong đám bị trói đã có người đỏ mắt nhìn hắn cầu xin.

Vì thế, Từ Trường Thiên giận dữ xoay người, chỉ thấy Lý Giáp đang xấu hổ muốn trốn, Từ Trường Thiên hét lớn, “Lý Giáp! Tiểu tử cậu mẹ nó đứng lại cho tôi!” Liền cuộn tay áo, đuổi theo Lý Giáp!

Chu Vũ nhíu nhíu mày, cũng biết Từ Trường Thiên lúc này khó chịu, mượn cơ hội tìm việc phát tiết, nên không đi ngăn cản hắn, liền đi đến cạnh Thẩm Duệ, “Tất cả những người ở đây.” Chu Vũ lạnh lùng nói, chỉ vào mà đám người bị hắn dùng sét đánh nằm trên mặt đất, “Những người này nghe Tô Đại an bài, tìm cơ hội gây sự giữ chân tôi và Sở Thuần…” Lại chỉ vào một đám bị trói nói rằng, “Bọn họ liền nhân cơ hội đi cướp kho hàng và vũ khí, mặt khác, tiểu Bạch vừa gọi điện thoại cho tôi, quả nhiên bọn họ còn an bài người định bắt cóc Trầm bá phụ và Trầm bá mẫu, kế hoạch thất bại, người đã bị Thẩm Uyển và bộ tác chiến bắt được, hiện tại đã giam giữ trong ký túc xá.”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Rất tốt.”

Thẩm An nghe đến đó, trong lòng căng thẳng, tức giận, đám hỗn đản này còn dám đánh chủ ý lên ba mẹ?! Nếu ca ca không sớm dự đoán được, nếu không có Chu Vũ bố trí tác chiến, cùng với tỷ tỷ Thẩm Uyển, thì ba mẹ không có dị năng đã gặp nạn rồi?!

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc sướt mướt, Thẩm An quay đầu nhìn lại, là người nhà của bọn phản bội, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng Thẩm An có thể nghe được, những người này hùng hùng hổ hổ, thậm chí có mấy nữ nhân khóc lóc om sòm lăn lộn muốn bọn họ thả người!

Thẩm An lạnh lùng, bọn họ cho rằng bọn họ là ai?!

Mà không đợi Thẩm An mở miệng, Chu Vũ lạnh lùng nói, “Bịt miệng bọn họ lại! Để tôi nghe được tiếng chó sủa lần nữa, liền ném ra bên ngoài cho quái vật ăn!”

Chu Vũ nói xong, ồn ào bên kia liền biến mất.

Thẩm Duệ mỉm cười, “Như vậy mới đúng a. Cãi nhau làm gì. Mọi người đều không cần nghỉ ngơi?”

Thẩm Duệ cười híp mắt nhìn đám người bị trói, nói rằng, “Trước ủy khuất mấy người đợi hết đêm nay trong ký túc xá, chờ đến sáng mai, thu xếp xong, khi chúng tôi rời khỏi sẽ lập tức thả mấy người ra, đương nhiên, người nhà của mấy người cũng giống vậy, yên tâm, tôi không thể giết mấy người.”

Tuy rằng Thẩm Duệ nói cực kỳ ôn hòa, nhưng hắn càng nói ôn hòa, những người nghe lại càng run rẩy.

Thẩm An đứng nhìn, cảm thấy ngạc nhiên, nếu sợ ca ca như vậy. sao còn dám làm chuyện thế này?

Trong lúc trở về tìm Thẩm và mẹ Thẩm, Thẩm An nhịn không được đặt câu hỏi.

Mà Thẩm Duệ chỉ cười nói, “A, cái này a, ca cũng không hiểu.”

Nhân tâm hắc ám cùng với dã tâm không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

An An của hắn vĩnh viễn không cần phải hiểu những thứ đó, những thứ không tốt, hắc ám, xấu xa, hắn sẽ dùng đôi tay mình giúp An An ngăn trở, mạt thế cũng là như thế.

Cho nên, An An của hắn, chỉ cần tiếp nhận hắn. —— tốt, hay không tốt, đều phải tiếp nhận.

Truyện Chữ Hay