Bạch Hồng sau khi nhận được tin tức thì cố nén bi thống cùng cừu hận đến Phổ An trao đổi con tin thế nào tạm thời không đề cập tới. Ninh Thành, Cung phụ đang một mình ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm chồng báo cáo điều tra trước mắt mà xuất thần.
Đem báo cáo điều tra lật ra xem lại từ đầu đến cuối, ông suy sụp ngã lưng lên ghế, thở một hơi dài. Đã có kết quả điều tra về “nội quỷ” lần trước. Vì chuyện này liên quan đến an nguy của Ninh Thành, nên mọi người đều tích cực phối hợp, nói ra những chuyện nghe thấy trong nửa tháng này, chỉ cần có chỗ khả nghi đều nói rõ cho tiểu tổ điều tra, thề muốn mau chóng tìm ra phản đồ kia, lấy lại cho Ninh Thành sự an bình vốn có.
Đồng tâm hiệp lực nhiều năm như vậy, mọi người từ lâu đã thân như người một nhà, tuy hai mà một. Nhưng chính vì tình cảm sâu đậm, nên mới càng không thể chấp nhận được chuyện phản bội. Hai ngày này, vì chuyện tên phản đồ, người Ninh Thành đã xuất hiện tầng ngăn cách cùng nghi kỵ, loại không khí bất ổn này dần lan tràn trong căn cứ, khiến nhân tâm hoảng sợ, lời đồn thổi nổi lên khắp nơi. Mọi người nhìn ai cũng thấy giống phản đồ, còn xảy ra cả chuyện dân chúng tụ tập lại đánh nhau, căn cứ vốn luôn trật tự chưa bao giờ hỗn loạn thế này.
Thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, cao tầng của căn cứ sau khi khi tiến hành hội nghị đã nhất trí phải quyết định điều tra chuyện này đến cùng, cũng phải trừng phạt nghiêm khắc kẻ phản bội này, để cảnh cáo con cháu đời sau.
Hiện tại sớm đã không còn là xã hội pháp trị, người Ninh Thành tự có một bộ luật pháp riêng, đối với kẻ phản bội, nhẹ thì phế bỏ dị năng, đưa tới phòng thí nghiệm làm người thử thuốc, nặng thì quất roi đến chết, phơi thây ba ngày. Thủ đoạn tuy tàn nhẫn, lại vô cùng thích hợp với thế cục trước mắt. Cái gọi là loạn thế sinh ra hình phạt, Cung phụ cũng không thấy vậy có gì không ổn. Thế nhưng, nhìn báo cáo trước mặt, ông lần đầu tiên cảm thấy mình lao lực quá độ, tâm vô cùng mệt mỏi.
Vì sao người này cố tình lại là con gái ông? Cung Hương Di? Tại sao con ngay thời điểm ta hơi thay đổi cái nhìn về con lại làm ta thất vọng? Trái tim ẩn ẩn đau đớn, Cung phụ che ngực trầm ngâm, một lát sau gọi cảnh vệ bên ngoài nói,”Đi, gọi Cung Hương Di tới đây.”
Đưa báo cáo điều tra lên là mọi người rất tín nhiệm ông, ông không thể cô phụ phần tín nhiệm này. Chuyện này, ông nhất định phải cho mọi người một công đạo.
“Papa, người gọi con tới có chuyện gì vậy?” Chỉ có vài ngày, Cung Hương Di đã gầy đi rất nhiều, nhìn y như một tờ giấy. Chứng kiến sự oán hận cực độ của người Ninh Thành với kẻ phản bội, cô mỗi ngày đều vô cùng lo lắng, tâm tình bất an, đã liên tục ba ngày không được ngủ ngon.
“Đây là báo cáo điều tra đội trưởng đội tự vệ vừa đưa lên, con nhìn qua xem?” Cung phụ đưa chồng tư liệu đẩy tới trước mặt cô.
Sắc mặt Cung Hương Di vốn tái nhợt nay càng trắng bệch, mắt trừng chồng tư liệu kia xẹt qua một tia khủng hoảng sợ hãi. Cô nhận lấy tư liệu, nhanh chóng đọc phần ghi chép bên trong, ngón tay lật trang giấy khẽ run.
Thấy phản ứng của cô, Cung phụ nhắm chặt mắt, khi lại mở ra mâu quang thập phần lãnh túc [lạnh lẽo, nghiêm túc],”Trực tiếp xem trang , đi, giải thích cho ta vì sao sáng hôm đó có người nhìn thấy con và Kim Thượng Huy cùng nhau từ bên ngoài trở về, mà cùng lúc đó lại có người thấy Kim Thượng Huy xuất hiện trong phòng thí nghiệm? Người đi cùng con thật là Kim Thượng Huy sao? Hửm?”
Thanh âm Cung phụ càng lúc càng nghiêm khắc, giống như một lưỡi dao sắc nhọn trực tiếp đâm vào tim Cung Hương Di. Cô chậm rãi đặt lại tư liệu lên bàn cha mình, giọng khàn khàn nói,”Papa, thực xin lỗi, người là do con đưa vào.”
“Tại sao?” Cung phụ nhíu mày, trầm giọng hỏi. Ông thực sự không thể hiểu được hành động của con gái mình, tùy tiện mang một người lạ vào căn cứ, hơn nữa, đối phương còn là người của căn cứ đối địch, nó tột cùng là đã nghĩ gì? Bị tẩy não sao?
“Vì tương lai anh ta sẽ vì cứu con mà mất mạng!” Cung Hương Di cúi đầu, buồn bã nói.
“Lại dự ngôn! Con đến cuối cùng còn muốn chìm trong thứ hư ảo kia bao lâu nữa? Hắn là người của Liêu Thành không đội trời chung với chúng ta, hắn có lập trường gì để cứu con? Chỉ vì thứ ảo giác kia của con mà con có thể vứt bỏ em ruột, cũng vì ảo giác đó, mà con có thể phản bội tộc nhân của mình, chẳng lẽ con không có sức phán đoán sao hả? Hả?!” Cung phụ đập mạnh lên bàn.
“Con xin lỗi…” Cung Hương Di không nói gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này. Sau khi Liêu Phàm trốn đi, cô cũng dần tỉnh ngộ, đời này, cô chưa ở chung được bao lâu cùng Liêu Phàm, hiển nhiên không có nền tảng tình cảm vững chắc, Liêu Phàm đời này cùng Liêu Phàm vì cô mà chết đời trước căn bản là hai người khác nhau. Mà cô vì chịu ảnh hưởng của đời trước, đã trong lúc xúc động đi cứu đối phương. Để cho mình bị Liêu Phàm tùy tiện bố trí, cô chỉ có thể dùng tám chữ hình dung chính mình—u mê không tỉnh ngộ, tự làm tự chịu. Có điều, may mà lão thiên gia đã cho cô đả kích trầm trọng này, mới khiến cô hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc đời trước.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Cung phụ, kiên định nói,”Papa, mở cuộc họp đi, để mọi người quyết định xử trí con thế nào. Người yên tâm, cho dù cuối cùng là kết quả gì con cũng chấp nhận, con sẽ không oán bất cứ ai. Người không cần phải lo cho đứa con gái bất hiếu này!” Dứt lời, bất an lo lắng trong lòng cô kỳ tích chuyển thành bình tĩnh.
“Con hiểu chuyện như thế thì tốt. Đi ra đi, mở cuộc họp gia tộc.” Cung phụ vuốt mặt, biểu tình vô cùng mệt mỏi.
Gia tộc sẽ mở cuộc họp ở sân vận động lớn nhất Ninh Thành, nghe thấy phản đồ là chị gái Cung thiếu, mọi người đều xôn xao, phẫn nộ tăng vọt trong lòng vì hai chữ ‘Cung thiếu’ mà thoáng tiêu giảm. Cung thiếu là thần hộ mệnh của bọn họ, không có Cung thiếu bọn họ sẽ không có sinh hoạt an ổn bình yên như bây giờ, bọn họ không thể tự tay đâm chết người thân của cậu được.
Mấy khu trưởng cùng tổ trưởng rất khó xử, ngồi trầm mặc một lúc lâu, ai cũng không dám mở miệng. Sau khi điều tra ra được kết quả, bọn họ không công khai công bố mà đã lén đưa cho Cung phụ, mục đích chính là muốn ông tự mình quyết định chuyện này. Loại chuyện có khả năng đắc tội Cung thiếu, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm. (mấy chú hay nhở, ko muốn làm nên đưa cha ngta làm, thế thì thằng nhỏ dám làm j =w= )
Cung phụ cũng biết bọn họ khó xử, trầm ngâm một hồi thì nói,”Cho con bé uống lam dịch, dùng tiên hình đi. Quất roi đủ không?” (tiên : roi, tiên hình : hình phạt dùng roi)bg-ssp-{height:px}
“Đủ rồi.” Mấy vị cao tầng vội vàng gật đầu. Uống lam dịch rồi, mặc kệ là người thường hay dị năng giả, thể chất đều sẽ trở nên vô cùng suy yếu, quất xuống roi, đối với một nữ nhân mảnh mai mà nói, rất có khả năng mất mạng. Cung thủ trưởng quả nhiên cương trực liêm chính, bọn họ không có gì để nói.
Nhìn Cung Hương Di bị trói trên giá tra tấn, chỉ mười roi đã huyết nhục mơ hồ, oán giận trong lòng người Ninh Thành cũng dần bình ổn lại. Chỉ bằng thân phận nữ nhân này, hẳn có thể giảm án phạt đi? Phán như vậy có độc ác quá hay không? Cung thiếu trở về có tức giận không? Trong đám người đã có người mềm lòng, nhưng thấy mọi người không nói gì cũng đành duy trì trầm mặc.
Cung phụ cùng Lâm lão gia tử đã sớm quay đầu đi, không đành lòng ngồi nhìn. Mỗi tiếng rên của Cung Hương Di đều làm thần kinh bọn họ đau đớn, đây dù sao cũng là đứa nhỏ bọn họ đã nhìn từ nhỏ tới lớn.
Lâm Văn Bác nắm chặt tay, đồng tử vàng nhạt lóe vẻ mờ mịt khó hiểu, không biết đang nghĩ gì.
Quất tới roi thứ hai mươi ba, một đội viên đội tự vệ xông vào sân vận động, la lớn,”Báo cáo thủ trưởng, huyện Phổ An cấp báo, Cung thiếu bọn họ đang từ Vụ Thành quay về, ba ngày sau sẽ về tới. Hơn nữa…” Hắn dừng một chút, ngữ khí trở nên thập phần kích động,”Hơn nữa Cung thiếu đã giết tên Tống Hạo Hiên và Trịnh Triều Hà, còn thành công thăng lên cấp sáu.” Cấp sáu đến tột cùng là mạnh bao nhiêu, hắn không thể tưởng tượng được, vì trước mắt tang thi lợi hại nhất cũng mới tới cấp năm trung giai mà thôi.
Nghe thấy lời hắn, mọi người đang nhìn dụng hình đều vô cùng kích động, người chấp hình cũng dừng lại động tác. Cung Hương Di cố gắng nhếch khóe môi, thật lòng vì em trai mình mà cao hứng. Đời trước, Hạ Cẩn, Hạo Nhiên cùng Văn Bác, thêm hai mươi ba mươi cao thủ liên hợp mới giết được Tống Hạo Hiên và Trịnh Triều Hà, bây giờ chỉ một mình em trai đã làm được, thật không hổ là người mạnh nhất C quốc!
“Mau, mau để Cung tiểu thư xuống. Cung thiếu thăng cấp là đại hỷ sự, không thể để cậu ấy thấy xui xẻo. Dù sao hình phạt đã được một nửa, hiệu quả khiển trách cũng được rồi, xem như xong!” Khu trưởng khu một sau khi hưng phấn lập tức kêu lên, những người khác cũng không tỏ vẻ phản đối. Đối với người nhà của Cung thiếu, bọn họ có thể đặc biệt khoan dung.
Người chấp hình vội tháo trói buộc của Cung Hương Di xuống, nâng lên đưa vào phòng y tế chữa trị. Cung phụ vài lần vẫy tay cự tuyệt, nhưng đều bị Lâm lão gia tử mặc kệ kéo đi. Kỳ thật mọi người vì nể mặt mũi Cung thiếu đã sớm tha thứ cho Cung Hương Di, nếu Cung phụ còn kiên trì, bọn họ trái lại sẽ vì thế mà thấy khó xử. Sinh ra một đứa con trai ngoan quả nhiên là phúc của cả nhà a! Như vậy xem ra, tôn tử tìm được một đứa “con dâu” như vậy không hẳn là chuyện không may mắn, dù sao cũng sắp có chắt trai, Lâm gia cũng đã có đời sau, cứ mặc bọn chúng đi thôi. Lâm lão gia tử vuốt râu, thoải mái nở nụ cười.
Lâm Văn Bác cố kiềm chế kích động cùng nhung nhớ trong lòng, yên lặng tách khỏi đám người, đi về phía phòng y tế. Lặng yên không tiếng động đi tới cạnh giường bệnh Cung Hương Di, thấy cô đang nằm trên giường, nửa thân trên để trần, hắn sửng sốt, vội xoay người tránh đi.
“Thực xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói,”Em ổn chứ?”
“Em tốt xấu gì cũng là không gian dị năng giả cấp năm đê giai điên phong, không yếu như vậy. Nếu em triển lộ ra thực lực thật sự, các anh nhất định sẽ bị dọa cho kinh hách.” Thấy hành động tránh bị hiềm nghi của Lâm Văn Bác, Cung Hương Di yếu ớt cười, bỗng dưng muốn mở rộng lòng với người bên cạnh mình.
“Em quả nhiên che dấu thực lực.” Lâm Văn Bác sáng tỏ gật đầu, ôn thanh nói,”Vết thương đã bôi dược chưa? Có đau không?”
“Thuốc của tiểu Ngọc rất tốt, bây giờ đã không đau nữa.” Cung Hương Di gian nan vẫy tay, thấy thanh âm trầm thấp của Lâm Văn Bác lộ ra một tia áy náy, cô liền phấn chấn tinh thần nói,”Anh không cần phải thấy thẹn với em, nam chưa kết hôn nữ chưa giả chồng, anh có được quyền lựa chọn. Thực tế, người sai vẫn luôn là em. Sau khi xảy ra mạt thế, em chưa từng thật lòng, toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, hẳn anh cũng cảm nhận được đi? Chuyện quá khứ đã qua, chúng ta sau này cũng không cần phải nhắc lại. Sai lầm lần này của em không phải vì trả thù anh và Lê Hân đâu, là do em nhất thời hồ đồ thôi, đừng hiểu sai. Qua việc này, em đã hiểu được, kỳ thật em vẫn luôn rất may mắn. Lúc trước, em có người cha quyền cao chức trọng, từ nhỏ luôn che chở yêu thương em, bây giờ, em có em trai thực lực siêu phàm, vì nể mặt em ấy, ngay cả phạm vào tội chết cũng dễ dàng được tha thứ. Trong căn cứ có biết bao người hâm mộ ghen tị em a? Có điều kiện tốt như vậy, em sao còn phải tự làm khổ mình nữa? Về sau cứ thanh thanh thản thản mà sống.” Dứt lời, cô liền rộng lượng cười cười.
“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Đôi mày nhíu chặt của Lâm Văn Bác giãn ra, ôn nhu dặn dò,”Đừng nói nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra lại cho em.”
“Cám ơn anh.” Hốc mắt Cung Hương Di phiếm hồng. Sự ôn nhu của Lâm Văn Bác, cô đã bao lâu chưa được cảm nhận rồi? Cô đã sớm quên mất.
“Đúng rồi, sau khi Lê Hân trở về, anh nhớ thổi gió bên gối em ấy, nói em ấy đừng trách em nha. Em thật sự biết sai rồi.” Mắt thấy Lâm Văn Bác sắp đi khỏi phòng y tế, cô nghiêm túc nói.
Lâm Văn Bác không quay đầu, phất tay áo rời đi. Nhìn bóng dáng tiêu sái của hắn biến mất sau cửa, Cung Hương Di bùi ngùi thở dài một hơi, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười. Cô phải nhớ kỹ thời khắc này, bắt đầu từ bây giờ mới thật sự bắt đầu cuộc sống trùng sinh đúng nghĩa của cô.