Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

chương 4: nước suối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thiếu gia muốn đi đâu?”. Vương Học Binh cười hỏi, trên mặt còn mang theo ít hưng phấn mơ hồ, ánh mắt lóe lóe sáng nhìn xe, nóng lòng muốn thử.

“Đi ra ngoài trước”. Bạch Cảnh nhắm lại hai mắt, tựa vào chỗ ngồi phía sau, nam nhân tươi cười sáng lạng trước mắt bỗng nhiên làm mắt hắn có chút đau đớn.

Vương Học Binh nở nụ cười thật tươi, quay đầu tập trung tinh thần nhìn về phía trước, dưới chân giẫm ga, Porsche phiên bản số lượng có hạn vọt nhanh ra ngoài.

Lên đường quốc lộ, Bạch Cảnh chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen to u ám mà thâm thúy hiện lên tia nghiền ngẫm sâu xa, có lẽ trước khi gặp được Tiêu Táp hắn nên tập hợp thành viên tạo nên đoàn đội cho mình. Tuy rằng hắn có không gian làm chỗ dựa, đối với vật tư không cần phải lo, nhưng tại mạt thế tang thi hoành hành, một mình một người nửa bước cũng khó đi a.

“Đi Bờ biển hoàng kim”. Trong lòng hạ quyết tâm, Bạch Cảnh nói ra mục tiêu. Vương Học Binh vẻ mặt tiếc nuối, tiếp theo quay đầu xe, nhanh chóng hướng về Bờ biển hoàng kim.

Bạch Cảnh trong lòng buồn cười, không nghĩ tới nam nhân trầm ổ như núi, nghĩa vô phản cố cũng có một mặt trẻ con như vậy, một chiếc xe mà thôi, Bạch Cảnh nghĩ, về sau đưa cho hắn chơi đi, hơn nữa cũng có thể đưa hắn đi học tập máy móc, thời điểm mạt thế, kia toàn là nhân tài.

Đến Bờ biển hoàng kim, Bạch Cảnh cũng không xuống xe, đem bao tiền trong tay ném về phía hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần: ” Hai gian phòng”.

Vương Học Binh một tay tiếp lấy, lưu luyến nhìn Porsche một cái, khuôn mặt soái khí vô hạn oán niệm, trong lòng nhịn không được thầm than một tiếng, quả nhiên đồng nhân bất đồng mệnh ( cùng là người nhưng số mệnh khác nhau), thiếu gia nhà hắn ngày càng biết hưởng thụ.

Bạch Cảnh lười nhìn hắn, đối với Vương Học Binh hắn vẫn tin được, là hán tử chân chân chính chính bằng không khi đó Trần mụ sẽ không để cho hắn mang theo mình chạy trốn.

Đơn giản là, Vương Học Binh không phải là người mà nàng có thể khống chế.

Lấy xong phòng, Bạch Cảnh để người mang một ít đồ ăn vặt, đuổi Vương Học Binh đi, trước mắt mà nói không gian vẫn là quan trọng nhất.

Khóa kỹ cửa phòng, không chút chần chừ, Bạch Cảnh rót ra một ly nước suối! “Rầm!”, “Rầm!”. Uống xong lập tức đi đến phòng tắm, không đợi vào đến cửa, bụng liền truyền đến một cơn đau quặn, Bạch Cảnh mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể cũng run rẩy theo.

Mẹ nó, thầm mắng một tiếng, cắn răng chịu đau thả nước suối vào bồn tắm, sau đó thân thể vô lực hư thoát, đầu óc cũng từng đợt đau đớn, toàn thân giống như bị xé rách, không chỗ nào không đau tận xương tủy, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng “ba ba” rung động của xương khớp.

Nhanh chóng bỏ quần áo, Bạch Cảnh thân mình run rẩy đi vào trong nước suối, đau, đau quá, trừ bỏ đau đớn ra hắn không tìm thấy bất cứ cảm giác nào hết, giờ ngâm mình trong nước suối hắn mới biết, bao nhiêu lo lắng lúc trước là dư thừa, lúc này hắn ngay cả muốn té xỉu cũng trở thành một loại xa xỉ.

Đã từng chạy trốn khỏi sở nghiên cứu, khi hắn vào không gian ngâm mình liền mất đi tri giác, lúc tỉnh lại cũng không tổn hao gì, thần thanh khí sảng, hắn cũng không biết nguyên lai ngâm mình trong nước suối lại đau như vậy.

Trong chốc lát, Bạch Cảnh tự nhiên mà vận hành nội công tâm pháp, một chu thiên, hai chu thiên, theo mạch máu lưu động, kinh mạch vận chuyển, hắn phảng phất tiến nhập một trạng thái huyền diệu, sau ba mươi sáu chu thiên mới chậm rãi mở to mắt …

Chưa kịp vui mừng, Bạch Cảnh nhảy dựng lên, chán ghét nhíu mày thật giống như bên người có cái gì thực bẩn, chỉ thấy nước suối kia lúc này đã trở nên đục ngầu,còn đang phát ra vị thối ghê tởm, ngay cả trên người hắn cũng có không ít dơ bẩn, trên tay, trên mặt, trên người đều có, đặc biệt là trên mặt, trừ bỏ mắt ra đều không nhìn thấy gì khác.

Bạch Cảnh giật giật thân mình, phát hiện toàn thân vô lực, chỉ là trạng thái tinh thần vô cùng tốt, tuy không thăng cấp nhưng đã không đau, trong lòng kìm không được vui vẻ, giơ tay lên, khăn tắm, bàn chải, cái chén trong phòng đã không thấy đâu tiếp theo lại xuất hiên giống như vừa rồi biến mất chỉ là ảo giác.

Bạch Cảnh trong lòng cao hứng cũng không so đo với nước suối ghê tởm, tháo nước đi, mở vòi hoa sen kiểm tra độ ấm, đem người rửa sạch sau đó mới ngâm mình, lúc này đây hắn cũng không dùng nước suối, tuy rằng lực nhẫn nại của hắn tốt nhưng loại đau đớn này nếu phải chịu nhiều lần như thế, hắn bất tài vẫn là xin miễn đi.

Chà xát lại chà xát, từ đầu đến chân đều tắm rửa sạch sẽ, đi ra khỏi bồn, tùy ý lấy một cái khăn tắm, ra cửa phòng, trực tiếp cầm lấy điện thoại, ấn số phòng bên cạnh.

“Uy, thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Điện thoại vừa vang, thanh âm lo lắng từ đầu bên kia truyền tới.

“Ân không có việc gì, đưa cho ta một bộ quần áo lại đây cả thức ăn nữa” Bạch Cảnh ngẩn người thản nhiên đáp thuận tay mở di động, trừ bỏ mười mấy cuộc gọi lỡ còn có mấy tin nhắn, hơn nữa trên mặt biểu thị thời gian giờ phút sáng ngày tháng năm , nguyên lai đã qua ngày khó trách đói bụng như vậy.

“Hảo lập tức tới”.

Treo điện thoại, Bạch Cảnh bắt đầu lật xem di động, số không biết, cuộc là Trần mụ trong nhà gọi tới, ba ba cuộc, bí thư của ba ba cuộc, Chu Đình cuộc, còn có Hạ Dũng cuộc.

Bạch Cảnh trào phúng cười cười lật xem tin nhắn: “Quý ngài tài khoản số tôn kính, vạn kim đã được chuyển đến đủ, thỉnh tra nhận đúng lúc”.bg-ssp-{height:px}

Bạch Cảnh nhíu mày, đối với chuyện này không hề ngoài ý muốn, chỉ cần không quan hệ tới nữ nhân kia, ba ba hắn luôn ra tay hào phóng.

Ngón tay dài nhỏ ấn một cái, tiếp tục lật xem: ” Bạch Cảnh, cho ngươi phút, nếu ngươi còn không gọi lại, chúng ta liền chia tay — Chu Đình.”

“Ba!” Bạch Cảnh cầm điện thoại trong tay ném đi, trong mắt hàn quang chợt lóe, nữ nhân kia lúc ấy mình làm sao lại nhìn trúng. Nếu không phải vì tính tình tiểu thư kia, Vương Học Binh cũng không bị tang thi cào thương, Trần mụ để cho hắn và Tào Lỗi che chở mình chạy trốn, hắn muốn mang Chu Đình theo, phỏng chừng chỉ có mình hắn không thấy, Chu Đình người ta quân đội sẽ mang theo, kéo nhau chạy xuống, Vương Học Binh mới bị thương, kết quả, Chu Đình vẫn không đi cùng hắn.

Sau lại….

Vương Học Binh biết mình không sống bao lâu, dù sao cũng đã bị thương, liều mạng không cần cản đường cho Tào Lỗi đem hắn rời đi, ai ngờ sau khi chạy đi Tào Lỗi liền đem hắn ném, rồi sau đó mới gặp Tiêu Táp.

Nếu Tiêu Táp là chấp niệm duy nhất cả đời của hắn,như vậy Vương Học Binh là người ma hắn áy náy nhất, nếu có khả năng, lúc mạt thế đến hắn muốn mang theo Vương Học Binh cùng nhau sống sót, chỉ là nếu uy hiếp đến an nguy của hắn hoặc uy hiếp đến Tiêu Táp, mâu quang Bạch Cảnh tối sầm, cũng không phải là tim hắn lạnh mà là tim hắn nhỏ, thật sự rất nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có thể chứa một mình Tiêu Táp mà thôi…

Bất quá nếu là Vương Học Binh mà nói, cái loại tình huống nayg hẳn là sẽ không phát sinh đi, Bạch Cảnh nhợt nhạt cười, có lẽ lúc Vương Học Binh đánh bạc lấy hết dũng khí, có lẽ hắn nghiêm nghị, nghĩa vô phản cố, không hiểu, Bạch Cảnh đối với hắn sinh ra một loại tín nhiệm, không liên quan đến tình cảm, chỉ là sự tín nhiệm đối với người khác.

“Bang bang phanh” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Bạch Cảnh đem ra giường khoác lên người, mở cửa phòng xong liền đi vào….

Vương Học Binh hai mắt ngốc trệ, ngẩn người, khuôn mặt vốn không trắng trong nháy mắt đỏ bừng.

“Ngươi còn thất thần làm gì?” Bạch Cảnh cũng không nghĩ đến, trừ bỏ Tiêu Táp kia, những người khác đều là gay, cầm lấy quần áo trong tay Vương Học Binh, chậm rì rì đi về phòng tắm.

Cẩn thận soi gương mới phát hiện, da hắn giống như càng thên nhẵn nhụi, ngũ quan thoạt nhìn phân minh, bởi vì mới tắm mà hai má hơi phiếm hồng, lộ ra loại cảm xúc trong suốt, hai tròng mắt đen như ngọc, trong suốt lại thâm sâu không thấy đáy, ẩn chứa ánh sáng lưu động, khoác ra giường, g ngực nửa thân trần, sợi tóc ướt sũng, dung hợp lại thành một loại phong tình cực đẹp…( ực !)

Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, không nghĩ tới nước suối còn có hiệu quả làm đẹp, thay quần áo, đem nước trên trán lau đi, che khuất sắc thái trong mắt, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.

Đi ra phòng tắm, lúc này Vương Học Binh đã khôi phục thần sắc, chỉ là có chút câu nệ, nghiêm mặt, ánh mắt đông chuyển tây chuyển chính là không dám nhìn thẳng Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh không để ý, thôn lang hổ yết giải ăn cơm hộp, lúc này thời gian còn sớm, cơm nước xong hẳn là đủ để đi nơi giao dịch chứng khoán một chuyến. Hắn nói với ba ba muốn chơi cổ phiếu cũng không phải là nói dối, hắn biết hướng đi của thị trường chứng khoán năm nay, cổ phiếu nào trúng lớn, cổ phiếu nào rớt giá, tuy rằng ba ba cho hắn nhiều tiền nhưng hắn vẫn cảm giác không đủ dùng.

Vương Học Binh trong lòng đã có chút kinh ngạc thấy bộ dáng thiếu gia giống như đã vài ngày chưa ăn cơm đâu, nếu hắn nhớ đúng thì lúc trước thiếu gia còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, bằng không mà nói chỉ bằng thiếu gia vài ngày không ra ngoài cũng không nghe điện thoại, Trần mụ đã sớm cho nhân viên khách sạn phá cửa mà vào.

Kỳ thật hắn cũng không biết, Bạch Cảnh chính là sợ Trần mụ nhiều chuyện mới mua ít đồ ăn để che mắt người, từ lúc vào phòng đến giờ, hắn thật một ngụm này nọ còn chưa nếm qua, đương nhiên ngoại trừ ly nước suối kia.

Cơm nước xong, Bạch Cảnh cũng không chậm trễ, trực tiếp để,Vương Học Binh lái xe đi nơi giao dịch chứng khoán.

Vương Học Binh cổ quái nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy thiếu gia có chút không giống mọi khi.

Bạch Cảnh trong lòng hiểu được, nếu đổi là đời trước, hắn làm sao sẽ nhìn cổ phiếu này nọ, Vương Học Binh cảm thấy kì quái cũng đúng.

Đến đại sảnh giao dịch chứng khoán, vừa vặn thời gian, bởi vì Bạch Cảnh là vị khách lớn lên được người đưa vào phòng khách quý.

Làm xong hết thảy thủ tục, Bạch Cảnh còn vạn, mua vào mấy cổ phiếu quen thuộc trong trí nhớ, còn lại vạn hắn tính toán thu thập vật tư trước, không tiếp tục mua cổ phiếu nữa.

Sau, hắn để Vương Học Binh chở đến nhà sách lớn nhất D thị, không chỉ mua sách dạy nấu ăn,trung y, thảo dược, Bản thảo cương mục, máy móc thủ công, khoa kỹ nông nghiệp,….Ngay cả tiểu thuyết huyền huyễn đang được lưu hành hắn cũng mua một đống lớn, ước chừng có thế trang trí một phòng lớn.

Vương Học Binh lúc ấy há mồm trợn mắt, thiếu gia của hắn không thay đổi tính cách đi, khi nào thì thích đọc sách, hơn nữa còn loạn thất bat tao sách gì cũng có, thiếu gia hắn xem hiểu không?.

Truyện Chữ Hay