Khi vừa về đến nhà Lý Ngân Tú sợ thịt lợn sẽ bị hỏng, nên nhanh tay đem thịt rửa thật sạch vào trong bếp cắt thành từng lát mỏng bỏ vào chảo chiên lên.
Hứa Kình bị bắt ở lại nhóm lửa, bởi khi nấu ăn thường dùng cây đậu cùng rơm để đốt, hai loại nhiên liệu này cháy rất nhanh chỉ lúc sau là cháy xong, nên Hứa Kình chỉ có thể ngồi cạnh bếp mà canh lửa.
Thời tiết hiện tại rất nóng, chỉ ngồi một lát trên người Hứa Kình mồ hôi liền nhễ nhại.
Tề Vân Chi nhìn thấy thì đột nhiên vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Hứa Kình.
Ngón tay anh thật dài và ấm áp, Hứa Kình mỉm cười mà nhìn anh.
Tề Vân Chi như được khích lệ nên vẫn luôn ngồi ở bên cạnh giúp hắn lau mồ hôi, lúc đầu thì còn dùng tay để lau sau đó dùng hẳn tay áo lau.
Một hồi lau như thế nhưng áo ngủ của anh vẫn như cũ không có chút vết ướt bẩn nào cả.
Lý Ngân Tú đem thịt đã cắt bỏ vào chảo chiên đến vàng khô, sau đó mới vớt thịt đã chiên cho cất vào hủ còn mỡ heo thì múc ra cất vào một cái hủ khác, chỉ để lại một ít thịt đã chiên để xào với ớt cay.
Sau khi xào thịt heo xong, bà cho bí đao vào xào cùng phần dầu còn xót lại ở dưới đáy chảo, rất nhanh bí đao đã chín.
Hôm nay mua thịt nên Lý Ngân Tú đặc biệt nấu thêm món canh mướp nấu thịt heo, mướp có vị ngọt nên chỉ cần bỏ vào hai lát thịt thì mùi thơm đã bay khắp nhà.
Sau khi Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thơm liền không chạy ra ngoài chơi nữa, mà di chuyển một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa chớp đôi mắt to đen láy hỏi Lý Ngân Tú: "Bà nội, cháu đói quá đi khi nào thì có thể ăn?"
"Đợi một lát nữa, chờ ba mẹ cháu trở về là có thể ăn rồi."
Tiểu Bảo buồn hiu dựa vào khung cửa.
Khi họ đang nói chuyện thì người nhà họ Lương cũng lần lượt trở về, mang theo đậu phộng bỏ vào nhà rồi cùng nhau đi ra giếng rửa sạch tay chân, sau đó đem đồ ăn đã nấu xong bưng ra ngoài.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đều đói bụng, Hứa Kình thậm chí còn nghe thấy bụng mình kêu.
Tranh thủ lúc Lý Ngân Tú bưng đồ ăn ra bên ngoài, trong bếp không có ai để ý Hứa Kình vội vàng gắp vài miếng thịt heo cho vào miệng, sau đó thản nhiên bước ra ngoài.
Lý Ngân Tú nghi ngờ nhìn hắn một cái nhưng thấy khóe miệng hắn sạch sẽ không có dấu vết ăn trộm đồ ăn, vì thế không nói gì mà quay người lại đem đặt thịt bỏ vào trong tủ, lấy cái bát lớn đậy lại rồi cẩn thận đóng cửa tủ.
Thường thì sau khi rửa bát sạch sẽ Lý Ngân Tú sẽ khóa tủ bếp lại để tránh người khác trộm đồ ăn.
Hứa Kình thỉnh thoảng có thể lấy trộm một ít muối khi đi rửa bát, còn những thứ khác thì không thể lấy được bởi vì Lý Ngân Tú để ý hắn rất chặt.
Đối với một người không có cơ hội ăn thịt, dù thế nào thì thịt cũng là một món ăn rất hấp dẫn, Hứa Kình ăn hết một bát cơm nhanh chóng đứng dậy bới đầy bát thứ hai.
Lý Ngân Tú liếc hắn hắn một cái có chút khó chịu nói: "Làm gì mà ăn nhiều như vậy, cẩn thận ăn no vỡ bụng."
"Sẽ không vỡ bụng đâu." Hứa Kình gãi gãi đầu ăn một ngụm cơm lớn, mơ hồ nói: "Bà nội nấu ăn ăn rất ngon."
Lý Ngân Tú cau mày còn muốn nói gì đó, Quách Anh Trinh đã chặn lời mỉm cười hỏi: "Ăn ngon không? Cơm của nhà dì thật ngon phải không?"
"Ngon lắm." Hứa Kình nghiêm túc gật đầu, "Cơm của nhà dì là ăn ngon nhất."
Hứa Kình hướng đũa gắp đồ ăn vào trong bát rồi từ từ ăn chậm lại.
Người nào cũng ăn như vậy có thể gắp một lần đồ mà ăn hết nửa bát cơm nên cũng không ai nói gì hắn.
Ớt trong bát rất cay Hứa Kình cắn hai miếng trong miệng thở phì phò, bưng bát cơm chạy vào trong bếp uống nước lạnh.
Vừa vào trong bếp, Hứa Kình liền nhanh chóng nhét bát cơm vào tay Tề Vân Chi, nói nhỏ với hắn: "Mau ăn đi."
Tề Vân Chi cười híp mắt nhìn hắn, cầm lấy bát cơm nhanh chóng lùa cơm cho vào miệng, ăn xong lại đưa bát cho Hứa Kình.
Hắn ngồi trên băng ghế nhỏ đợi đến khi hắn nuốt hết thức ăn vào miệng thì mới đem bát đi rửa.
"Nhanh như vậy đã ăn xong?" Lương Nhị Muội cầm bát hỏi, "Ngươi sẽ không đem đồ ăn đi đổ hết đúng không?
" Ăn hết rồi.
"Hứa Kình ngây ngô lắc đầu, quay đi trở lại ngồi dưới mái hiên.
Nhà họ Lương có một quy củ là sau bữa nếu không có việc gì quan trọng, sẽ phải đợi mọi người ăn xong rồi mới có thể rời đi.
Nhà họ Lương rất hài lòng về đồ ăn hôm nay nên ai cũng đều ăn nhiều thêm một bát cơm.
Ăn xong cơm cả nhà ngồi nói chuyện dưới mái hiên, mọi người đang định về phòng nghỉ ngơi thì từ xa có người đi xe đạp đến gần.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh lá cây, đầu đội mũ rơm sau xe đạp treo hai chiếc túi màu xanh lá cây, đó chính là cách ăn mặc tiêu chuẩn của một người đưa thư.
Quách Anh Trinh nheo mắt nhìn một lúc lâu, sau đó đứng lên cao giọng từ xa hỏi:" Anh Nhị Đồ, nhà chúng ta có thư không? "
" Có thư đấy, nhà chị có một bức thư được gửi đến từ người sinh sống ở khu sinh sống trung tâm.
"Vừa nói chuyện thì người đưa thư cũng đã đến gần dừng xe lại, bước xuống lấy thư đưa cho Quách Anh Trinh," Nhà chị có người thân ở thành phố lớn sao? "
Ở một nơi hẻo lánh nhỏ bé như khu vực sinh sống Nhân Nguyên, mà có bà con ở sống ở thành phố lớn đều có mặt mũi cả, Quách Anh Trinh mỉm cười:" Đúng vậy là em họ ta sống ở đó.
"
" Thảo nào người đưa thư lúc trước nói rằng gia đình chị thường xuyên nhận được thư, chị Anh Trinh thư này.
"Người đưa thư xoay người rời đi, chân dài bước một cái lên xe đạp nói:" Ta phải tiếp tục đi đưa thư đây, hẹn gặp lại ".
" Chờ uống một ly trà trước rồi hãy đi.
"
" Không được, ta còn vội đi giao thư cho xong còn phải xuống ruộng, vợ ta ở nhà một mình không lo kịp! "Người đưa thư vẫy tay, đạp xe đi mất kèm theo đó là âm thanh nghe được càng ngày càng nhỏ.
Hứa Kình bây giờ mới biết được gia đình mình ở kiếp này lại sinh sống ở khu vực trung tâm không khỏi chắp môi.
Quách Anh Trinh mở thư rồi đến gần Lương Quốc Đào để cùng đọc nó, thư không dài chỉ có một trang giấy cùng một dòng chữ ở mặt sau nên đọc rất nhanh.
Xem xong thư Quách Anh Trinh quay sang Hứa Kình nói," Tiểu Hòa, gia đình của cháu nói hiện tại đang bận công việc, không có thời gian đến đón nên sau năm mới có thể đón cháu trở về.
Hiện tại ở lại nhà dì đi học, qua hai ngày nữa là khai giảng dì giúp cháu đi báo danh, dì sẽ yêu cầu giáo viên sắp xếp vào học cùng lớp với Tiểu Bảo để tiện chăm sóc lẫn nhau.
"
Hộ khẩu của Hứa Kình không có ở đây, nhưng trong phong thư có gửi kèm một bản sao hộ khẩu cùng nhiều thông tin khác, để giúp Hứa Kình báo danh còn kèm thêm một tờ hóa đơn nhận tiền trên đó ghi đồng tiền, chính là học phí cùng chi phí sinh hoạt trong sáu tháng của Hứa Kình.
Tháng chín này ba đứa nhỏ liền khai giảng Quách Anh Trinh đang lo lắng về chuyện tiền bạc, thì bất ngờ em họ lại gửi một khoản tiền lớn đến đã giải quyết được khó khăn của nàng.
Nàng tâm trạng vui vẻ thậm chí còn sờ đầu Hứa Kình," Cháu phải học hành cho thật tốt để khi trở về ăn tết làm bố mẹ nở mày nở mặt.
"
" Vâng.
"Hứa Kình cúi đầu trả lời, một lúc sau nhìn Quách Anh Trinh nói:" Dì ơi, trước đây ba của cháu có dạy cháu đọc và viết hiện tại có thể học lớp sáu luôn thay vì phải học lớp một được không ạ? "
Quách Anh Trinh và Lương Quốc Đào ngạc nhiên nhìn nhau, Quách Anh Trinh hỏi Hứa Kình:" Tiểu Hòa, cháu còn nhớ những gì mình đã học trước đây không? "
Hứa Kình gật đầu," Nhớ rõ, trước không có nói ra nhưng nhớ rất rõ "
Quách Anh Trinh ngay lập tức lo lắng sợ Hứa Kình ghi hận gia đình họ, nên hỏi:" Cháu ở nhà dì bao lâu nay tất cả đều nhớ rõ hết sao? "
" Lúc trước cháu mọi chuyện đều nhớ rõ hết, nhưng về sau thì không nhớ rõ lắm ở nhà dì cũng không nhớ rõ.
"Hứa Kình trong mắt có chút lo lắng," Lúc trước cảm lạnh cháu hình như đã quên đi rất nhiều chuyện.
"
Nghe hắn nói như vậy Quách Anh Trinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:" Quên cũng không quan trọng chỉ cần về sau nhớ kỹ là được.
"
Hứa Kình gật đầu.
Quách Anh Trinh lại nói:" Tiểu Hòa, ngươi chưa bao giờ đi học cũng đừng nôn nóng, việc đọc sách cũng giống như ăn vậy cần phải ăn từng chút một.
Trường học dạy khác so với những gì ba cháu dạy, khi đó dì báo danh cho cháu vào lớp thử trước đi, nếu theo kịp thì dì xem học kỳ sau sẽ cho lên cấp như vậy được không? "
Hứa Kình thấy nàng không đồng ý cho mình vào thẳng lớp sáu, vội vàng nói:" Dì à, cháu không học lớp một đâu cháu muốn học lớp bốn, cháu hứa sẽ theo kịp mà nếu không theo kịp thì sẽ lại học lớp một được không.
"Hứa Kình nhìn Quách Anh Trinh bằng đôi mắt đen láy lóng lánh nước," Dì à, nếu cháu học lớp một thì sẽ có người cười nhạo đi.
"
Quách Anh Trinh an ủi," Sẽ không có người nào sẽ cười nhạo cháu cả? "
Nàng còn chưa dứt lời, thì Tiểu Bảo ở một bên không có ý tốt mà cười nhạo Hứa Kình.
"...!"
Quách Anh Trinh nhìn thấy nắm tay kéo Tiểu Bảo lại hung hăng hướng mông hắn mà đánh mạnh, đánh đến mức hắn khóc thét lên nàng ra lệnh cho hắn đứng sang một bên và không được khóc.
Trong khu vực sinh sống Nhân Nguyên, tập trung chủ yếu đều là người có họ Lương phần lớn đều có quan hệ với nhau, cho dù không có quan hệ thì sống cùng một chỗ lâu như vậy thì cũng có quen biết.
Chú họ của Lương Quốc Đào là hiệu trưởng của trường tiểu học Nhân Nguyên, trước kia khi đưa Lương Nhị Muội đi học Quách Anh Trinh phải đem sang ít quà đi tặng, mong muốn họ quan tâm nhiều hơn đến Lương Nhị Muội.
Hứa Kình thật sự muốn học lớp bốn, Quách Anh Trinh sẽ đưa thêm chút quà khi đó việc báo danh không phải là không thể.
Chỉ cần Quách Anh Trinh sẵn sàng giúp đỡ hắn thì sẽ không có vấn đề gì khi đăng ký vào học lớp bốn hoặc lớp sáu.
Hứa Kình nhìn thấy nét mặt khó xử của Quách Anh Trinh, thì cầu xin:" Dì dượng ơi, ta năm nay đã mười một tuổi rồi nên không muốn học cùng lớp với Tiểu Bảo đâu.
"
Quách Anh Trinh rất đau đầu khi Hứa Kình đề cập đến tuổi của mình, nàng nhìn Lương Quốc Đào xem xét rồi nói:" Được rồi, dì giúp cháu đi hỏi một chút nếu không theo kịp thì lại đến lớp một học với Tiểu Bảo vậy.
"
Hứa Kình gật đầu," Dì đừng lo lắng, có thể theo kịp.
"
Quách Anh Trinh là nói là như vậy nhưng không khỏi lo lắng, nên kêu Lương Đại Thạch đang ở trong phòng ngủ đi ra để hỏi Hứa Kình một số câu hỏi.
Lương Đại Thạch hiện tại đang học trung học ở khu vực sinh sống Lộc Du và ngay lập tức sẽ lên phổ thông.
Nghe thấy mẹ gọi mình, Lương Đại Thạch đầu bù tóc rối đi ra cầm theo một tờ giấy và một cây bút, ngồi xuống dưới mái hiên viết vội nửa trang đề rồi đưa cho Hứa Kình" Làm đi.
"
Hiện nay tiểu học chủ yếu học ba môn ngữ văn, toán học cùng tự nhiên thi lên trung học cũng kiểm tra ba môn này.
Lương Đại Thạch chủ yếu viết ngữ văn và toán, Hứa Kình nhìn lướt qua độ khó tương đối cao.
Nhưng may mắn chúng đều là chữ mà hắn có thể nhận biết nên rất thuận lợi, cho dù độ khó cao hơn hắn cũng làm được.
Hứa Kình di chuyển chiếc ghế nhỏ ngồi vào bàn ăn nghiêm túc làm bài, trong khi đó Tiểu Bảo ở một bên tò mò nhìn hắn.
Hắn kiểm soát tốc độ trả lời câu hỏi sau hơn mười phút đã làm xong tất cả.
" Anh Đại Thạch, em làm xong rồi.
"Hứa Kình đưa giấy đã làm xong cho Đại Thạch.
Đại Thạch xem qua các câu hỏi từ trên xuống dưới toàn bộ câu trả lời đều đúng, nâng mắt lên nhìn Hứa Kình hỏi," Trước kia ngươi có học qua sao? "
" Vâng, ba ta đã dạy qua.
"
Quách Anh Trinh nhìn thấy có gì đó không ổn nên hỏi Đại Thạch," Tiểu Hòa làm đúng bao nhiêu câu? "
" Đều đúng hết.
"
Quách Anh Trinh nghi ngờ vươn tay cầm lấy tờ giấy, sau khi đọc kỹ nàng thấy Hứa Kình làm hết tất cả câu hỏi, những câu hỏi mà nàng biết thì hầu như Hứa Kình đều làm đúng.
Lương Quốc Đào ở một bên quan sát mà trong lòng cũng hết sức ngạc nhiên.
Hứa Thịnh Hòa đã ở nhà họ lâu như vậy đều biết rằng hắn có vấn đề về trí thông minh, không ngờ rằng sẽ có một ngày hắn có thể trở lại bình thường, thậm chí còn thông minh hơn những đứa trẻ khác nhiều!
Hứa Kình nhìn bọn họ," Dì dượng, cháu có thể vào học lớp bốn được không?".