Một lát sau, cả bọn ăn uống no đủ xong thì Tân quyết định sẽ dành ra khoảng mười năm phút nghỉ ngơi để cả đội hồi sức sau nửa buổi sáng mệt mỏi. Tận dụng chút thời gian ít ỏi trong khi mọi người gục đầu xuống gối chợp mắt thì hắn mang ống nhòm trèo lên nóc tầng thượng quan sát. Leo đến điểm cao nhất, hắn phóng ánh mắt liếc một vòng xung quanh.
Đến giữa trưa, mưa phùn đã ngừng hẳn và nhiệt độ cũng ấm lên đôi chút, nhưng bầu trời u ám lại không thay đổi một chút nào so với buổi sáng. Cảnh vật hiện về trong tầm mắt hết sức hùng vĩ làm hắn hơi choáng ngợp. Chỗ này là vùng đất nằm sát biên giới ngoại thành nên các tòa nhà chọc trời không nhiều. Phần lớn các công trình xung quanh đều đang xây dựng dang dở nên shop quần áo năm tầng hắn chọn có độ cao là tương đối tốt. Không bị cản trở bởi các tòa nhà, hắn nhìn thấy được những mảnh đất trống đang quy hoạch bị thực vật trùm kín và cánh đồng lúa trước kia đã được phủ lên một lớp màu xanh um xa tít chân trời. Điểm trong tấm thảm thực vật đó là một vài cây thân gỗ lạ không biết mọc từ lên từ lúc nào, nhưng giờ đã phát triển thành những cây đại thụ to lớn lâu năm biến khung cảnh thoáng đãng có chút gì đó hùng vĩ. Đứng giữa lằn ranh một nửa là thiên nhiên hoang sơ, một nửa là tàn tích còn sót lại của loài người khiến hắn cảm thấy thật lạ. Nó giống như bản thân đã xuyên sang một thế kỷ khác khi mà con người chỉ là những dấu tích lịch sử.
Tuy thời tiết xấu làm Tân chỉ nhìn rõ được cảnh vật trong khoảng một ki-lô-mét đổ lại. Nhưng từ những hình ảnh mờ ảo truyền về trong mắt, hắn hình dung được thảm thực vật càng về sau sẽ càng phát triển mạnh đến đáng sợ. Nghĩ tới một lát nữa cả đội phải đâm vào khu vực rậm rạp trước mặt, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Với tình hình của của mọi người lúc này thì đó là nhiệm vụ bất khả thi.
Nhíu mày, hắn giương ống nhòm lên tìm kiếm con đường mà tổ đội cố gắng vượt qua lúc sáng, nhưng thất bại do đàn “Bướm quỷ”. Tập trung quan sát một lát, hắn thấy con đường đi xuyên ra ngoại thành kia vô cùng yên tĩnh, không thấy bóng dáng đàn bướm qua bay lại hay bất cứ sinh vật nào khác. Hắn đoán có thể là đám “Dơi quỷ” đã dừng lại cuộc săn mồi và để yên cho lũ bướm về tổ nên khung cảnh mới bình yên như vậy. Hoặc cũng có thể là do bọn chúng hoạt động xa theo hướng cuối con đường, khuất tầm nhìn mà hắn không thể nhìn thấy. Nhưng dù lũ bướm hay đám dơi làm gì đi chăng nữa thì lựa chọn tốt nhất là cả bọn không nên đi theo lối này nữa.
Như vậy, nếu muốn tiếp tục làm nhiệm vụ chính thì tổ đội chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đi đường vòng. Mặc dù tầm nhìn từ ống nhòm không được bao nhiêu, nhưng theo quy hoạch đang xây dựng của vùng ven rìa ngoại thành thì tổ đội sẽ phải di chuyển lắt léo một khoảng cách tương đối xa mới có đường đi tiếp. Nội dung nhiệm vụ chính là khám phá, thăm dò khu vực phía bắc thành phố cách “Khu an toàn” bảy ki-lô-mét với trọng điểm là “hố tử thần”. Nghe thì khá là đơn giản, cả bọn chỉ cần đến địa điểm xem xét cái hố một chút rồi trên đường để thiết bị quét D vẽ bản đồ là được. Nhưng qua thực tế, hắn mới biết nhiệm vụ lại không hề dễ chút nào. Thành phố Nội Hà bây giờ đã đâu còn như xưa, km là khoảng cách không xa, nhưng quãng đường di chuyển đến mục tiêu lại vô cùng gian nan. Đoạn đường đầu tiên phải đi lắt léo trong thành phố, hắn tưởng là khổ lắm rồi. Nhưng giờ đây, nhìn thấy khoảng xanh bát ngát trước mặt hắn mới biết khó khăn lúc trước vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Thở dài một hơi, Tân buông ống nhòm xuống hoang mang nghĩ thầm. “Tình hình này thì không thể làm nhiệm vụ chính được rồi… Chết tiệt!. Thời gian còn quá ít, nửa buổi chiều thì làm gì được chứ. Mẹ nó! Từ giờ đến tối mình chỉ còn có năm tiếng. Phải làm sao đây?...”.
Trước đó, cả đội mất gần nửa buổi sáng mới đi được hơn hai phần tư quãng đường, mà càng về sau lại càng khó đi. Trầm ngâm suy nghẫm một lát, hắn ước tính để quay về “Khu an toàn” thì cả bọn phải mất ít nhất ba tiếng. Đây là tính đến việc quay lại theo đường cũ mà không phải lọ mọ dò đường mất thời gian như lúc sáng. Phải dành khoảng ba tiếng để quay về, như vậy thì khoảng thời gian còn lại quá ít để cả đội có thể làm được gì. “Xem ra mình quá ngây thơ khi nghĩ nhiệm vụ thăm dò này là đơn giản rồi… Cũng không trách nhóm của Trâm được vì trước kia họ chỉ chạy loanh quanh “Khu an toàn”… Làm sao bây giờ? Từ bỏ nhiệm vụ chính chấp nhận thất bại rồi quay về hay cố đi tiếp rồi qua đêm bên ngoài “Khu an toàn” đây. Đã mất công đi hơn nửa quãng đường rồi…”.
Nhắm mắt, hắn vò đầu bứt tai đấu tranh tâm lý. “Không được! Không thể cố đấm ăn xôi đi tiếp được. Mình là đội trưởng, phải đặt an toàn của mọi người lên hàng đầu… Ban đêm ở bên ngoài “Khu an toàn” quá nguy hiểm, mà mọi người trong đội cũng chưa thực sự am hiểu chiến đấu…Còn nữa! Tí thì quên là lúc sáng chỉ chuẩn bị lương thực ăn trong ngày. Đến tối mà không về “Khu an toàn” thì phải kiếm đồ ăn bên ngoài nữa. Thôi! Quay về vậy. Rút kinh nghiệm cho lần sau. Không thể liều lĩnh mạo hiểm trong thời buổi này được…”
Thở dài một hơi, Tân có chút chán nản vì nhận nhiệm vụ đầu tiên mà lại không làm được. Rút tờ giấy nhiệm vụ trong túi áo ra, hắn đọc xem có vớt vát được gì không. Cẩn thận nhìn từng chữ một, đọc đến cuối hắn bất ngờ vì lúc trước mình bỏ quên mất một thông tin quan trọng. Siết chặt nắm đấm, hắn nhủ thầm trong đầu. “Có thế chứ! Lần sau trước khi làm nhiệm vụ phải đọc thật kỹ từng chữ rồi ghi nhớ vào đầu mới được… Thông tin quan trọng như thế này mà mình có thể quên được…”. Tự vỗ vào mặt mấy cái coi như trừng phạt thì tâm lý của hắn dần thoải mái hơn. Hắn vừa làm rõ được hoàn toàn nội dung trong tờ giấy nhiệm vụ, biết được ngoài nhiệm vụ chính ra thì vẫn còn nhiệm vụ phụ là vẽ bản đồ trên đường và thu thập thông tin. Nghĩ lại quãng đường cả đội vất vả di chuyển được đến đây và lượng thông tin thu thập có nhiều chú ý quan trọng, hắn ước tính khi cung cấp cho quân đội thì sẽ kiếm được một khoản Dcoin kha khá. Như vậy, từ bỏ nhiệm vụ chính thì công sức cả đội nỗ lực cũng không đến nỗi đổ xuống sông, xuống bể mà vẫn có thể chấp nhận được.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Tân rất rõ ràng cả đội phải làm gì tiếp theo. Bây giờ, lựa chọn thông minh là không nên tìm đường đi tiếp nữa mà tính đến chuyện trở về. Việc này cũng đơn giản thôi vì đã có bản đồ vẽ sẵn lúc sáng nên cả bọn chỉ cần quay lại theo đường cũ là được. Vừa định làm theo phương án như vậy thì bất chợt trong đầu hắn lóe lên ý tưởng khác. “Cứ thế theo đường cũ mà về “Khu an toàn” thì thật lãng phí… Về chắc chắn sẽ nhanh hơn lúc đi rất nhiều. Sao mình không cùng cả đội tận dụng thời gian tìm đường mới nhỉ. Quân đội không yêu cầu làm điều này, nhưng nếu cả đội tìm được những con đường tốt, ngắn hơn, hay thu thập thông tin những mối nguy hiểm cần chú ý, rồi quả lạ… cung cấp cho họ thì khả năng lớn cũng được trả tiền công…”
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy phương án này khả thi. Biết rằng làm như vậy thì cả đội cũng có nguy cơ đối mặt với nguy hiểm, nhưng với kinh nghiệm dày dặn và cẩn thận thì mọi người vượt qua không phải là điều khó. Chưa kể mò mẫm trong thành phố thì cả đội có cơ hội tìm thấy những siêu thị cửa hàng, nơi bán lương thực vẫn còn xót lại để nhặt nhạnh. Đây là chuyện tốt, thực phẩm tìm được nếu mọi người không dùng thì có thể bán lại kiếm thêm Dcoin bù đắp cho việc nhiệm vụ chính thất bại.
Làm ra quyết định, hắn nhìn đồng hồ thì thấy thời gian vừa lúc mười hai giờ trưa. Tính từ lúc hắn trèo lên nóc tầng thượng quan sát thì đã trôi qua hai mươi phút, đủ để mọi người nghỉ ngơi lại sức. Không để mất thời gian thêm nữa, đã quyết là làm luôn nên hắn lập tức đi xuống khỏi tầng thượng quay về chỗ tổ đội.
Đang ngồi chém với Vinh, Hùng thấy Tân trở về liền nhanh nhẹn rót cho ông anh một cốc nước nóng đưa tới rồi hỏi:
- Giờ chúng ta lên đường luôn chứ anh?
Ngồi xuống, Tân tiếp nhận cốc nước từ tay cậu em uống vài ngụm rồi từ tốn đáp lời:
- Không! Chúng ta không tiếp tục làm nhiệm vụ chính nữa mà chuẩn bị trở về!
- Tại sao vậy anh? – Nghe đáp án, Hùng kinh ngạc buột miệng hỏi luôn. Những người khác cũng đổ dồn ánh mắt tới chỗ Tân chờ hắn giải thích.
Liếc mắt nhìn lướt qua từng thành viên một lượt, Tân hít sâu một hơi rồi chậm dãi nói:
- Thời gian còn lại quá ít. Nếu tiếp tục di chuyển đến địa điểm làm nhiệm vụ thì chúng ta sẽ không thể về “Khu an toàn” khi trời tối. Mà lượng thức ăn mang theo cũng không đủ cho bữa tối, mới cả qua đêm ở bên ngoài “Khu an toàn” là việc hết sức nguy hiểm. Chưa kể, theo tình hình thực tế là càng đi xa ra vùng ngoại thành thì con đường sẽ ngày càng khó đi. Thậm chí có khả năng không thể di chuyển bằng ô tô được nữa. Cho nên anh tính, mất cả chiều chưa chắc chúng ta đã đến được địa điểm dự định. Vì những vấn đề đó nên tốt nhất chúng ta phải chấp nhận việc nhiệm vụ chính thất bại và quay trở về…
Nghe hắn nói xong, trừ con Lu ra thì mọi người bắt đầu nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Nhiệm vụ đầu tiên hai đội hợp tác cùng nhau mà lại thất bại thì ai cũng cảm thấy khó chấp nhận và không cam lòng. Nhưng hiện thực là vậy, hiếm có ai có thể thành công mà không có thất bại cả. Đó cũng không phải là chuyện xấu, thất bại không chỉ mang đến kinh nghiệm mà còn giúp toàn đội nhận ra được những thiếu xót để khắc phục.
Thấy sắc mặt của mọi người không được tốt, Tân lên tiếng an ủi:
- Việc từ bỏ nhiệm vụ chính cũng không phải là quá bết đát đâu. Vì nội dung trong tờ giấy nhiệm vụ còn có phần nhiệm vụ phụ là vẽ bản đồ trên đường và thu thập thông tin. Anh nghĩ quãng đường chúng ta di chuyển được đến đây và lượng thông tin thu thập được đáng giá để mỗi người kiếm được một khoản kha khá…
- Em đồng ý với việc quay trở về! – Tân vừa nói hết lời xong thì Trâm nhanh miệng chen vào. Nói xong, thấy mọi người nhìn mình, cô liền giải thích thêm.
- Từ lúc nãy, sau khi ăn xong em thỉnh thoáng lại cảm thấy hơi bất an. Em không rõ sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng đi tiếp chắc không phải là lựa chọn tốt…
- Vậy chúng ta quay về ngay và luôn thôi còn chờ gì nữa! – Hùng khẳng định.
Nghe Hùng nói, Vinh cũng lập tức gật đầu đồng ý. Hai mẹ con Huyền Linh và Thương tuy không có biểu hiện gì, nhưng từ trong ánh mắt của họ mọi người biết là sẽ nghe theo Tân vô điều kiện. Con Lu thì không cần để ý rồi, chủ nhân đi đâu là nó theo đó mà chả cần biết nguyên nhân.
Thống nhất ý kiến xong, cả bọn lập tức gom đồ rồi đi xuống khỏi tòa nhà. Leo lên chiếc xe bán tải, mọi người trở về vị trí quen thuộc như lúc đầu. Chuyển máy bay flycam sang chế độ điều khiển bằng tay xong, Trâm liền xem lại bản đồ trong máy tính bảng rồi chỉ đường để Huyền Linh di chuyển. Việc này không có gì khó khăn vì thiết bị quét D vẽ bản đồ rất chi tiết, lại còn là mô hình lập thể nên không sợ nhầm lẫn. Theo kế hoạch của Tân thì trước tiên cả đội sẽ đi một đoạn theo đường cũ đâm sau vào khu phố ngoại thành này rồi tìm đường mới.( Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo )
Chờ tất cả ổn định chỗ ngồi Tân liền hô lên:
- Xuất phát!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi