Hiện tại đã có một phần nhỏ tang thi không e ngại ban ngày, trên đường lớn chung quanh đều có tang thi dạo chơi.
Ba người thật cẩn thận, tận lực né tránh những tang thi trên đường, tiết kiệm thể lực. Trên đường có thể tuỳ ý thấy được thi thể bị tàn phá, bị chặt đứt, ô tô bị đâm cháy, chung quanh rơi vụng các loại quần áo, đồ dùng linh tinh. “Đến bên này.” Đường Khả vươn tay, phóng thích hai cái băng truỳ (nhũ băng) thuật, lặng lẽ giải quyết hai tang thi ở ven đường, chỉ chiếc xe ở bên cạnh nói: “Dùng cái này đi.” Cửa xe mở rộng ra, một khối thi thể nằm úp sấp ở chỗ lái xe, Đường Khả đem khối thi thể lôi ra, đây là một chiếc taxi, hẳn là đang chạy trên đường thì đột nhiên bị hành khách biến dị cắn chết đi. Thi thể toàn thân hư thối, trên người còn có giòi bọ lúc nhúc. Đường Khả cầm kiện quần áo lấy từ ba lô lau tay, lại chuẩn bị đi lau chiếc xe. Tôn Linh ngồi xổm ở ven đường nôn mửa, vừa rồi Đường Khả đem thi thể lôi ra, vừa lúc rớt xuống bên cạnh hắn. Lực chống đỡ thực thấp, cái gì ghê tởm gia ta cũng từng gặp qua, Tề Duyệt bĩu môi, chỉ vào chiếc xe đậu bên kia đường, ghét bỏ nói: “Đi chiếc kia.” Nực cười, có chiếc xe sạch sẽ không ngồi, ngồi chiếc này, cho tôi là ngu ngốc sao.
“Chiếc kia bị khoá.” Đường Khả nhìn chiếc xe kia nhíu nhíu mày.
“Không có việc gì, tôi giải quyết được.” Trong giọng nói mang theo phô trương cùng đắc ý.
Tề Duyệt dẫn đầu đi đến bên cạnh chiếc xe kia, thử mở cửa xe, đúng là bị khoá. Đây là một chiếc Volkswagen Bora[] màu bạc, cửa xe bị lõm vào, đại khái là có người để ý chiếc xe này nhưng không mở khoá được nên tức giận dùng sức đá. Đem ba lô trên người tháo xuống. Đó là một cái ba lô vải lớn màu đen, xem ra bên trong có rất nhiều đồ vật, Đường Khả vuốt cằm đoán. Tề Duyệt kéo khoá, từ bên trong lấy ra một cái bọc nhỏ. Mở bọc ra, đau đầu, kịch liệt đau đầu, Đường Khả lau trán, lông mày nhíu chặt. Chỉ thấy trong bọc nhỏ kia chứa đầy búa, cờ lê, tua vít các loại, kéo, đủ loại tiều đao, thanh sắt, nhíp,… Bên trong còn có một chuỗi chìa khoá dài…Không khách khí mà nói, chỉ sợ thợ khoá chuyên nghiệp cũng không có đầy đủ dụng cụ như cậu. Càng kỳ quái hơn chính là, đó là cái gì? Đường Khả thực hoài nghi mắt mình có vấn đề, kia hình như chính là bút thử điện đi? Này, tiểu Duyệt Duyệt, đem ngần ấy đồ vật không nặng sao? Y đau đầu càng thêm lợi hại.
Tôn Linh bên cạnh đã nôn xong tiến lại đây nhìn, miệng lẩm bẩm, ngạc nhiên kêu lên: “Tề Duyệt, cậu trước kia là thợ sửa chữa sao? Không phải cậu là biên tập viên sao? Biên tập viên sao lại làm thợ sửa chữa?
Tề Duyệt không thèm để ý tới hắn, cậu tập trung tinh thần đem một thanh sắt nhỏ để vào lỗ khoá, cẩn thận xoay xoay. Ba, một tiếng vang nhỏ, cửa xe mở ra. “Lên đi!” Tề Duyệt tiến vào trong xe, từ bên trong mở ra cửa xe bị khoá, xoay người lại nằm úp sấp lên tay lái vẫy tay với hai người. Đường Khả ngồi vào vị trí phó lái, bạn học Tôn Linh ngồi ở ghế sau không an ổn, duỗi cổ, không chớp mắt nhìn động tác của Tề Duyệt.
“Oa a, Tiểu Thất Nguyệt, cậu hảo suất, thật thần tượng a.” Tôn Linh kịch liệt khen ngợi.
“Không có gì, sẽ càng có nhiều bất ngờ, anh còn chưa biết hết đâu.”
Nổ xe, âm thanh ôtô khởi động đưa tới tang thi ở phía xa. Cua xe, lui xe rất nhanh, trực tiếp đâm trúng một tang thi ở phía sau, lại một cước đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Xe chạy trên quốc lộ cách thành phố ngày càng xa, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng thành phố, chung quanh không có kiến trúc, chỉ có mênh mông hoa màu. Dừng lại ở bên đường, vội vàng cho tới trưa, điểm tâm cũng không kịp ăn, vài người bọn họ bụng đã sớm đói đến thầm thì kêu. Đường Khả cùng Tôn Linh đều nhìn Tề Duyệt, không có biện pháp, hai người bọn họ buổi sáng rời đi rất vội vàng, căn bản không có thời gian đem theo thức ăn, trong túi chỉ có vài bộ quần áo. Túi của Tề Duyệt rất lớn, hẳn là ở bên trong có rất nhiều đồ ăn.
Tề Duyệt vói tay vào trong túi, đào nha đào, lấy ra một gói to bánh thịt[], bên ngoài là một lớp bánh, cuốn bên trong là thịt băm. Kỳ thật bánh là do cậu lấy từ không gian có nhà bếp. Không có biện pháp, trong không gian là giữ ấm, bỏ vào cái gì có độ ấm lấy ra vẫn y nguyên như vậy, chỉ có bánh thịt này hơi lạnh chút, là do lúc trước cậu làm xong cố ý để lạnh mà cất vào, chủ yếu là do cậu không thích ăn nóng.
“Ăn ngon quá, Tề Duyệt bánh này là ai làm?” Tôn Linh trong miệng nhét đầy, Đường Khả cũng nhìn về phía Tề Duyệt dùng ánh mắt hỏi, còn gật đầu ý bảo ăn ngon. Không hổ là minh tinh, khi ăn cũng nhã nhặn, xinh đẹp như vậy. Tề Duyệt nhướng lông mày, ngẩng cao cằm, dùng ánh mắt liếc Đường Khả, giống như muốn nói mau tới khen tôi đi! Mau tới khen tôi đi! “Là tôi làm. Ăn ngon đi!”
Khụ, khụ, khụ, Tôn Linh ăn quá nhanh bị nghẹn, không cần hỏi cũng biết hai người bọn họ không có nước, Tề Duyệt đưa tay vào trong túi sờ soạng một trận, lại lấy ra một cái bình giữ nhiệt, đưa cho hai người kia. Đưa lên miệng, phát hiện đây không phải là nước mà là canh rong biển[], hương vị thật ngon a.
“Cậu thật đúng là hiền thê lương mẫu a.”
“Phi, anh xuống địa ngục đi, tôi chính là đàn ông.”
Tôn Linh cười nói: “Nha, cậu không nói người khác còn nhìn không ra cậu là đàn ông đâu.”
“Nhìn không ra, đó là do ánh mắt bị c che.” Hai người đứng lên đùa giỡn.
Nghỉ ngơi xong rồi, hai người ngồi ở phía trước đổi vị trí, Đường Khả lái xe, lại tiếp tục lên đường. Tề Duyệt từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, miệng ngậm một điếu, lại đưa cho hai người kia mỗi người một điếu. Híp mắt nhìn con đường phía trước, bên trong xe sương khói tràn ngập, lộ vẻ vô cùng lười biếng, sa sút.
Trên đường đi bọn họ có ghé vào một trạm xăng dầu loại nhỏ, đáng tiếc bên trong có mấy con tang thi, trạm xăng dầu tương đối nhỏ, hai bể chứa xăng đã bị rút hết, bọn họ cũng đã vào kho hàng tìm kiếm nhưng không kiếm được xăng hay bất cứ vật dụng hữu ích nào. Tiếp tục lên đường, bọn họ mấy lần đi ngang qua vài thôn trang nhỏ, vì tiết kiệm thời gian nên không có đi vào tìm hiểu, hiện tại việc cấp bách không được chậm trễ là phải tìm được xăng, bọn họ chỉ còn nửa bình xăng.
May mắn chính là, lúc mặt trời sắp xuống núi, bọn họ lần thứ hai tới được một trạm xăng dầu. Đem bình xăng đổ đầy, họ quyết định ở trong này dừng lại một đêm, đợi đến hừng đông ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, ban đêm đi trên đường nguy hiểm thật lớn, nếu gặp được tang thi quy mô lớn chỗ ẩn núp cũng không có. Lúc xuống xe, Tề Duyệt lại từ cái ba lô siêu lớn của mình lấy ra dây xích khoá, đem tay lái khoá lại, tránh cho có người đến sau tiện tay dắt trộm. Hai bạn học kia nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm. Không có biện pháp a, không có chìa khoá xe, cửa xe lại bị hỏng, chính cậu kỳ thật không muốn bại lộ nhiều như vậy. Các thế trước mạng sống của cậu rất ngắn nguyên nhân một phần là do không chuẩn bị đầy đủ, thiếu đủ loại công cụ, lần này hấp thụ giáo huấn, trước mạt thế mấy ngày, cậu đã chuẩn bị rất nhiều tiểu vật dụng dùng để đối phó các vấn đề vụn vặt.
Đây kỳ thật là một khu nghỉ ngơi kết hợp trạm xăng dầu, có một nhà ăn nhỏ cùng siêu thị. Tề Duyệt nhẹ nhàng mang theo bọn Đường Khả đi tới siêu thị, chuẩn bị qua đêm tại đây. Nơi này trước kia cậu đã từng tới, bất quá thời gian so với hiện tại sớm hơn mấy ngày. Tuy rằng ở thế này phương pháp rời đi thành phố cùng thời gian có chút bất đồng, nhưng hẳn là những mặt khác không có gì biến hoá, dù sao ở ba mươi bảy thế trước những sự kiện khá lớn đều không có biến hoá.
Khu nghỉ ngơi có hai toà nhà, siêu thị chính là ở kế bên toà nhà hai tầng khác, lầu dưới là siêu thị, lầu trên là phòng nghỉ ngơi của nhân viên công tác. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong có chút hỗn độn, ở lối đi còn có một con tang thi đi tới đi lui. Ở cửa siêu thị còn cắm một thanh sắt, có lẽ là để phòng ngừa tang thi thoát ra. Lấy thanh sắt ra đẩy cửa đi vào, trực tiếp giải quyết tang thi ở lối đi, lại lên lầu xem xét. “Cẩn thận một chút!” Tề Duyệt dặn dò, nếu không có gì thay đổi, trên lầu hẳn là có bốn con. Quả nhiên, là bốn con, không thay đổi! Giải quyết hết tang thi, bọn họ lại xuống dưới lầu.
Bọn họ khoá trong các cửa. Các kệ để hàng bị đẩy ngã, nhưng có rất nhiều thực phẩm, là những người tới trước lấy không hết lưu lại. Tuỳ tiện lấy vài món thức ăn, no bụng rồi nói sau, thừa dịp trời còn chưa tối, ba người đều tự tìm vị trí thoải mái nghỉ ngơi. Chờ đến khi trời hoàn toàn tối thì không thể thoải mái như vậy, phải thay phiên gác đêm.
Màn đêm buông xuống,trên trời đầy sao lấp lánh, chung quanh an tĩnh khiến người ta hoảng hốt. Bỗng nhiên, truyền đến thanh âm của ô tô. Xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, có thể thấy xa xa hai chiếc ô tô theo hướng này chạy lại, càng ngày càng gần.
====================
[] Volkswagen Bora:
[] bánh thịt:
[] canh rong biển: