Hứa Kình bởi vì ban đêm hay đi ra bên ngoài hoạt động, nên ban ngày thường thức dậy tương đối muộn.
Khi hắn rời giường đi xuống lầu, dì Lâm mỉm cười bảo hắn ăn sáng, Hứa Kình nhìn quanh hỏi "Dì Lâm, ông nội vẫn đang nghỉ ngơi sao? Có muốn hay không cháu đi gọi bọn họ xuống ăn sáng?"
"Không cần đâu, bọn họ đã đi làm và đi học hết rồi." Dì Lâm bưng cho Hứa Kình một bát mì thật to, bên trên còn có thêm ít sủi cảo cùng một cái trứng ốp la, "Hiện tại ở nhà chỉ có cháu và dì thôi, cháu mau ăn đi."
"Cảm ơn dì Lâm." Hứa Kình vội vàng nhận lấy bát mì, mỉm cười nhìn dì Lâm.
"Ăn xong thì gọi dì." Dì Lâm lấy tạp dề lau tay quay vào bếp tiếp tục làm việc.
Hứa Kình nhìn nàng đang cúi đầu làm việc trong bếp, hắn liền xoay người che đi tầm mắt của nàng để không nhìn thấy bên này, ra hiệu với Tề Vân Chi đến ăn trước.
Dì Lâm hôm qua đã nhìn thấy lượng cơm của Hứa Kình ăn, nên bữa sáng hôm nay nàng chuẩn bị cho hắn tương đối nhiều, tuy hai người ăn thì không đủ no nhưng lót bụng thì không có vấn đề gì.
Tề Vân Chi trong mắt vẫn luôn hiện lên lo lắng, nhìn thấy Hứa Kình vẫn luôn sững sờ thật lâu khi nghe xong cuộc đối thoại giữa Hứa Cao Cách và Hứa Kỳ Minh.
Hắn không thể biểu đạt tốt được nhưng trong lòng thì rất rõ ràng, lúc này nhìn thấy Hứa Kình gắp mì cho mình ăn liền đẩy ra, bảo Hứa Kình tự mình ăn.
"Anh Tề, anh ăn đi, em không đói." Hứa Kình nhét đũa vào tay anh, nhỏ giọng nói: "Từ chiều hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, mau ăn lót bụng đi chờ một lát nữa tìm cơ hội chúng ta ra ngoài đi ăn cơm."
Tề Vân Chi yên lặng nhìn Hứa Kình một lúc, cầm đôi đũa gắp trứng chiên đưa đến miệng Hứa Kình, phải đợi hắn cắn một miếng rồi mới chịu ăn, sủi cảo cùng mì cũng vậy.
Sau khi hắn sáng xong, thì Hứa Kình cũng ăn no một nửa.
Dì Lâm làm việc rất nhanh nhẹn tay nghề nấu ăn cũng rất tốt, Hứa Kình bưng bát vào liền nói tiếng cảm ơn nàng, lại nói: "Dì Lâm, dì nấu ăn rất ngon."
"Ngon thì ăn thêm nhiều một chút, nhìn cháu gầy quá." Dì Lâm nắm cánh tay Hứa Kình cảm thán nói: "Cháu cả người không có mấy Lạng thịt, chẳng bằng một tiểu cô nương nữa."
"Cháu đã ăn nhiều rồi, cảm ơn dì Lâm."
Dì Lâm nhìn hắn thở dài nói: "Cháu đừng sợ, ở nhà người khác thì không biết như thế nào, nhưng ở nhà này thì sẽ được ăn no."
Hứa Kình cười nói: "Cháu không có việc gì.
Đúng rồi, dì Lâm cháu muốn ra ngoài đi dạo có được không?"
"Đi dạo ở đâu?" Dì Lâm không khỏi cảm thấy lo lắng nói "Khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du lớn như vậy, cháu biết đường không? Nếu cháu đi lạc thì sao? Cháu chờ dì một lát, dì làm xong công việc cũng phải đi ra ngoài để mua đồ, hai chúng ta cùng nhau đi?"
Hứa Kình nhìn nàng với hai mắt trong veo, cầu xin: "Cháu chỉ muốn đi dạo một chút thôi, cháu một mình đi từ khu Nhân Nguyên đến đây mà không bị lạc, nên ở nơi này cũng không bị lạc đường.
Dì đừng lo, nếu cháu đi lạc thì sẽ tìm cảnh sát nhờ giúp đỡ."
Dì Lâm vẫn không đồng ý, "Nếu cháu không tìm được cảnh sát, thì phải nhờ ai đây? Đợi một lát, dì làm xong việc sẽ đi cùng với cháu."
Hứa Kình hỏi nàng "Dì Lâm, cháu muốn đến trường tiểu học Tinh Tinh nơi em trai đang học, có được không?"
Dì Lâm trong lòng đánh trống hỏi: "Đang là kỳ nghỉ đông, trường tiểu học Tinh Tinh không có ai ở lại đó, có gì tốt đâu mà đi dạo.
Em trai cháu cũng không ở trường tiểu học Tinh Tinh, bọn họ hiện đang nơi khác học lớp bổ túc."
Hứa Kình kiên trì nói, "Cháu chỉ muốn đi xem một chút thôi, dì Lâm hãy để cháu đi đi mà, cháu hứa sẽ trở lại trước giờ cơm trưa." Hứa Kình tiếp tục hạ giọng nói, "Cháu muốn nhìn một chút trường của em trai học trông như thế nào."
Đôi mắt trong veo ấy khi nhìn người khác làm họ càng thêm mềm lòng, dì Lâm lúc đầu cũng thương hại hắn khi nhìn thấy như vậy liền càng thêm mềm lòng, "Cháu muốn thì đi đi, đợi lát nữa dì mua đồ xong sẽ đến tìm cháu."
"Không cần đâu dì Lâm." Hứa Kình cười ngượng ngùng nhìn nàng, "Cháu không muốn làm chậm trễ công việc của dì."
Dì Lâm đi làm người giúp việc cho nhà họ Hứa, bọn họ muốn nàng suốt hai mươi bốn giờ đều phải làm việc, đỡ phải mất tiền khi đã mướn người về làm giúp việc.
Hứa Kình có tư duy của người trưởng thành, nên khi nhìn thấy dì Lâm ở bếp lúc nào cũng bận việc, thì rõ ràng nàng ở nhà họ Hứa cũng không phải nhẹ nhàng gì, nên hắn cũng có vài phần đồng tình.
Dì Lâm âm thầm thở dài, cân nhắc một hồi cuối cùng sờ đầu Hứa Kình "Được rồi, cháu muốn đi dạo thì đi nhanh lên, nhớ rõ là cần phải về sớm nếu không dì Lâm sẽ phải đi ra ngoài tìm cháu."
"Dì Lâm, dì cứ yên tâm đi."
Sau khi được dì Lâm cho phép, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đi ra ngoài.
Khu vực sinh hoạt trung tâm ở thượng du không hổ là một khu vực lớn, nhìn bên ngoài hoàn toàn khác xa so với khu Nhân Nguyên, hai khu này không phải là cùng một thời đại.
Trên phố nhìn dòng người qua lại, xung quanh các cửa hàng đều rất sạch sẽ, quầy hàng gọn gàng trang nhã mang một sức sống hoàn toàn mới mẻ.
Phần lớn các cửa hàng đều có khách hàng ra vào thường xuyên, nhìn thấy thì công việc làm ăn rất phát đạt.
Hứa Kình chọn một quán ăn tương đối đông người, đến quầy xem thực đơn.
Khu vực lớn nên giá cả đắt hơn, một tô mì rẻ nhất cũng phải hai khối năm, chênh lệch rất nhiều so với những khu vực ở gần khu Nhân Nguyên.
Hứa Kình gọi một tô mì thịt bò, người phục vụ nhanh chóng bưng ra đặt ở trên quầy cho Hứa Kình, chậm rãi nói: "Bạn nhỏ, để ý một chút nước canh rất nóng."
Hứa Kình thấy nước canh hơi ít nên hỏi: "Chị ơi, có thể cho em thêm ít nước canh được không? Tại em rất thích ăn canh."
"Được rồi, đợi một lát." Người phục vụ nhìn bát mì nói: "Bạn nhỏ, ra ngồi trước đi, lát nữa chị bưng ra cho em."
Một tô mì bò có giá ba khối hai, bên trong có năm lát thịt bò, ba phần rau xanh và mì cùng nước canh, lượng thức ăn đều giống như các quán khác hương vị cũng không tệ.
Hứa Kình nhìn xung quanh thấy công việc kinh doanh của cửa hàng này rất tốt, cũng được % số lượng ghế ngồi trong cửa hàng.
Hắn không biết nếu ở địa phương như vậy mở cửa hàng, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng.
Hoặc hắn đem đồ ăn bán cho một nơi như thế này, không biết kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng? Hứa Kình suy nghĩ mặc dù tiền trong tay không thể đổi thành tích phân, nhưng nếu có tiền thì hắn có thể mua vật tư trong hiện thực rồi bán cho hệ thống sẽ kiếm được tích phân.
Hứa Kình đặc biệt chọn một vị trí trong góc, xung quanh không có người giám sát nên không có ai phát hiện, hắn cùng Tề Vân Chi chia nhau bát mì ngay cả nước canh cũng không còn.
Sau khi ăn xong bát mì, Hứa Kình hỏi người đi đường về khu chợ bán hạt giống lớn nhất gần đây.
Khu vực Nhân Nguyên và các khu vực gần đó đều bị hắn cùng Tề Vân Chi hái hết, trong khoảng thời gian tới nếu hắn không nghĩ biện pháp khác thì bọn họ thu vào sẽ ngày càng ít.
Trước đây hắn đã nghĩ đến việc trồng cây để đổi lấy tích phân, nên lần này hắn đến một khu vực lớn như vậy xem có thể mua được hạt giống nào mang về không.
Mỗi khu vực sinh sống đều có một mảnh đất rộng lớn bị bỏ hoang, mua hạt giống về chỉ cần rải hạt xuống thỉnh thoảng tưới nước, không cần phải bón phân hay làm cỏ đến khi thu hoạch vào cũng sẽ không ít.
Đất nhiều như vậy mỗi một nơi thu hoạch một ít, khi cộng lại thì cũng rất nhiều.
Ngoài trồng rau, Hứa Kình còn muốn tìm hạt giống dược liệu.
Hiện tại hắn hái đều là dược liệu hoang dã, những nơi có dược liệu hắn đều đã hái, những nơi không có hắn cũng đã đi rồi cũng không thu hoạch được gì.
Khu vực Nhân Nguyên có điều kiện khí hậu rất tốt, những vùng núi gần đó rất thích hợp để cho dược liệu sinh trưởng, nhưng đáng tiếc là chỉ có vài loại dược liệu mọc ở đó.
Hắn không có ý định biến dược liệu hoang dã thành dược liệu gieo trồng, hắn muốn gieo trồng dược liệu xem thử bao lâu sẽ thu hoạch được, nhưng thu được nhiều hay ít còn phải phụ thuộc vào ông trời rồi.
Hứa Kình trong lòng chậm rãi tính toán, trồng dược liệu nếu thu hoạch được nhiều thì có thể nhanh chóng tích góp đủ tích phân, để anh Tề sớm chữa khỏi bệnh..