Đại diện tất cả căn cứ trong cả nước hội tụ tại thành phố B. Mộc gia không thể nghi ngờ trở thành lãnh đạo người sống sót nước Z. Ngoài thực lực hùng mạnh, thuốc Thư Linh Linh nghiên cứu ra cũng là một lợi thế. Muốn an toàn trong đàn thây ma thì không thể thiếu thuốc này.
Trong thời gian Mộc Bác thăng cấp, sự việc lớn nhỏ của căn cứ đều do mấy người Dạ Húc bàn bạc, sau đó Mộc lão gia đưa ra quyết định cuối cùng.
Bây giờ Mộc Bác đi ra, Thương Triệt cũng đã tỉnh, người căn cứ hoặc nhiều hoặc ít đều tồn chút tâm tư. Không biết giữa những người cầm quyền Mộc gia có hiềm khích hay không? Bên này có không ít người tìm đến Dạ Húc thăm dò.
Trong mắt thế nhân, Dạ Húc là người ủng hộ Mộc gia nắm quyền. Nhưng người căn cứ khác, nhất là cấp lãnh đạo, hoàn toàn không tin sẽ có người đơn thuần không mưu cầu lợi ích. Không ít người cân nhắc xem có nên xúi giục Dạ Húc hay không.
Đương nhiên, chút tâm tư này đều được giấu trong đầu, còn chưa có ai chán sống nói ra.
Tình trạng hiện nay của căn cứ khiến Giang Thành không có sức để phun tào, vỗ vỗ bả vai Dạ Húc còn đang không ngừng oán giận: “Dạ thiếu, cậu đã đủ hạnh phúc. Tốt xấu gì bọn họ cũng kín đáo khi thăm dò cậu. Đâu như tôi, bọn họ chính là công khai tìm hiểu tin tức. Thật là phiền không chịu nổi.” Cũng bởi vì Giang Thành là lãnh đạo quy phục đầu tiên, cho nên bọn họ cảm thấy, Giang Thành nhất định có tin tức. Cái loại bị ép trở thành ‘người nổi tiếng’ gì gì đó, thật đáng ghét.
“Nhất định là bọn họ quá nhàn rỗi.” Lục Na hết sức khẳng định nói: “Bệnh độc vừa được khống chế thì trong đầu liền tính toán đến danh lợi. Những người này đã quên mất mối đe dọa mạt thế.”
“Cho nên Mộc thiếu quyết định, bố trí quân đội một lần nữa, có tổ chức có trật tự đi thanh trừ thây ma.”
“Thật tốt quá, nếu còn tiếp tục ở trong căn cứ đối mặt với mấy người đó nữa đầu tôi sẽ nổ.” Lục Na khoa trương nói, trêu chọc cả đám cười rộ lên.
Mộc Bác và Thương Triệt cũng gia nhập đội ngũ tiêu diệt thây ma. Trên khối tinh cầu màu xanh này, vạn vật đang dần sống lại.
Tại một thôn nhỏ, bởi vì thây ma tập kích, trong thôn đã không còn một ai. Hiện giờ, nó nghênh đón chủ nhân mới.
Duẫn Tu và Tây Ma trên đường trốn tránh dị năng giả thì tìm được thôn này.
Âu Dương Tâm Lôi và Hoắc Cương cũng bị cưỡng ép đi theo.
Duẫn Tu thiết lập một kết giới ngoài lối vào thôn, như vậy dị năng giả sẽ không chú ý nơi này. Năng lực Tây Ma còn chưa hoàn toàn khôi phục, đành phải để Duẫn Tu làm mấy thứ này.
“Chỉ cần không phải mấy người Thương Triệt, chúng ta sẽ an toàn.” Hiện giờ dị năng giả truy quét thây ma khắp nơi, địa cầu tiêu diệt sạch thây ma là chuyện sớm hay muộn.
Tây Ma có chút bất đắc dĩ: “Bây giờ chỉ có thể nhờ vào ngươi.” Không nghĩ tới cũng có một ngày bọn họ như chó nhà có tang bị đuổi giết.
Duẫn Tu không hề gì nhún nhún vai: “Mặc kệ thế nào, tinh cầu Mô Lạp chỉ còn lại hai chúng ta. Sống, thì cùng sống, chết, thì cùng chết.”
Tây Ma cười cười, sau đó nhìn về phía Hoắc Cương và Âu Dương Tâm Lôi đang quét tước nói: “Ngươi định xử lý bọn họ thế nào?”
“Nghe nói bọn họ bị căn cứ thành phố B đuổi đi, trên lý luận chúng ta đồng bệnh tương liên. Cuộc sống của chúng ta còn cần người đảm đương, cứ giao cho bọn họ đi.”
Duẫn Tu nghe qua đại danh Âu Dương Tâm Lôi, cho nên hắn không thích cô nổi. Bất quá hắn cần một hầu gái, vì thế…
Thôn nhỏ này rất hẻo lánh, Duẫn Tu lại đuổi thây ma xung quanh đi. Vì thế, đợi đến khi có người phát hiện sự tồn tại của thôn nhỏ này, đã không biết là ngày tháng năm nào, và là quang cảnh gì?
Âu Dương Tâm Lôi được nuông chiều từ nhỏ, cô chưa bao giờ nghĩ tới, kết cục của mình là bị vây ở cái nơi rách nát này, hầu hạ hai người ngoài hành tinh!
Từ khi bị Thương Triệt đánh bại, cảm xúc tiêu cực của Tây Ma giảm đi rất nhiều. Cho nên ông không muốn tiếp tục làm việc ác, mọi người cũng không biết, bệnh độc HE còn có thể lấy độc trị độc.
Người ngoài hành tinh là vi khuẩn gây bệnh, mà trong đó Tây Ma thuộc loại lợi hại nhất. Vì thế máu của ông là nhân tốt quan trọng nhất trong việc giải trừ bệnh độc.
Khi Tây Ma nói bí mật này cho Duẫn Tu nghe, Duẫn Tu không biết nên dùng tâm tình gì để bày tỏ chấn động của mình.
“Bây giờ thể lực của ta không đủ, người duy nhất có thể làm được chính là ngươi.” Tây Ma giao phần máu được bảo quản tốt cho Duẫn Tu.
Một lúc lâu sau Duẫn Tu mới lấy lại tinh thần. “Ngươi thật sự muốn ta giao nó cho Thương Triệt? Ngươi không hận cậu ta?”
“Lập trường bất đồng mà thôi. Bị cậu ta đánh bại lại làm cho ta nhìn thấy hi vọng.” Bản chất Tây Ma không xấu. Làm một người sẵn lòng hi sinh cho quốc gia, nếu không phải hoàn toàn thất vọng với nhân tính, ông cũng sẽ không làm ra nhiều chuyện tàn khốc như vậy.
“Thật ra…” Tây Ma thở dài. “Thương Triệt thắng cũng tốt, ít nhất khiến ta hiểu được, lúc trước bị bệnh độc khống chế là do ý chí của ta không đủ kiên định mà thôi.” Nền văn minh thấp kém mà bọn họ vẫn luôn xem thường lại là người chiến thắng trong cuộc chiến này.
Duẫn Tu nghe xong gật đầu. Tuy bị Thương Triệt bắt về lao động mấy tháng, nhưng quả thật hắn không có cách nào ghét Thương Triệt. monganhlau.wordpress.com
Tây Ma nhìn Duẫn Tu: “Ngược lại ngươi, giúp ta đưa cái này không sợ bị Thương Triệt bắt?”
Chỉ cần Duẫn Tu dám bước vào căn cứ thành phố B, tuyệt đối trốn không thoát Thương Triệt.
Duẫn Tu không hề gì. “Không phải chưa từng bị cậu ta bắt, cùng lắm thì tiếp tục lao động mấy ngày.”bg-ssp-{height:px}
Nói xong, Duẫn Tu nhịn không được nở nụ cười, Tây Ma cũng theo đó cười rộ lên.
…
Căn cứ thành phố B
Thương Triệt đang minh tưởng đột nhiên mở mắt ra. Chỉ trong nháy mắt, người đã xuất hiện tại rừng cây nhỏ ngoài căn cứ.
Duẫn Tu mái tóc đỏ rực, bắt mắt trước sau như một, bộ dáng thản nhiên tỏ vẻ không chút sợ hãi.
“Ngươi còn có gan đến đây?”
Thương Triệt luôn cảm thấy Duẫn Tu rất kỳ lạ, quan hệ của bọn họ cũng rất kỳ quái. Cậu không ghét Duẫn Tu.
“Ta tới tặng đồ, là ý tốt, thế thì tại sao không dám tới?” Duẫn Tu dựa lưng vào thân cây, nhìn có vẻ thật tùy ý.
Thương Triệt hai tay ôm ngực. “Tây Ma còn chưa chết ngươi đã vội vã đến quy hàng?”
“Khẳng định tướng quân còn sống như vậy?”
Thương Triệt đảo cặp mắt trắng dã. “Nếu ngay cả đối thủ cũng không nắm rõ ta còn lăn lộn làm gì.”
Duẫn Tu bội phục giơ ngón tay cái, sau đó ném cho Thương Triệt một bình nhỏ: “Tâm ý tướng quân.”
Thương Triệt còn chưa nói gì, Không Không trên cổ tay đã phát ra một trận ánh sáng bạc, thu bình nhỏ vào không gian.
Thương Triệt “…”
Duẫn Tu “…”
Một hồi lâu sau, Duẫn Tu mới ho nhẹ một tiếng: “Ta thật sự rất hiếu kỳ, Thương thiếu rốt cuộc có bao nhiêu con bài chưa lật?”
Thương Triệt nhướng mày: “Ngươi đoán ~ “
Duẫn Tu “…”
Thương Triệt cuối cùng vẫn buông tha Duẫn Tu. Bởi vì Không Không rất nhanh liền báo cáo kết quả kiểm tra, máu này có thể giải hoàn toàn độc tố HE. Giao cho Thư Linh Linh nghiên cứu, địa cầu sẽ lần thứ hai trở nên phồn thịnh.
Thương Triệt định bụng sử dụng tinh thần khống chế lên người Duẫn Tu. Nếu bọn họ còn muốn tiếp tục gây sóng gió, Thương Triệt sẽ là người biết trước tiên.
…
Chuyện Duẫn Tu tìm tới Thương Triệt không có giấu Mộc Bác. Sau khi nghe xong, Mộc Bác lập tức trầm mặc.
“Anh?” Mộc Bác không nói lời nào khiến Thương Triệt cảm thấy bất an. Chẳng lẽ cậu làm sai?
Mộc Bác ngẩng đầu, lắc lư thứ trong tay. “Chỉ như vậy em liền tha thứ cho Tây Ma?”
Thế nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ, hắn vĩnh viễn không quên được tình cảnh tiểu Dịch bất tỉnh trước mặt hắn. Tất cả đều do Tây Ma gây ra.
Thương Triệt đi qua ôm Mộc Bác. “Không hẳn! Thật lòng mà nói, em không hận Tây Ma. Giao thủ với ông ta, làm em cảm thấy tìm được đối thủ. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là em thắng.” Thương Triệt có chút đắc ý, bất quá khi nhìn thấy Mộc Bác sầm mặt liền thè lưỡi. “Chỉ có bao nhiêu đây máu không biết có đủ dùng hay không, chúng ta cứ giữ Tây Ma lại, chờ Thư Linh Linh nghiên cứu được thuốc giải rồi hãy quyết định sống chết của ông ta.”
Thương Triệt nói vô cùng xấu xa, Mộc Bác bất đắc dĩ điểm điểm mũi cậu: “Hay là vì Duẫn Tu? Những ngày cầm tù Duẫn Tu khiến hai người nảy sinh tình bạn.” monganhlau.wordpress.com
“Mới không phải!” Thương Triệt phản bác. Chẳng qua là lo lắng đến tâm tình Mông Á thôi.
“Không sao.” Mộc Bác cười cười: “Chỉ cần tiểu Dịch nắm chắc khống chế bọn họ, tạm thời bỏ qua cũng được. Bọn họ lợi hại hơn người bình thường, có thể góp một phần công sức giúp cho chúng ta xây dựng quốc gia.”
Đôi mắt Thương Triệt nháy mắt sáng lên. “Đúng nha! Tại sao em không nghĩ tới chứ.” (tại vì em không xấu bụng bằng anh em)
Vì thế, vận mệnh lao động của Tây Ma và Duẫn Tu đã được định trong lúc hai người nói chuyện với nhau.
— Hoàn —