Dưới ánh trời chiều, Tề Duyệt vui vẻ trở về chỗ ở, vừa đẩy cửa vào phòng liền thấy một vòng người đang ngồi dùng khuôn mặt tươi cười tiếp đón cậu. Người cơ bản đều đến đủ cả, Đường Khả, Lâm Vũ Trạch, Viêm Bân, thậm chí ngay cả hảo hữu của Đại Cường, Tiểu Phàm cũng đến, hôm nay là cái ngày gì vậy? Những người ngày thường đều chí chóe với nhau sao hôm nay lại đột nhiên cùng tụm lại vậy chứ.
Tề Duyệt trực tiếp đi vào trù phòng, Tôn Dương đang tại bên trong, trải qua một đoạn thời gian trị liệu bằng dị năng cộng thêm dược vật, bệnh của Tôn Dương đã khá hơn rất nhiều, chỉ cần trải qua mấy lần trị liệu chiều sâu hẳn là có thể khỏi hẳn.
Dị năng giả có thể chế cùng năng lực kinh người, thậm chí ngay cả những căn bệnh nan y trước kia cũng có thể chữa được. Đương nhiên không phải mỗi người đều có điều kiện được dị năng giả trị liệu, tinh lực của dị năng giả cũng hữu hạn.
Cự tuyệt Tôn Dương hỗ trợ, Tề Duyệt đẩy đối phương đi ra ngoài nói chuyện, cậu vén tay áo lên, bắt đầu làm cơm chiều cho mọi người. Một mình cậu tốc độ nấu ăn rất nhanh, Tôn Dương cũng biết rõ điểm này, lưu lại chỉ càng giúp càng vướng, vì vậy cũng đồng ý đi ra ngoài.
Nguyên liệu đã được sơ chế sẵn, cơm cũng được nấu tốt lắm, Tề Duyệt chỉ cần đem nguyên liệu đi nấu ăn. Trong căn cứ có sẵn than, bình thường nấu cơm đều dùng nó, cũng thực tiện.
Từ trong không gian lấy ra thịt heo cùng thịt dê, người tương đối nhiều, Tề Duyệt lấy ra đều là khối lớn, chuẩn bị làm cơm cho mọi người. Thịt cùng thực vật ở căn cứ rất ít, chỉ cần ngươi có căn đảm, có thể đến thảo nguyên thỏa sức săn thú lấy thịt. Sau khi đến căn cứ B, mặc dù phương diện sinh hoạt được đề cao nhưng vấn đề ăn uống lại không tốt như trước, trên bàn ăn cũng ít món thịt hơn.
Suy xét đến việc bên ngoài đều là đại nam nhân, Tề Duyệt lấy ra một bịch bột, chuẩn bị làm bánh thịt ngàn lớp[]. Lại làm thêm vài món khác, hương lạt thổ phỉ áp [], thịt nướng kiểu New Orleans[], thịt ba chỉ hoa cô sơn [], hương nùng kiền tương nhục[]..... Đều là những món khiến người khác phải chảy nước miếng.
Vừa nhấc đầu, cậu phát hiện Đường Khả không biết khi nào thì tới đang đứng trước cửa, nhìn chằm chằm động tác của cậu. Một bên che mặt, một bên nói: “Đem đồ ăn mang ra đi, chờ chút tôi làm vài món rau là xong rồi.” Chính cậu cũng không có phát giác, khẩu khí thật tự nhiên thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh ăn.”
Đường Khả khẽ cười, hai tay phân biệt bưng lên hai đĩa đồ ăn, tiến đến bên tai Tề Duyệt nói: “Chỉ cần là cậu làm, tôi đều thích ăn.”
Quay đầu nhìn Đường Khả bưng đồ ăn đi ra ngoài, bình thường cậu sẽ cảm thấy mấy lời này thật phiền nhưng cũng không biết sao mà giờ phút này nghe vào lại khiến Tề Duyệt cảm thấy thực thoải mái, khóe miệng khẽ giương lên.
Người rất nhiều, Đường Khả, Lâm Vũ Trạch, còn có Viêm Bân đều dẫn theo người ở bên ngoài, đồ ăn phải làm hơn hai bàn, Đường Khả đảm đương nhiệm vụ bưng bê phải chạy ra chạy vô mấy lần.
Tề Duyệt cúi đầu đem bột cắt thành từng khối, cẩn thận bao lấy thịt, vẻ mặt giống như đang làm ra một tác phẩm nghệ thuật, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Viêm Bân đứng ở cửa phòng bếp, nương theo dư quang mỏng manh bên ngoài nhìn người bên trong đang chăm chú nấu ăn. Chỉ có bản thân gã mới biết, gã khó khăn cỡ nào mới áp chế được xúc động muốn tiến lên ôm người kia vào lòng. Gã không dám, đúng vậy, không dám, gã sợ dọa mất Tề Duyệt. Sợ đối phương giống như trước kia cứ như vậy mà biến mất. Là từ khi nào thì bắt đầu? Tưởng niệm trong lòng gã lại trở nên mãnh liệt như thế, rõ ràng giữa bọn họ cũng không có hồi ức tốt đẹp gì.
Nhận thấy được có người phía sau, tưởng là Đường Khả, thanh âm Tề Duyệt vang lên: “Cám ơn anh đã giúp tôi tìm người đối phó Phùng Triết, nhưng tôi cảm thấy nam hài kia thật đáng thương.”Động tác của cậu không ngừng, bao xong một khối lại tiếp tục khối khác.
“Tôi mới vừa nói anh nghe được không?” Đem lời muốn nói nói xong, Tề Duyệt mới giật mình phát giác người phía sau vẫn không có lên tiếng. Quay đầu lại nhìn về phía cửa, thật ngoài dự đoán, đứng ở cửa lại là Viêm Bân. Tề Duyệt nhất thời cảm thấy trên trán một trận hắc tuyến chảy xuống ( ° △ °|||), thật xấu hổ a, nói nửa ngày mới biết lầm đối tượng.
“n, nghe thấy được.”
Sửng sốt một chút, Tề Duyệt không nghĩ tới đối phương thế nhưng lại trả lời. Tiếp theo đó là một thời gian dài trầm mặc, thẳng đến khi Tề Duyệt bao xong khối cuối cùng, đặt vào trong chảo, chuẩn bị áp chảo, thấy người kia vẫn không có ý định rời đi, Tề Duyệt ấp úng mở miệng: “Cái kia, hắc, anh hẳn đã đói bụng đi, các anh cứ ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ ra.” Nói xong cũng không nhìn đối phương, lại tiếp tục xem bánh trong chảo.
Khuôn mặt góc cạnh sắc nét của Viêm Bân không hiển lộ ra bất luận cảm xúc gì, nhấc bước tiến lên.
Tề Duyệt cúi đầu nhìn bánh, cẩn thận lẩm nhẩm, đem hai mặt làm thành màu hoàng kim. Vừa ngầng đầu, không dự đoán được Viêm Bân thế nhưng đi đến bên người cậu, hai người vừa lúc mặt đối mặt, Tề Duyệt cả kinh tay run lên. Một đôi bàn tay to vươn đến xoa mặt của cậu, ngón cái dùng sức lau vài cái mới cảm thấy vừa lòng buông xuống, cũng chưa nói nói lời nào liền rời đi.
Tề Duyệt hơi hé miệng, bất khả tư nghị nhìn ra cửa, người kia đã đi ra ngoài. Cậu vỗ vỗ ngực, nội tâm thầm mắng tim ngươi đập cái quỷ gì chứ, chẳng qua tên kia bộ dạng quá xuất sắc thôi. Cậu hồi tưởng lại, vừa rồi Viêm Bân đang cười sao. Tình trạng khong yên lòng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Tề Duyệt làm hư hết hai khối bánh.
Mọi người dọn ra hai bàn, một bàn ở trong phòng khách, dành cho đội viên lầu dưới cùng tiểu đệ của các lão đại kia. Tề Duyệt mới vừa bưng đĩa bánh ra, những người đó đã sớm kiềm chế không được đã cầm đũa không ngừng gắp thức ăn. Thấy lại có thức ăn bưng lên bàn, căn bản không quan tâm bánh còn nóng, trực tiếp gắp bỏ vào miệng. Trong tiếng khen ngợi liên tiếp của mọi người, Tề Duyệt cảm thấy thật thỏa mãn, cậu yêu nhất để cho người khác ăn thức ăn cậu làm ra, cảm giác kia so với chính mình thì càng thẹm ngon miệng.
Một bàn khác đặt tại nhà ăn, đều là người quen, tuy rằng trong đó có vài người còn nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức mỹ vị. Nhìn bàn thức ăn kia đi, màu sắc kia, hương vị kia, đã có người bụng nhịn không được phát ra tiếng rột rột. Vừa vào cửa, Đại Cường đã đứng lên tiếp nhận đĩa thức ăn trên tay Tề Duyệt, kéo Tề Duyệt lại ngồi. Chỗ ngồi của cậu là chỗ còn lại chưa ai ngồi, trước mặt đối diện Viêm Bân, bên phải là Đường Khả tiếp đến là Lâm Vũ Trạch.
Người đều đến đông đủ, nguyên bản còn tính nói vài lời, bất quá mỹ thực ngay tại trước mắt, mọi người quyết định vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện. Bữa cơm chiều đã trở thành buổi tụ hội của các dị năng giả, không biết là ai cống hiến ra mấy bình rượu, có ăn có uống, đều là người trẻ tuổi, không khí cũng vô cùng náo nhiệt. Trừ bỏ Lâm Vũ Trạch tự bế không yêu nói chuyện, còn có Viêm Bân ở đối diện mang bộ dạng muộn tao, những người còn lại đều là kẻ nói nhiều, Tề Duyệt oán thầm.
u Khắc bưng chén rượu, mời rượu, chậc chậc, tư thế vô cùng tiêu chuẩn.”Chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!”
A, lời nói này là thế nào, như là biết Tề Duyệt nghi hoặc, “Các căn cứ dị năng tại căn cứ B tổ chức một lầ liên hợp hành động.” Nói chuyện chính là Viêm Bân.
Nghe nói như thế, Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn đối phương, cuối cùng ánh mắt chuyển hướng Đường Khả, không tiếng động hỏi.
Đường Khả như là biết nghi vấn của Tề Duyệt, đối với cậu gật gật đầu, “Chúng ta muốn trước khi tang thi triều tới căn cứ M phải dẫn chúng đến địa phương khác đi, mục tiêu là thôn Lĩnh Đích, thôn kia chung quanh ba mặt núi, chúng ta sẽ đem tang thi dẫn vào, sau đó vây chúng lại.”
“Vậy rời đi như thế nào?” Tề Duyệt nhịn không được hỏi.
“Bằng trực thăng. Tôi đã muốn phái người qua, sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn đem tường vây chung quanh thôn xây tốt.”
Đường Khả đại biểu cho quân đội, đối với chuyện an bài cũng thực kỹ càng tỉ mỉ, nhìn qua bất luận chi tiết gì đều được an bài hợp lí. Nếu không phải như vậy, Viêm Bân luôn luôn gian xảo cũng sẽ không đồng ý. Lần này bọn họ phải cẩn thận nắm chắc phần thằng, nếu thật sự để tang thi triều tiếp tục lan tràn, như vậy sẽ khuếch tán càng lớn, càng nhiều tang thi từ nhiều nơi sẽ gia nhập vào tang thi triều. Đến lúc đó không chỉ liên quan đến căn cứ M, toàn quốc sẽ lâm vào nguy hiểm.
“Được rồi, không cần nghĩ những chuyện phiền lòng đó, trước mắt phải hảo hảo chăm sóc cái bụng đã.” Đại Cường không nhịn được lên tiếng.
Những người khác cũng phụ họa theo, tại mạt thế, dị năng giả đi chiến đấu là chuyện thường, đáng sợ nhất không phải là tang thi, mà là còn sống nhưng lại mất đi ý chí chiến đấu, tựa như Tề Duyệt trước kia vậy. Cậu nhất định sẽ cố gắng sống sót, không riêng mình cậu, cậu cũng sẽ cố gắng khiến cho những người chung quanh sống sót.
Tề Duyệt bình ổn tâm tình, không thèm nghĩ những thứ khác nữa, Tề Duyệt tươi cười: “Mọi người phải ăn hết mình nha, đồ ăn rất nhiều, chỉ sợ mọi người ăn không hết.” Nói xong lại gắp cho Đại Cường một đũa rau xanh. Vui sướng nhìn vẻ mặt đau khổ của Đại Cường, tên này xưa này không thích rau xanh, theo chủ nghĩa không thịt không vui.
Không khí lại náo nhiệt, duy trì liên tục đến khuya, tất cả mọi người đều uống có chút quá chén. Sau khi tiễn bước Viêm Bân cùng những người khác, Tề Duyệt bắt đầu công tác thu dọn hiện trường. Chuyên này cậu cũng không an tâm để cho mấy tên vụng về kia làm.
Mọi người đều nối bước rời đi, chỉ có hai tên mặt dày đuổi cách nào cũng không đi. Đường Khả ở phía sau Tề Duyệt cọ đến cọ đi, ý tứ hàm xúc này không nói cũng rõ. Tên chết tiệc này, lại đến giờ động dục. Lâm Vũ Trạch lại trái ngược ngồi trên ghế salông, an tĩnh uống trà.
“Hảo Duyệt Duyệt, tôi rất mệt a, những thứ này để ngày mai hãy dọn, chúng ta trước tiên đi ngủ đi.” Hai mắt Đường Khả sáng lên.
“Anh mệt, vậy anh ngủ đi, tôi vẫn chưa buồn ngủ.” Tề Duyệt bất vi sở động, tiếp tục thu thập chén đĩa, đống hỗn độn này cũng khiến cậu không an tâm đi ngủ. Những người bên ngoài cũng thực biết đều, sau khi ăn xong thu thập sạch sẽ, bát đĩa cũng để nguyên vị trí. Tề Duyệt thực vừa lòng, nhưng cậu không hề biết, đám người kia chính là để lưu lại ấn tượng tốt, để sau này còn đến cọ cơm.
Biết rõ tính tình Tề Duyệt, Đường Khả chỉ có thể bất đắc dĩ làm người giúp việc, thu thập, quét dọn, lau bàn. Trong lúc Tề Duyệt rửa chén y lại nhanh chóng vọt đi tắm rửa, sau đó ghé vào bên cạnh Tề Duyệt, nhìn chăm chú. Rốt cục, Tề Duyệt cất kỹ cái chén cuối cùng, đứng dậy, không đợi cậu kịp duỗi thắt lưng, đã bị Đường Khả thèm nhỏ dãi bên cạnh bế lên.
“Thao.” Tề Duyệt không nhịn được chửi.
Đường Khả căn bản không thèm để ý ôm người đi lên lầu, “Tôi biết cậu đã sớm sốt ruột, nhẫn nhẫn một chút, ca ca lập tức sẽ thao cậu.”
Nhìn bộ dáng nóng vội của đối phương, Tề Duyệt cũng không muốn làm kiêu, cũng không phải lần đầu, dù sao thời điểm làm cậu cũng được hưởng thụ, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Đi vào phòng, Đường Khả thô lỗ ném Tề Duyệt lên giường, Tề Duyệt nhịn không được mắng: “Con mẹ nó anh nhẹ chút đi.”
Đường Khả trực tiếp áp lên: “Nhẹ thì làm sao cậu thích.” Trực tiếp bắt lấy tay Tề Duyệt ấn đến phía dưới của mình: “Tôi chờ, nhưng Đường tiểu đệ chờ không được a.” Vừa nói vừa cởi quần áo Tề Duyệt.
“Chờ tôi tắm rửa đã, nha…” Tề Duyệt dùng sức đẩy miệng Đường Khả đang dán tới: “Ngô…. Ngô… Người tôi đều là mồ hôi.”
“Làm xong rồi tẩy, dù sao lát nữa cũng phải tẩy.” Đường Khả cắn môi dưới của đối phương, khiến cho Tề Duyệt hé miệng ra.
Không quá một hồi hai người đều thở hổn hển, Đường Khả kéo quần lót Tề Duyệt, nóng vội tiến nhập chủ đề.
“Thao, giáo dưỡng của anh đâu? Sao lại thô lỗ vậy chứ.” Tề Duyệt bất mãn than thở, hi mắt hoa đào híp laị nhìn Đường Khả.
Nhìn Tề Duyệt cái dạng này, dục vọng Đường Khả càng thêm thô to, động tác càng thô lỗ, khiến hia người không tự chủ được hừ vài tiếng.
“Duyệt Duyệt, cậu hảo chặt.... Kẹp tôi đau quá.”
“Câm miệng.... Ngô... Đừng... Đừng đụng chỗ đó.....” Bị đụng phải điểm mẫn cảm, thanh âm Tề Duyệt đều biến đổi.
“Là chỗ này sao?” Đường Khả càng thêm hưng phấn, dùng sức va chạm chỗ kia.
“Anh đi chét đi,a, đựng, mẹ nó anh đừng đụng.....”
Lâm Vũ Trạch cầm khăn tắm lau tóc, đứng ở bên giường nhìn hai người quay cuồng trên giường. Phòng Tề Duyệt cũng không tính lớn, nhưng bên trong có buồng vệ sinh biệt lập, cũng thực tiện.
Theo một tiếng kêu rên, Đường tiểu đệ hộc ra nước miếng. Đường Khả trêu chọc: “Duyệt Duyệt, miệng nhỏ phía dưới của cậu khát nước, để ca ca uy cậu uống nước.”
Thao, cái tên không biết xấu hổ này. Tề Duyệt vô lực nằm ở trên giường thở gấp, ánh mắt liếc nhìn Đường Khả, tỏ vẻ chính mình bất mãn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn che kín của Tề Duyệt dưới thân, Đường Khả nhịn không được lại cúi đầu, cho đối phương một nụ hôn sâu. Đường tiểu đệ lại lấy lại tinh thần.
Lâm Vũ Trạch hai mắt tối đen lóe lóe, vứt khăn tắm qua một bên, ôm lấy Tề Duyệt trên giường vẫ chưa hồi thân, đi vào phòng tắm. Chỉ một lát sau, bên trong phòng tắm tiếng rên mê người của Tề Duyệt.
Đường Khả tựa vào giường, phun ra một vòng khói, ai cũng đều không bỏ xuống được, lại vứt bỏ không xong, như vậy cũng không tồi. Kẹp điếu thuốc đưa lên miẹng, dùng sức rít một hơi, sau đó ấn điếu thuốc vào gạt tàn, Đường Khả thân thể trần truồng đi vào phòng tắm, Đường tiểu đệ lại muốn uy thủy a.
============
[] bánh thịt ngàn lớp: một dạng bánh kếp, là loại bánh đòi hỏi sự khéo tay của đầu bếp, tổng cộng có tầng và độ dày của một tầng phải chính xác cm (lấy thước đo được).
Cách làm nỳ ♡^^♡
[] hương lạt thổ phỉ áp: vịt cay thảo mộc luộc áp suất, món Hồ Nam.
[] thịt nướng kiểu New Orleans
[] thịt ba chỉ hoa cô sơn
Cách làm ♡^^♡
[] hương nùng kiền tương nhục: thật tình là ta kiếm không ra hình mình họa món này. Cầu giúp đỡ ლ(¯ロ¯ლ)
Cám ơn nàng Bảo Bảo Hoan Hỉ đã giúp ta phần chú thích.