Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thích hamao ghê, nhất là đôi mắt >_

Cảm thụ kích thích đến từ ngực, hạ thân chậm rãi đứng thẳng, lý trí còn sót lại nói cho Bạch Cảnh biết, hắn cần phải cự tuyệt, chính là cả người như không còn một tia khí lực. Bàn tay to theo hông đi xuống, nắm chặt đầu đỉnh hơi bành trướng phía trước, ngón cái có tiết tấu mà vuốt ve tại đỉnh chóp. “A…Không…”

Thân thể Bạch Cảnh không ngừng phát run, song mâu trong suốt nổi lên một tầng sương, hai tay bám ở cổ Tiêu Táp, hắn có thể cảm giác rõ ràng, Tiêu Táp lúc này phẫn nộ, khẩn trương, lo lắng, vui mừng, mất mà có lại, các loại cảm xúc phức tạp, chỉ hận không đem hắn nhu nát, bá đạo mà vỗ về chơi đùa mọi nơi thân thể hắn. Một cỗ chất lỏng ấm áp phun ra, bàn tay to thô ráp nhẹ nhàng lướt qua, cúc huyệt đằng sau đột nhiên căng thẳng, thân thể mẫn cảm run lên, Bạch Cảnh cắn răng là cho mình thanh tỉnh, hắn cũng không muốn hiện tại bị Tiêu Táp làm: “Ta đói bụng…”

Thanh âm sát phong cảnh vang lên, ngăn chặn thân thể hắn, cảm thụ cực đại để trên thân thể mình, Bạch Cảnh một phen lau mồ hôi lạnh, cũng không nói lời nào, lặng lẽ mở mắt nhìn. Tiêu Táp oán hận nhìn hắn, bộ dạng kia hận không thể ăn hắn, sự thật tình huống cũng chính là vậy, nửa ngày sau, nhẹ nhàng thở một tiếng, nhìn tiểu miêu thất kinh, hắn vẫn là có chút luyến tiếc, trong lòng đầy bụng oán niệm, tiểu Cảnh ngược lại sảng khoái rồi, mình thì sao? Xoay người rời giường, mặc quần áo vào, một trận gió lạnh đánh úp lại, nóng rực trên thân thể rút đi, quay đầu thản nhiên nhìn Bạch Cảnh: “Ta cho người đi nấu cơm.”

Về phần tính sổ, năm ngày tiểu miêu chưa ăn gì, trước uy no rồi lại nói. Bạch Cảnh rụt cổ, trực giác nói cho hắn biết thực không xong, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, lần này khẳng định hôn mê thật lâu, Tiêu Táp nhất định lo lắng đến điên rồi… Trong lòng biết chính mình đuối lý, Bạch Cảnh cũng không dám nhiều lời, sau khi Tiêu Táp rời khỏi, vội vàng lấy quần áo từ trong không gian ra thay, tiếp đó hắn mới phát hiện, lúc này tựa hồ đang ở trong một cái phòng coi như không tồi. Ra cửa phòng, trong đại sảnh, chỉ thấy mọi người tụ lại một chỗ sưởi ấm, đốt chính là lò than tổ ong, tốp năm tốp ba nói chuyện nhàn thoại, sau đó liền nghe thấy Từ Lôi kinh hô: “Thiếu gia—”

Mọi người nhất tề quay đầu lại, thấy Bạch Cảnh, nháy mắt hiểu rõ, khó trách vừa rồi Táp ca đi ra, tính tình không tối tăm như trước, nguyên lai là Cảnh thiếu tỉnh, nói thật, nếu vị thiếu gia này lại bất tỉnh, bọn họ thấy áp lực thật lớn. “Ta hôn mê bao lâu?”

Bạch Cảnh nhướn mày, đây là vấn đề hắn muốn biết nhất. “Năm ngày.”

Mọi người mồm năm miệng mười, bắt đầu nói chuyện những ngày gần đây, đương nhiên, oanh tạc căn cứ quân đội, mọi người rất ăn ý, toàn bộ xem nhẹ, chọn cái đơn giản nói, ngày nào đó, bọn họ thật bị Táp ca dọa sợ. Bạch Cảnh thực hổ thẹn, lúc này hắn mới biết được, sau khi chính mình hôn mê, mọi người không xe, không dầu, may mắn không gian của tiểu Manh có đầy đủ chi phí ăn mặc, sau lại chém giết cướp xe, bằng không, mọi người thực khó mà đi tiếp. Tình huống thực tế là, Tiêu Táp oanh tạc căn cứ trở về liền phát hiện vật tư không đầy đủ, không biết bao giờ Bạch Cảnh mới tỉnh, vì thế liền quyết đoán kêu mọi người đồng thời hạ trại tại căn cứ, hoàn hảo Tạ Dân Hàng ngăn cản đúng lúc, cuối cùng không đem căn cứ này phá hủy, một đám người kia tuy rằng tội ác tày trời, thế nhưng vật tư lại chuẩn bị không ít, Tiêu Táp không khách khí thu nạp để mình dùng, xe tải lớn của quân đội tuy không cải tạo rắn chắc nhưng cũng may dung lượng đủ lớn, cũng chứa được nhiều đồ vật. Chậm trễ một ngày, mọi người mới tiếp tục lên đường, trong lúc này, Tào Lỗi, Vương Học Binh, Tần Dịch, Dư Nhạc, Chu Tập, Tạ Dân Hàng, Lương Sỉ đều tiến giai lên dị năng giả cấp một. Đi ba ngày đường, gió tuyết thật sự quá lớn, bọn họ lúc này mới tìm địa phương nghỉ ngơi, đây là một tiểu viện nông gia, trước kia mở nông gia nhạc, nơi này đủ rộng, thoáng, cũng đủ lớn, cách vách còn có hai đội ngũ ở, bởi vì bọn họ nhiều người, tới sớm, cho nên mới đoạt được sân tốt. Bạch Cảnh liếc Vương Học Binh một cái, chợt nhớ tới nữ nhân kia nói nàng đã có con nhỏ, không biết bọn họ xử lý như thế nào, vừa hỏi xuống liền không biết nên khóc hay nên cười, Vương Học Binh xấu hổ đỏ bừng mặt. Nữ nhân kia đích xác ôm đùi lão đại người ta, Lưu Tuệ nhận thức nàng, chính là con nhỏ gì đó, nữ nhân người ta còn chưa kết hôn, chẳng nhẽ còn có thể từ tảng đá mà mang tới trong bụng. Tào Lỗi vội vàng giải cứu người yêu, hỏi: “Ngươi mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện gì?”

Lúc ấy hỏi Tiêu Táp, Tiêu Táp cũng khó hiểu cho nên chỉ biết là sau khi tỉnh lại, Bạch Cảnh liền như vậy. “Ách…”

Bạch Cảnh cúi đầu, tròng mắt loạn ngắm, cũng không cười nhạo Vương Học Binh, việc này là hắn đuối lý, thấy Tiêu Táp từ trong phòng bếp đi ra, chặn lại hỏi: “Dị năng của ta thăng cấp.”

Đôi mắt Tiêu Táp tối sầm lại, không nói chuyện, hắn nhớ rõ rành mạch, tiểu Cảnh đã nói với hắn, dị năng không gian thăng cấp khó khăn, mà tinh hạch còn không có tác dụng, vài ngày trước hắn đi tìm, phát hiện tinh hạch không có ở bên cạnh tiểu Cảnh, lúc ấy liền đoán trong lòng, lúc này càng thêm khẳng định. Lưu Tuệ đi theo phía sau Tiêu Táp, trên tay bưng đồ ăn nóng hầm hập, thấy Bạch Cảnh liền cười tiếp đón: “Ngươi tỉnh, mấy ngày nay làm Táp ca lo lắng, trước ăn một chút gì đi.”

Lưu Tuệ và Dương Sùng Huy hiện tại học mọi người kêu Táp ca, tuy rằng Tiêu Táp nổi bão quả thật dọa bọn họ, nhưng bọn hắn không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo mọi người, vài ngày ở chung phát hiện kỳ thật Tiêu Táp cũng không có đáng sợ như vậy, chuyện khó thở đêm đó là bị Bạch Cảnh hôn mê dọa đến, mới mất lý trí… Bạch Cảnh không lên tiếng, ngoan ngoãn dùng cơm, hắn ghét nhất bộ dáng này của Tiêu Táp không để người thuận mao, vừa mới rồi còn chiếm tiện nghi của mình đó, trở mặt liền không nhận người. Lại nói, hai chuyện khác nhau này có thể gộp chung một chỗ sao? Bạch Cảnh nhanh chóng ăn cơm xong, Tiêu Táp chỉ nói một câu: “Đi theo ta.”

bg-ssp-{height:px}

Rồi để lại cho mọi người một bóng lưng. Bạch Cảnh ma ma chít chít, lần này cũng không người nào nói tốt cho hắn, đều ôm vài phần tâm tư vui sướng khi người gặp họa, mà ngay cả Vương Học Binh không yên tâm hai người ở cùng một chỗ cũng không nói gì, thiếu gia thật sự thiếu quản giáo, ngày đó hắn cũng bị dọa, mặc dù có tâm trách cứ vài câu, nhưng hắn tự mình hiểu được, bản thân hắn còn bị quản giáo chớ nói chi đến giáo dục người khác, đức hạn kia của thiếu gia cũng chỉ có Tiêu Táp mới có thể thu thập. Mấy ngày hôm trước gây cho hắn ấn tượng quá sâu tuy rằng Tào Lỗi lừa gạt hắn, nhưng đến căn cứ, thấy tro tàn tường nát chung quanh, vết máu loang lổ, còn có bụi mờ do nổ mạnh lưu lại, hắn như thế nào lại không đoán ra, trong lòng có chút bi ai, lại không thể tức giận được, hắn biết mình có biểu hiện thiện lương đó là không có chạm đến điểm mấu chốt, thật đến thời khắc nguy cơ, hắn kỳ thật thực ích kỷ, sẽ chỉ để ý người mình quan tâm. Hắn không nghĩ tới nhất thời hảo tâm lại đưa tới phiền toái như vậy, kỳ thật hắn thật sự không tốt bụng, nếu thiện lương, sẽ không phải không biết nữ nhân kia sẽ chết, lại chỉ muốn cho thiếu gia giết nàng, không chết trước mặt mình đã cảm thấy yên tâm thoải mái, giả nhân giả nghĩa, Vương Học Binh có chút tự giễu, thấy cả người thiếu gia toàn máy đen, hắn hối hận, một khắc kia hắn thật sự muốn giết người. Bạch Cảnh đi theo phía sau Tiêu Táp, đi vào phòng, Tiêu Táp đóng cái “phanh!”

một tiếng, sau đó thản nhiên nhìn hắn: “Nói đi, trừng phạt như thế nào?”

(ố ồ, mắt tỏa sáng.”

Bạch Cảnh sửng sốt trợn tròn mắt, nguyên tưởng Tiêu Táp sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, cùng lắm mắng hắn vài câu liền xong việc, dù sao thì chuyện cũng đã qua, bị mắng cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, hiện tại là tình huống gì đây? “Dựa vào cái gì?”

Bạch Cảnh mặc kệ, đừng hy vọng hắn có thể hổ thẹn lâu, lại nói, hắn cũng không cố ý. Sắc mặt Tiêu Táp đen xuống, bắt lấy tay hắn, xoay người ngăn chặn hắn, một tay vỗ vào mông: “Ngươi nói dựa vào cái gì, cho ngươi còn làm chuyện nguy hiểm này, có bao nhiêu dọa người, ngươi có biết không?”

Bạch Cảnh ngốc lăng, không có sai đi, hắn bị đánh mông, tuy rằng có mặc quần áo, đánh vào người cũng không đau, nhưng thực dọa người a… Kỳ thật Tiêu Táp muốn làm như vậy từ rất lâu. “Ba! ba!”

Lại đánh thêm hai cái nữa. Bạch Cảnh phục hồi lại tinh thần, liền tạc mao: “Hỗn đản, Tiêu Táp, người buông, ta chỉ biết ngươi không phải là người tốt, sắc lang chết tiệt, gay chết tiệt—”

Sắc mặt Tiêu Táp trầm xuống, thanh âm lạnh như băng không có một tia phập phồng, đôi mắt thâm thúy tối sầm lại: “Ngươi nói cái gì?”

Bạch Cảnh thực không có cốt khí, vừa nghe lời này của Tiêu Táp khí thế vừa rồi liền ủ rũ, tự biết nói sai rồi, nhược nhược phản bác nói: “Ta…Ta lại không phải cố ý, ngươi dựa vào cái gì đánh ta, thực dọa người.”

“Gay chết tiệt? Ân?”

Trong lòng Tiêu Táp đại hỏa, hắn không nghĩ tới tình cảm xuất phát từ tâm phế của mình lại nhận được một cái đánh giá như vậy. Bạch Cảnh cười gượng hai tiếng, đời trước thường xuyên mắng Tiêu Táp như vậy, nhất thời quên không lựa lời nói mà thôi, nghẹn nửa ngày, hai má đỏ lên, mắt thấy tính tình Tiêu Táp có xu thế tăng vọt lên, liền phun ra một câu khô cằn: “Ta cũng vậy.”

Truyện Chữ Hay