Hàn Phi nhìn thái độ ngó lơ của đối phương, còn có bộ dáng vui sướng đi theo Lâm Vũ Trạch của Tề Duyệt, trong ngực hắn dâng lên một trận căm tức. Đang hảo hảo thế giới hai người, từ nơi nào lại đến một tên tiểu bạch kiểm, mệt hắn còn tưởng đối phương sẽ lãnh đạm cự tuyệt, nguyên lai là một tiểu tử không thức thời, không biết trời cao đất rộng là gì.
Đội ngũ hai người biến thành ba người, Lâm Vũ Trạch ở phía trước lái xe, Hàn Phi cùng Tề Duyệt ngồi ở ghế sau. Kỳ thật Tề Duyệt là muốn ngồi ở vị trí phó lái, cậu đã rất nhiều năm không gặp Lâm Vũ Trạch, rất tưởng niệm anh, lại bị Hàn Phi cường kéo ngồi vào ghế sau. Thật đáng ghét, cậu thoát không được, tên xã hội đen kia cả người cậy mạnh, cậu chỉ có thể khuất phục ngồi ở phía sau.
Hàn Phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Duyệt có chút mất hứng, nhất thời bùng lên lửa giận, người của lão tử như thế nào lại có thể nhìn nam nhân khác? Huống chi kia lại là một tên tiểu bạch kiểm chưa đủ lông đủ cánh.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chính Hàn Phi còn chưa cảm thấy từ sau khi gặp Tề Duyệt, dần dần bản thân hắn cũng giống Tề Duyệt cảm xúc ngày càng ấu trĩ.
Hàn Phi kéo Tề Duyệt qua, vươn tay chế trụ mặt cậu, tiến lên hôn sâu, đầu lữơi liếm môi Tề Duyệt, vói vào trong miệng cậu, cùng đầu lưỡi cậu dây dưa, nặng nề mà hút, nhiệt tình mà kịch liệt thỉnh thoảng lại lướt qua yết hầu của cậu. Đem cậu áp đảo tại chỗ ngồi, tay cũng nhiệt tình vuốt ve Tề Duyệt, một bàn tay vuốt ve mông cậu, một bàn tay vói vào trong áo.
“Ngô…Ngô!” Tề Duyệt muốn mắng hắn, cố tình miệng lại bị ngăn chặn không thể nói, trong lòng bốc hỏa, liền lấy tay cọ xát hạ thân của hắn đang dán sát vào cậu.
“Ngô…!” Hàn Phi mãnh liệt run lên, hừ ra tiếng. Hắn chỉ tính toán trừng phạt đối phương một chút, không nghĩ tới lại đốt hỏa lên người mình.
Ghé vào Tề Duyệt hồi lâu, hắn mới có thể dừng lại, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị hủy trong tay Tề Duyệt.
Tề Duyệt tựa vào ai kia, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, một hồi lâu hô hấp mới có thể bình phục. Trải qua một trận bị Hàn Phi lộng, cậu căn bản đã quên mình tính làm gì. Tức giận tựa vào lưng ghế, đầu chuyển hướng ra ngoài ngắm phong cảnh.
Tên Hàn Phi không biết xấu hổ này, tùy thời đều có thể động dục. Đều là nam nhân, cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ, chính là cậu căm tức, Hàn Phi luôn chế ngự được cậu, khí lực của hắn quá lớn.
Hàn Phi cảm thấy mỹ mãn từ trong túi tiền lấy ra tinh hạch của con cẩu tang thi cấp ba vừa rồi, duỗi tay đưa cho người ngồi ở ghế lái. Không thể phủ nhận, đối phương đã giúp bọn họ. Nhưng có qua có lại, Tề Duyệt là người của hắn. Tuy rằng Tề Duyệt giống như nhận thức tên tiểu bạch kiểm kia, thái độ cũng rất nhiệt tình, nhưng người này dường như không nhận ra Tề Duyệt.
“Hàn Phi.”
Vừa rồi một màn kia có ý gì? Cảnh cáo anh? Thiếu niên xinh đẹp kia là của hắn? Lâm Vũ Trạch tiếp nhận tinh hạch bỏ vào túi áo, “Lâm Vũ Trạch.” Giữa bọn họ xem như chính thức tự giới thiệu.
Tề Duyệt cũng quay đầu qua, “Tề Duyệt.” Đối với Lâm Vũ Trạch cười một cái.
Phát giác đối phương cao hứng, Lâm Vũ Trạch cũng cười, anh có thể sử dụng tinh thần lực do thám đối phương là xuất phát từ thật tâm.
Hàn Phi từ trong ngực lấy ra điếu thuốc, châm lửa, để lên miệng, tiểu tử mới tới này là thiếu ăn đòn đi!
Tề Duyệt ở một bên thấy Hàn Phi hút thuốc cũng nổi cơn thèm, không hề nghĩ ngợi chồm qua, vói tay vào ngực Hàn Phi tìm thuốc lá, Hàn Phi thực hưởng thụ Tề Duyệt ở trên người hắn sờ tới sờ lui.
Từ trong ngực Hàn Phi lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu, đặt bên miệng, lại tiến đến bên miệng Hàn Phi, đầu ngón tay giữ lấy điếu thuốc của hắn, dùng đầu điếu thuốc châm lửa, trở về chỗ cũ nhắm mắt rít một hơi, thả ra…
Cậu không hề để ý, đều cùng Hàn Phi thân mật qua, thời điểm cùng Hàn Phi hôn môi cậu cũng rất hưởng thụ.
Nhưng mà hai người khác bên cạnh, thấy bộ dáng của Tề Duyệt, trong lòng đều có tâm tư.
Hàn Phi nhìn bộ dạng của Tề Duyệt hạ thân liền căng thẳng, khụ…Bị khói thuốc làm sặc, hắn ho một hồi lâu mới có thể khôi phục. Rít một hơi thuốc sâu, mở cửa xe, đem điếu thuốc vứt ra ngoài, định lực của hắn càng ngày càng kém a.
Ánh mắt bình tĩnh của Lâm Vũ Trạch hiện lên một tia thâm ý, xuyên thấu qua kính xe quan sát Tề Duyệt, thiếu niên xinh đẹp này bộ dáng hút thuốc thật câu nhân, mười phần mị hoặc.
Tề Duyệt híp mắt dựa vào lưng ghế, một hồi lại tiếp một hơi, hơn nửa ngày cũng không ngừng, chính là quá nghiện đi, cậu hoàn toàn không chú ý đến hai người bên cạnh, không phát giác ánh mắt đánh giá của anh.
“Làm sao cậu lại biết tên tôi?” Lâm Vũ Trạch xuyên qua kính xe nhìn Tề Duyệt, nói ra nghi vấn của anh.
Hàn Phi cũng nhìn Tề Duyệt, hắn cũng muốn biết. Lâm Vũ Trạch hỏi như vậy càng rõ ràng xác minh suy đoán của hắn, nếu đối phương không biết Tề Duyệt, kia tại sao Tề Duyệt lại biết tên đối phương? Hơn nữa tại sao lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ Tề Duyệt trước kia thầm mến tiẻu bạch kiểm này? Nghĩ vậy, Hàn Phi giận tái mặt, hắn muốn nghe xem Tề Duyệt sẽ giải thích thế nào.
Tề Duyệt lắp ba lắp bắp, “Anh và tôi lúc nhỏ đã từng gặp nhau, có lẽ là anh quên rồi.” Ai, thật sự là cái cớ sứt sẹo, nhưng cũng không thể nói ra là cậu trọng sinh! Cậu cũng không giải thích rõ ràng được, kỳ thật bản thân cậu cũng không rõ, rốt cuộc vì cớ gì cậu luôn luân hồi, trọng sinh một lần lại một lần, nếu cứ nói ra cậu sợ hai người kia nghĩ rằng cậu có bệnh.
Lâm Vũ Trạch chọn cao lông mày, cậu đây là đang tìm cớ? Cậu thoạt nhìn so với anh còn nhỏ hơn, lúc anh còn nhỏ vậy chẳng phải cậu còn nhỏ hơn sao. Lấy cớ cũng quá kém đi. Bất quá, anh cũng không tiếp tục truy vấn, rõ ràng đối phương không muốn nói, hỏi tiếp cũng không được gì.
Thấy Lâm Vũ Trạch không truy vấn, Tề Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm cảm thấy may mắn, cậu thật không biết giải thích như thế nào a.
Bọn họ không đi theo con đường nhỏ của đám người Liêu Phi Phàm, mà là lựa chọn đường quốc lộ. Lâm Vũ Trạch cũng không có ý kiến, dù sao đi đường nào cũng không có vấn đề gì. Tuy đường nhỏ xuyên qua thôn tỷ lệ gặp tang thi thấp, nhưng không phải là tuyệt đối.
Không khí ba người coi như hài hòa, bọn họ thay phiên nhau lái xe, ở trên xe tùy tiện giải quyết cơm trưa. Thỉnh thoảng trên đường còn gặp vài chiếc xe khác, đều là chạy qua vội vàng, có lẽ là đi tìm căn cứ an toàn.
Đến buổi chiều, bọn họ lái xe vào một trạm xăng dầu bên đường. Giải quyết tang thi du đãng bên cạnh, thực may mắn bên trong vẫn còn xăng, bên cạnh còn có một chiếc xe chở xăng, bên tronng xăng cũng còn hơn nửa xe. Hàn Phi phất tay đem xe thu vào không gian, căn bản không để ý tới còn có Lâm Vũ Trạch. Lâm Vũ Trạch bất đồng với đám người ở nhà máy chế biến, hắn có trực giác, đối phương sẽ không có bất cứ ý đồ gì với bọn họ, nếu không thời điểm Tề Duyệt mời anh ta đồng hành, anh ta sẽ không đồng ý. Cho dù hắn nhìn lầm, hắn cũng không có gì e ngại.
Trong mắt Hàn Phi, mặc kệ là chuyện gì cũng phải dựa vào thực lực, hắn có thực lực hắn có can đảm đối mặt bất cứ kẻ nào. Nếu như có một ngày hắn thua, chỉ có thể nói là do hắn xui xẻo, muốn khiến hắn tâm phục là không có khả năng. Người khiến hắn tâm phục chỉ có biểu ca hắn.
Quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra, biểu tình của Lâm Vũ Trạch bình tĩnh, một chút kinh ngạc khi chiếc xe đột nhiên biến mất đều không có. Khi bọn họ ở trên xe, trừ bỏ thái độ anh ta thật hảo nói nói mấy câu với Tề Duyệt, dọc theo đường đi hai người họ không hề nói chuyện với nhau. Hàn Phi oán thầm tên tiểu bạch kiểm tự bế này,nếu không nghe anh ta nói chuyện, hắn thực hoài nghi tiểu tử này là người câm.
Cố tình Tề Duyệt lại không rõ thái độ của Hàn Phi, tiếp tục hớn hở vây quanh Lâm Vũ Trạch. Nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn nhớ anh, tại thời điểm mờ mịt, Lâm Vũ Trạch chính là ánh sáng duy nhất của cậu. Cậu muốn tìm đối phương, mỗi một thế của cậu đều rất thống khổ, không có gì để theo đuổi, nước chảy bèo trôi. Hiện tại rốt cục tốt lắm, người cậu tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng tìm được.
Trong mắt Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch là một người không thích nói chuyện. Ở thế kia cũng vậy, không thích nói chuyện với mọi người, nhưng anh chính là im lặng chăm sóc cậu. Tề Duyệt cùng anh căn bản là giống nhau, cậu cơ hồ không có bằng hữu, rất ít cùng người tiếp xúc, căn bản không giỏi việc giao tiếp. Trong mắt của cậu, người không thích nói chuyện cũng thật bình thường.
Bọn họ tại trạm xăng dầu tìm một ít thùng chứa xăng, đổ chung vào xe xăng, sau đó Hàn Phi lại thu vào trong không gian. Càng kinh hỉ chính là, bọn họ tại bên trong trạm xăng kiếm được hai máy phát điện bằng năng lượng mặt trời. Tuy rằng Hàn Phi tỏ vẻ trong không gian của hắn cũng có, nhưng vật tư càng nhiều càng tốt nha.
Hiện tại sở thích của Tề Duyệt chính là, mỗi lần đến một nơi mới, cậu sẽ vào phòng bếp lục một phen, cũng không tệ lắm, cậu ở trong nhà bếp của trạm xăng tìm được một lò nướng thức ăn. Cậu thật vui sướng, từ sau khi mạt thế, cậu liền đối nấu nướng tràn ngập hứng thú. Tuy rằng trên thực tế cậu thực tiễn cũng chưa được bao lâu, nhưng cậu chính là thích nấu ăn cho người khác.
Tiếp tục lên đường, hiện tại đã là buổi chiều, bọn họ muốn trước khi trời tối phải tìm được một nơi tốt để dừng chân. Loại thời điểm này, loại thời tiết này không thích hợp cho dã ngoại qua đêm, tùy thời đều có thể chết người. Chẳng những gặp tang thi hoặc biến dị động vật không có chỗ nấp, thời tiết buổi tối cũng đủ lạnh chết người. Loại thời tiết này còn muốn duy trì trong một đoạn thời gian, lấy kinh nghiệm của Tề Duyệt, loại thời tiết quỷ dị này còn kéo dài tháng nữa mới có thể khôi phục bình thường.
Cùng với trước kia giống nhau, xe từ quốc lộ quẹo vào khu dân cư cách đó không xa. Cùng nhau quét sạch tang thi trong mấy nhà, nhiều thêm một người, tốc độ xử lý tang thi tự nhiên nhanh hơn, hệ số an toàn cũng được nâng lên. Bọn họ tìm một nhà khá sạch sẽ, tiến vào trụ.
Theo thường lệ, thức ăn vẫn do Tề Duyệt phụ trách. Hàn Phi từ trong không gian lấy ra các loại rau dưa, thịt Tề Duyệt yêu cầu, sau đó ngồi ở một bên trên ghế sôpha hấp thu tinh hạch, nếu hấp thu xong tinh hạch cấp ba lấy được từ trong nhà máy, hắn có thể trực tiếp thăng đến trung giai cấp ba.
Lâm Vũ Trạch tựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, anh phụ trách an toàn trong phòng. Tề Duyệt ở trong phòng rửa sạch các loại rau dưa, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, lấy hải sản vừa lấy được từ nhà máy chế biến ra xuyên chung thành một que, buổi tối liền dùng lò nướng mới thu được làm thịt xiên que nướng, lại tiếp tục làm thêm hai món rau xanh, hai món thịt, còn có canh. n, lát nữa phải ăn bánh bao, nhìn xem hôm nay sẽ được dị năng gì. Đúng rồi, buổi tối không có việc gì thì cậu phải tập luyện nấu ăn, dị năng của cậu là cần độ thuần thục, làm nhiều sẽ có thể thăng cấp. Không biết lên đến cấp hai sẽ có bộ dạng gì đây? Có thể hay không lại cho ra đồ vật quaí dị khác? Tề Duyệt vừa làm đồ ăn vừa miên man suy nghĩ.
Qua một hồi lâu, Hàn Phi hấp thu hoàn tất, thành công tiến lên cấp ba. Hắn bảo Lâm Vũ Trạch cũng hấp thu tinh hạch, đối phương gật đầu. Hai người đổi vị trí, một người hấp thu, một người phụ trách thủ vệ.
Nhìn Tề Duyệt chuyên tâm xiên thịt, ân bộ dáng chăm chú của đối phương thật đáng yêu, hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác này, chưa từng có người nào ở trước mặt hắn làm cơm, tâm tình của Hàn Phi cũng biến thật hảo.
Mới vừa quay lại vừa lúc thấy Lâm Vũ Trạch ngồi trên ghế sôpha hấp thu tinh hạch. Tâm hắn nảy lên một trận chán ghét. Nghĩ đến Tề Duyệt hao tổn tâm tư làm nhiều món ngon cho bữa tối như vậy, chỉ có lần đầu tiên gặp mặt Tề Duyệt mới làm nhiều món ăn cho hắn, lúc đó cũng có nhiều người, hơn nữa cũng không thịnh soạn phong phú bằng lần này.
Hiện tại vì cái gì chỉ thêm một người, lại làm nhiều món ngon như vậy. Hắn không thể tiếp tục suy nghĩ, càng nghĩ càng tức giận, hắn nhất định là đã lâu không giải quyết dục vọng rồi mới có thể khiến tính tình thất thường như thế này. Cái tên tiểu bạch kiểm tự bế chướng mắt này, đều do hắn gây ra!
Ba người ở chung một phòng, tận hết trách nhiệm của mình, xa xa nhìn lại, sẽ khiến người ta có cảm giác hình ảnh hài hòa ấm áp.
Đáng tiếc…
Mặt ngoài dù sao cũng chỉ là mặt ngoài…