Còn hơn mười ngày nữa mới đến tết nên vé tàu lửa không khó mua, Hứa Kình vừa đến ga đã mua được vé ngay.
Hơn mười hai giờ tàu lửa mới khởi hành, nên Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đi ăn mì trước để no bụng, rồi trở vào trong sân ga ngồi đợi, trong lòng hắn chợt cảm thấy có chút lo lắng.
Chuyện của nhà họ Hứa đã giải quyết xong, nên trong thời gian ngắn không phải cần lo gì nữa.
Nhưng hiện tại dọn ra khỏi nhà của Lương Quốc Đào thì sau này hắn hoạt động sẽ tự do hơn, không cần phải lẻn ra ngoài mỗi đêm để đi tìm thức ăn.
Tuy nhiên, mọi thứ như ăn mặc nơi ở đều cần phải tiêu tiền, hiện tại tiền của hắn còn rất ít căn bản không đủ để chi tiêu.
Hứa Kình tính toán tiền còn trong tay, mấy ngày nay ăn uống, mua đồ cùng ngồi xe đã tiêu hơn khối, hiện tại chỉ còn lại hơn khối.
Sau khi trở lại khu Nhân Nguyên thì sẽ lập tức thuê nhà, số tiền này tưởng chừng rất nhiều nhưng thật sự không đủ dùng.
Trên đường đi, Hứa Kình luôn ngẩn ra suy nghĩ về cuộc sống sau này, Tề Vân Chi ở bên cạnh dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, Hứa Kình phát hiện liền cười nhìn Tề Vân Chi ra hiệu không cần lo lắng cho mình.
Tề Vân Chi bị nụ cười của hắn an ủi bớt, bàn tay vừa giơ lên liền dừng lại vài giây.
Xe lửa ở trên đường dừng lại một khoản thời gian, ngày hôm sau hơn sáu giờ sáng Hứa Kình và Tề Vân Chi mới về đến khu Nam Trần.
Ngồi trên xe lửa lâu như vậy không thoải mái, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi cả người đều cứng đờ, rời khỏi ga xe lửa đi đến khu phố chính của Nam Trần ăn sáng và đi dạo phố.
Mua xong đồ cần dùng, Hứa Kình còn đặc biệt mua thêm một ít kẹo và bánh ngọt bỏ vào cái giỏ mới mua, sau khi đã mua đầy đủ tất cả mới mang giỏ lên lưng cùng Tề Vân Chi hướng khu Nhân Nguyên mà đi.
Hai người ở trên xe lửa ngủ nhiều nên hiện tại cũng không buồn ngủ, nhưng khoảng cách từ khu Nam Trần đến khu Nhân Nguyên rất xa, đường quốc lộ rất ít hầu hết đều phải đi đường núi nên rất khó đi.
Khi bọn họ đi đến chỗ không có người, Tề Vân Chi nhận lấy cái giỏ trên lưng Hứa Kình, lấy đồ vật trong đó bỏ vào cái giỏ của mình để cho Hứa Kình không phải mang nặng.
Hứa Kình sờ cái giỏ lại nói: "Anh Tề, nếu anh mệt thì hãy đưa giỏ cho em mang.
"
Sau một lúc, Tề Vân Chi lắc đầu, "Không mệt.
"
Hai người cùng nhau đi bộ vào trong núi.
Bọn họ vì tránh đi tầm mắt của nhà họ Lương, mấy ngày trước đi đến Nam Trần nên đã chọn đi vào buổi tối, lúc đó bọn họ đang vội với lại ánh sáng không tốt, Hứa Kình cũng không quan sát quang cảnh hai bên đường.
Lúc này là ban ngày, tầm nhìn rất tốt bọn họ cũng không vội trở về khu Nhân Nguyên, liền đi tìm kiếm thực vật có chứa năng lượng sinh học để đổi lấy tích phân.
Tuy rằng lúc này đang là mùa đông, nhưng mùa thu vẫn còn có một ít quả chín như quả hồng còn treo trên cành, Tề Vân Chi thấy vậy liền nhìn về phía Hứa Kình, khi thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú Tề Vân Chi liền bỏ giỏ trên lưng xuống, trèo lên cây vươn tay hái quả đưa cho Hứa Kình.
Tề Vân Chi có khả năng phân biệt có thể biết đồ ăn nào an toàn hay không, những đồ ăn hắn hái tám chín phần mười đều có thể ăn được.
Hứa Kình và Tề Vân Chi ăn một phần, còn một phần nhỏ bỏ vào giỏ định mang về nhà ăn sau, phần còn lại thì bán cho hệ thống.
Sau nửa ngày, Hứa Kình đã kiếm được , tích phân, chỉ vài giờ đã có thể kiếm được bao nhiêu đó hiện tại tâm trạng của Hứa Kình rất tốt.
Trở lại gần khu vực Nhân Nguyên thì trời đã tối, Hứa Kình không muốn làm phiền gia đình Lương Quốc Đào, nên dứt khoát cùng Tề Vân Chi ở lại căn cứ bí mật của bọn họ một đêm.
Bọn họ đến khu vực sinh sống trung tâm ở thượng lưu cũng được một tuần, căn nhà gỗ vẫn được trang trí như cũ, Hứa Kình ở trong đó nấu một bữa ăn, sau khi hai người ăn xong đơn giản tắm rửa đi lên giường ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kình tỉnh dậy theo thói quen liền ngáp một cái, Tề Vân Chi nằm ở bên cạnh khi Hứa Kình vừa tỉnh lại liền mở mắt ra.
Hai người cùng nhau rửa mặt sạch sẽ, ăn sáng bằng đồ còn lại của tối hôm qua, Hứa Kình vội vàng xuống núi mang theo quà đã mua để đưa cho nhà Lương Quốc Đào.
Suốt cả năm, chỉ có mùa đông là nông nhàn hơn một chút, hiếm khi cả nhà họ Lương đều ở nhà không có đi ra ngoài.
Thời điểm Hứa Kình đến cửa, cả nhà họ Lương đang ăn sáng.
Quách Anh Trinh nhìn thấy hắn từ xa liền ném đũa xuống bàn, chờ khi hắn bước lại gần nàng cười nói: "Thật đúng là có bản lĩnh lớn mà, nhiều ngày như vậy không thấy về nhà, hiện tại trở về đây làm gì?"
Trước khi Hứa Kình đi đã lưu lại cho nàng một lá thư, tình cảnh hiện tại làm hẳn không khỏi ngẩn người.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt như thường, "Dì, cháu chỉ là nhớ cha mẹ nên đi về nhà thăm họ thôi.
"
"Đi thật xa đến tận khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du?" Quách Anh Trinh vẻ mặt lạnh lùng hỏi, "Thật vất vả mới trở về nhà chính mình, như thế nào lại nhanh chóng trở về đây vậy, sao không ở đó một khoảng thời gian nữa chẳng lẽ luyến tiếc nơi này.
"
"Cháu muốn nhảy lớp, nên nhà cháu để cháu trở về đây làm thủ tục.
"
Hứa Kình tránh đi những lời nói của Quách Anh Trinh, lấy ra giấy tờ có chữ ký của Hứa Kỳ Minh và Hứa Cao Cách, trong đó ghi rằng ngoài các tội vi phạm pháp luật ra, nhà họ Hứa sẽ không can thiệp vào mọi hành động của hắn, "Những năm qua cháu đã làm phiền nhà dì rất nhiều, cháu đã trưởng thành sắp phải tự lập hộ một mình, lại tiếp tục ở nhà dì cũng không thích hợp, cháu muốn từ hôm nay trở đi dọn ra bên ngoài ở.
"
Hắn nói một cách bình tĩnh, những lời nói này như tiếng sét đánh vào trong lòng cả nhà Lương Quốc Đào.
Tất cả mọi nghi ngờ nhìn hắn, không rõ mình đã nghe thấy gì.
Lương Quốc Đào định thần lại đầu tiên, cẩn thận đọc giấy tờ mà Hứa Kình đưa qua, sau khi xác nhận đây không phải là giả, hắn lo lắng hỏi: "Cháu định chuyển đi đâu? Về sau sẽ không học ở trường tiểu học Nhân Nguyên nữa sao?"
"Cháu vẫn học ở đây, còn phải học thêm nửa năm nữa.
" Hứa Kình lấy kẹo cùng bánh ngọt ra mỉm cười, "Đây là cháu mua ở khu Nam Trần, dì dượng cầm dùng thử đi, cháu còn có việc nên phải đi trước đây.
"
Hứa Kình đặt đồ xuống bàn, cũng không đợi nhà họ Lương đáp lại liền mang giỏ lên lưng bước ra ngoài.
Quách Anh Trinh và Lương Quốc Đào nhìn nhau, cả hai người đều rất Kình ngạc.
Lý Ngân Tú lúc này mới hiểu ra, bà chỉ vào bóng lưng Hứa Kình hỏi: "Đứa nhỏ này không ở nhà chúng ta nữa sao?"
Một lúc lâu sau, Lương Quốc Đào mới gật đầu thở dài, nói: "Không ở đây nữa, hắn cũng lớn rồi, tùy hắn đi thôi.
"
"Hắn không ở nhà chúng ta, cũng không trở về nhà hắn, tuổi còn nhỏ như vậy có thể đi nơi nào?" Lý Ngân Tú vẫn khó có thể tưởng tượng nổi, "Hắn tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy? Quốc Đào, đi theo xem nhìn một chút dù gì hắn cũng là cháu trai của ngươi.
"
Lương Quốc Đào suy nghĩ cũng cảm thấy có lý, vì vậy hắn đặt bát đũa xuống nói với Quách Anh Trinh cùng Lý Ngân Tú: "Ta đi theo sau nhìn xem như thế nào.
"
Hứa Kình rời khỏi con đường nhỏ dẫn đến nhà Lương Quốc Đào, liền đi đến nhà Lương Hóa Vũ.
Nhà của Lương Hóa Vũ đã hành nghề y trong nhiều thế hệ, hiện tại do ảnh hưởng của tia W nên không còn hành nghề y nữa, nhưng chú của hắn đã thi đậu bác sĩ, hiện tại đang làm việc trong bệnh viện của khu vực sinh sống bên ngoài.
Nhà của hắn cũng được coi là một nhà giàu có ở khu Nhân Nguyên, chú bác của hắn không có sống ở khu Nhân Nguyên nhưng đều có xây nhà ở nơi này.
Hiện tại những căn nhà này chủ yếu do cha mẹ của Lương Hóa Vũ trông coi, Hứa Kình tính toán đến nhà hắn thử xem có thể thuê nhà được không.
Khu Nhân Nguyên không lớn, nên nhà ai có việc gì thì tất cả mọi người trong toàn bộ khu đều biết hết mọi chuyện.
Trên đường đi có không ít người thấy nhìn Hứa Kình, đều nhiệt tình chào hỏi cùng hỏi thăm hắn mấy ngày qua đã đi đâu.
Hứa Kình đều đồng nhất trả lời rằng đã trở về nhà, cũng trả lời như vậy với mẹ Lương Hóa Vũ.
Mẹ hắn ngạc nhiên hỏi: "Đi xa như vậy, cháu đi về nhà một mình sao?"
Hứa Kình gật đầu, "Kỳ thực cũng không xa lắm, cháu đi xe lửa nên chỉ cần chú ý một chút địa điểm lên xuống là được.
"
"Này, sao lại không xa nếu là ta cũng không thể đi xa được như vậy.
" Nàng thở dài "Nhưng cháu cần khách sáo quá rồi, cháu trở về nhà mà vẫn nhớ đến Lương Hóa Vũ?"
"Nên vậy mà.
" Hứa Kình gật đầu nói: "Dì à, thật ra cháu còn có một chuyện muốn hỏi ủa kiến của dì.
"
"Này, có chuyện gì cứ hỏi cũng đừng nghiêm túc như vậy, có chuyện gì sao?"
Hứa Kình nói: "Cháu muốn thuê nhà của dì.
".