Mạt Thế Tiến Hóa

chương 120: nhận nhiệm vụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoảng hơn chục phút sau, cả bọn chuẩn bị xong xuôi liền nhanh chóng kéo nhau đi tới nhà ăn. Trên đường đi bàn bạc về việc làm nhiệm vụ, Tân biết được hôm nay chỉ có nhóm bọn hắn hành động còn những người quen như Dũng, Nam, và chú Hùng sẽ không tham gia. Theo lời giải thích của Hùng, nguyên nhân là do ba người kia đã gia nhập quân đội nên không thể tự ý rời quân ngũ. Những nhiệm vụ mà họ thực hiện phải trực tiếp do quân đội trực tiếp đề xuất, nội dung bên trong cho phép thường dân đi cùng thì cả bọn mới có cơ hội hợp thành một đội. Lần trước cũng vậy, nếu không nhờ chú Hùng ưu ái thì Trâm và Hùng cùng với Vinh sẽ không được đi cùng đội ngũ đi thu thập quả “Đào tím”. Cho nên, nhóm của Trâm bình thường chỉ làm những nhiệm vụ bên trong “Khu an toàn” hay nhặt nhạnh loanh quanh khu vực ngoài rìa. Như vậy, loại những người không được phép ra thì chỉ còn Vinh là có thể đi theo cả bọn vì cậu em này có rất nhiều khoảng thời gian tự do.

Nhắc đến Vinh, Hùng nghĩ tới cậu em này lúc nào cũng khao khát được làm nhiệm vụ phiêu lưu bên ngoài “Khu an toàn” kiếm thật nhiều Dcoin tích trữ. Bây giờ nếu được đi theo anh Tân quả thật sẽ là cơ hội hiếm có đối với Vinh. Là người thân nhất với cậu em, Hùng sao có thể bỏ qua chứ. Lên tiếng hỏi ông anh muốn rủ cậu em đi cùng, nhận được câu trả lời đồng ý Hùng liền nhanh chóng chạy tới khu ký túc xá ở trường giáo dưỡng.

Một lát sau, gặp nhau ở nhà ăn cả bọn liền cùng tới trước quầy ăn. Nhìn thực đơn các món ăn, mọi người lựa chọn một chút rồi thống nhất với nhau cùng mua bánh mỳ pate trứng tráng lá ngải làm bữa sáng. Trước kia đây chỉ là một món ăn bình dân, nhưng bây giờ mỗi người chỉ dám mua hai cái vì giá cả không hề rẻ chút nào. Theo chú thích của tờ thực đơn nguyên nhân là do nguyên liệu nấu ăn không giống bình thường, ngoài bột mỳ làm bánh ra thì tất cả thực phẩm bên trong đều là loại mới rất giàu năng lượng.

Chỉ một bữa sáng đơn giản mà hết bay Dcoin trong túi, Tân bắt đầu cảm thấy số tiền ít ỏi trong tài khoản của mình không đủ dùng. Xem ra thực phẩm trong “Khu an toàn” vẫn còn rất khan hiếm và đặc biệt là loại mới. Cũng đúng thôi, việc trồng trọt chăn nuôi đang ở giai đoạn khởi đầu thì lượng thu hoạch không thể phong phú được. Như vậy, quyết định đi làm nhiệm vụ ngay trong ngày hôm nay của hắn là cực kì chính xác. Nếu không thì chưa nói đến việc mua vũ khí mới, chỉ riêng việc ăn uống đối với nhóm của hắn cũng là một vấn đề lớn rồi. Nhất là khi hắn còn phải nuôi con Lu, một mình nó thôi đã tiêu thụ lượng thức ăn gấp mấy lần một người bình thường.

Tìm tới chỗ bàn ăn quen thuộc, Tân cùng mọi người vừa ăn vừa lập kế hoạch. Nội dung đơn giản thôi là cả bọn sẽ dành cả ngày hôm nay để làm nhiệm vụ sao cho kiếm được càng nhiều Dcoin càng tốt. Bàn bạc mất một lúc, Tân nghe theo ý kiến của Trâm và Hùng là sẽ chỉ làm những nhiệm vụ phải đi ra bên ngoài “Khu an toàn”. Biết rằng khi nhiệm vụ hoàn thành thì cả đội sẽ đạt được những phần thưởng rất phong phú, nhưng như vậy cùng đồng nghĩa với việc cả bọn chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhiều mối nguy hiểm đáng sợ. Tính toán đến việc tất cả thành viên trong đội đều là những người giàu kinh nghiệm thì đây không phải là vấn đề quá lớn. Suy cho cùng mối uy hiếp lớn nhất hiện giờ vẫn là quái vật “Nấm đầu người”, nhưng chỉ cần khéo léo di chuyển thì hoàn toàn có thể vượt qua được bọn chúng mà không gặp vấn đề gì.

Thống nhất ý kiến xong, cả bọn nhanh chóng kết thúc bữa sáng rồi bước vào công tác chuẩn bị. Đầu tiên là vũ khí, thứ công cụ quan trọng nhất để đảm bảo an toàn cho từng thành viên. Trước khi vào “Khu an toàn”, nhóm của Tân mỗi người đều có vũ khí thuận tay rồi, kể cả Thương thì cũng vừa nhận chiếc khiên hôm qua nên giờ không cần thiết trang bị thêm. Nhìn Hùng, Trâm và Vinh mỗi người chỉ mang theo ba cái ba lô và dao găm, không còn vũ khí nào khác hắn khó hiểu cất tiếng hỏi:

- Ba người chỉ dùng mấy con dao nhỏ này chống lại quái vật “Nấm đầu người” à?

Nghe Tân hỏi, Hùng nhanh nhẹn giải thích:

- Không anh ự? Thứ này sao đủ được. Bọn em còn vũ khí nữa nhưng là loại hạng nặng phải gửi ở phòng lưu trữ khu vực cửa vào “Khu an toàn”.

- Vũ khí gì mà hạng nặng? Sao trước bọn anh không phải gửi nhỉ? – Tân tò mò hỏi ngay.

- Mấy thanh mã tấu tự chế mua ở khu giao dịch tự do thôi anh, nhưng kích cỡ và trọng lượng hơi lớn. Còn bọn anh không phải gửi thì cái rìu nhỏ và con dao đi rừng được phép mang vào “Khu an toàn” anh ự – Hùng nói thêm.

Đã hiểu vì sao, Tân không hỏi nhiều nữa mà cùng mọi người nhanh chóng chuẩn bị lương thực. Ưu tiên đồ khô, cả bọn chọn mua cơm nắm muối vừng, thịt lợn loại mới sấy khô, khoai lang luộc và một ít đồ hộp. Khẩu phần ăn được chia ra thành từng phần nhỏ đảm bảo mỗi người một phần để dùng vào buổi trưa. Kinh phí mua đồ được chia đều cho từng thành viên trong đội và đây sẽ là khoản phí chung được trừ thẳng vào tiền thưởng khi hoàn thành. Ngoài thức ăn thì cả đội phải chuẩn bị nước uống nữa, vấn đề này không khó nên rất nhanh thì giải quyết xong. Cuối cùng là hộp cứu thương, món đồ này nhóm của Tân lúc lang thang bên ngoài “Khu an toàn” đã thu thập khá nhiều giờ không cần thiết mang thêm nữa.

Chuẩn bị tươm tất xong, cả bọn di chuyển đến khu vực trung tâm tới tòa nhà vòng cung, cơ quan đầu não nơi cung cấp nhiệm vụ. Đúng là nơi quan trọng có khác, Tân thấy số lượng người ra vào trước cửa tòa nhà đông nghịt. Để ý kỹ, hắn nhận ra trong dòng người có rất nhiều đội nhóm khác cũng chuẩn bị tới nhận nhiệm vụ giống như cả đội. Nhưng so sánh với số lượng cá nhân hoạt động đơn lẻ thì những nhóm người như vậy vẫn chưa là gì. Những đội nhóm kia đa số toàn là đội lớn, lượng thành viên khoảng hơn chục người trở lên, tỉ lệ nam nhiều nữ ít và tất cả đều ở độ tuổi thanh niên trẻ. Theo lời giới thiệu của Hùng, ở trong những đội nhóm kia không thiếu những người sở hữu năng lực mạnh mẽ và phần lớn bọn họ trước kia đều tự mình đi tới “Khu an toàn”. Nhìn nét mặt của họ, hắn cảm thấy ai cũng có vẻ vội vã gấp gáp và xen chút lo âu. Cũng đúng thôi, thế giới bên ngoài “Khu an toàn” bây giờ tràn ngập những điều mới lạ và nguy hiểm, con người dù đã tiến hóa mạnh hơn, nhưng như vậy là chưa đủ vì chúng ta vẫn còn quá bé nhỏ.

Tiến vào bên trong đại sảnh tòa nhà, Tân kinh ngạc khi thấy bên trong bố trí rất nhiều bảng điện tử cảm ứng chiều cao giống như cây ATM nhưng mỏng dính và diện tích màn hình lớn hơn nhiều. Vùng trung tâm của đại sảnh, trên trần nhà treo một dãy những màn hình thành cung tròn hiển thị những dòng chữ lớn liên tục chạy qua. Tập trung nhìn kĩ, hắn thấy nội dung là những thông báo của quân đội về việc tuyển thêm người tham gia vào đội nhóm của họ để thực hiện những nhiệm vụ lớn. Thấy phần thưởng sau khi hoàn thành khá phong phú, hắn lặng lẽ đứng xem những yêu cầu của quân đội khi tuyển người xem nhóm của mình có cơ hội không. Nhưng một phút sau, hắn rất nhanh phải thất vọng vì biết nhóm không phù hợp bất cứ nhiệm vụ nào bởi vì ba thành viên là Vinh, Thương và An Nhiên quá ít tuổi.

Bỏ qua những nhiệm vụ làm cùng quân đội, hắn chuẩn bị tìm các nhiệm vụ khác. Thấy tất cả mọi người tới trước bảng cảm ứng, hắn hiểu được mình phải thao tác ở đây thì mới nhận được nhiệm vụ. Nhưng vấn đề là hắn vẫn chưa biết phải làm sao thì mới thực hiện được điều này nên định mở lời hỏi Hùng. Quay sang bên cạnh, hắn chưa kịp hỏi thì cậu em đã quàng vai kéo hắn tới một góc rồi bắt đầu chỉ trỏ. Đúng là giang sơn dễ đổi còn bản tính thì khói dời, theo chỉ tay của Hùng, hắn thấy xung quanh đây có khá nhiều những cô gái xinh đẹp. Trong những người này, hắn nhận ra một số trước kia thậm chí còn là hot girl, diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng. Mặc dù ai cũng mặc áo khoác dày, kín đáo, không trang điểm nhưng như vậy lại càng làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của họ hấp dẫn ánh mắt đàn ông như hắn và Hùng hơn hẳn. Thầm mắng cậu em trong lòng là vô trách nhiệm, nhưng rất nhanh hắn cũng trầm mê vào đó khiến cho ở gần đó Vinh và con Lu nhìn cả hai với ánh mắt khinh bỉ.

Vài giây sau, khi cả hai đang say mê ngắm gái đến mức nước miếng sắp chảy cả ra khỏi miệng thì ở phía xa vang lên tiếng gọi của Huyền Linh:

- Hai người đứng đó làm gì thế? Định không làm nhiệm vụ nữa à? – Đứng trước một bảng điện tử cùng Trâm và hai cô bé, Huyền Linh có chút bực mình lớn tiếng hỏi.

Giật thót mình tỉnh táo lại, Tân chột dạ gãi đầu lúng túng đáp lời:

- Không... Không... Bọn anh chỉ nghiên cứu nhiệm vụ trên bảng lớn treo sát trần nhà thôi mà... – Nói dối xong, cảm thấy chính mình cũng không tin nổi hắn xấu hổ đỏ cả mặt.

- Đúng... Đúng đó chị. Mặc dù nhiệm vụ sắp tới chúng ta muốn làm không ở đây, nhưng biết nhiều không bao giờ là thừa cả... – Thấy ông anh túng quẫn, Hùng nhanh nhẹn lên tiếng giúp đỡ.

Nhìn phản ứng của cả hai, Trâm không nhịn được bụm miệng cười, còn Huyền Linh cũng vừa bực vừa buồn cười. Muốn trách thêm vài câu, nhưng cô đành phải bỏ qua vì không muốn mất thời gian thêm nữa. Nghĩ vậy, cô lên tiếng nhắc:

- Thế hai người còn không đến đây nhanh, còn đứng đó làm gì nữa, Trâm đã vào bảng nhiệm vụ rồi.

- Được... Được... – Cả hai rối rít gật đầu đi tới.

Mọi chuyện tưởng chừng đã xong, nhưng Vinh không quen nhìn hai ông anh nói phét lên lỡ mồm cất tiếng:

- Rõ ràng là ngắm gái đến lác cả mắt, nghiên cứu cái nỗi gì chứ!

Giữa lúc Huyền Linh biết ý định bỏ qua chuyện này thì Vinh lại đổ dầu thổi bùng ngọn lửa khiến các chàng trai xấu hổ hơn. Làm sao chịu nổi sự đâm thọc này, Hùng tức giận giang tay gô cổ cậu em lại rồi đe nẹt:

- Chú vừa phóng cái gì ra khỏi miệng đấy? Chẳng lẽ lâu không được ngửi hơi nách anh chú lại nhớ mùi? Hay muốn anh tiết lộ chuyện cô bé trong lòng nhỉ?

Nghe ông anh dọa dẫm, Vinh hoảng sợ đánh mắt liếc nhìn Thương một chút. Thấy cô bé không có vẻ gì là để ý mình cậu mới khẽ thở phào một hơi trong lòng. Hôm nay biết phải đi làm nhiệm vụ nên Thương ăn mặc rất gọn ghẽ, mái tóc dài màu bạch kim cũng được buộc gọn kiểu đuôi ngựa. Lưng đeo chiếc khiên nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, em toát lên một vẻ đẹp trong sáng đầy sức sống. Ở bên cạnh An Nhiên cũng rất xinh xắn khi mái tóc đỏ của con bé được buộc thành hai ngoe. Mặc dù, thân hình của con bé tương đương với Thương, vẻ ngoài thậm chí còn xinh đẹp hơn khi không có chút khiếm khuyết, nhưng Vinh lại không có một chút hứng thú gì.

Toàn bộ hành động lén lút của cậu tất nhiên là không thể qua nổi ánh mắt của Hùng. Mỉm cười tự hiểu, hắn im lặng không nói nhìn cậu em.

- Em sai rồi! Anh tha cho em đi. Tình cảm anh em mình sẽ bền lâu nếu anh đừng nói ra chuyện này... – Mặt đỏ bừng, Vinh xấu hổ van nài.

- Được rồi! Anh tha cho chú lần này. Rút lấy kinh nghiệm không có lần sau đâu đấy. – Thấy cậu em đã biết điều, Hùng vỗ vai tha thứ.

- ...

Nhìn Vinh bị ức hiếp có chút đáng Thương, Tân muốn lên tiếng khuyên giải. Nhưng đã tới trước bảng điện tử, hắn biết giờ không phải là lúc để ý mấy chuyện linh tinh này mà tập trung vào thông tin bên trong. Sau khi được Trâm hướng dẫn vài bước cơ bản, rất nhanh hắn liền biết thao tác thế nào đối với bảng cảm ứng.

Việc này rất đơn giản, đầu tiên chỉ cần dùng thẻ công dân giơ trước máy quét để đăng nhập thông tin, ở đây Trâm đã làm trước rồi nên hắn không cần thao tác nữa. Sau khi truy cập, màn hình sẽ bung ra những mục chính mảng nhiệm vụ để mọi người lựa chọn. Có rất nhiều mảng nhiệm vụ khác nhau mà cuốn sổ giới thiệu về “Khu an toàn” đã cho biết sơ qua. Đọc lướt qua thông tin về tất cả các mảng nhiệm vụ, Tân chọn thử vào mảng sinh hoạt thì màn hình lại mở thêm một ô cửa sổ mới. Nội dung bên trong là một dãy những nhiệm vụ nhỏ rất nhiều, như giúp đỡ nhà bếp rửa bát, quét dọn lau nhà, giặt rũ... Chọn tiếp vào mục nhỏ thì thông tin chi tiết của nhiệm vụ bung ra rất dễ hiểu. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage đảo ).

Xem thấy tiền thưởng Dcoin ở mục nhiệm vụ mảng sinh hoạt rất ít ỏi, hắn nhanh chóng thoát ra rồi chọn vào mục tiêu chính là những mảng nhiệm vụ phải ra bên ngoài “Khu an toàn”. Ở đây có tất cả bốn mảng lớn là mảng săn bắt, mảng hái lượm, mảng khai thác và mảng thăm dò. Cùng cả bọn, hắn đọc kĩ thông tin từng nhiệm vụ trong các mảng rồi rất nhanh thì loại ba mảng khác vì bây giờ tạm thời không phù hợp hoặc không đủ yêu cầu. Chỉ còn duy nhất mảng thăm dò là có những nhiệm vụ hợp lý với tình hình cả nhóm lúc này. Tiền thưởng khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ là khá cao, toàn đội sẽ được thưởng Dcoin trở nên, vượt chỉ tiêu còn được thưởng thêm nữa.

Thảo luận cùng mọi người, hắn quyết định chọn lấy một nhiệm vụ thăm dò. Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản là yêu cầu đội nhóm đến một địa điểm ở phía bắc thành phố có khoảng cách so với “Khu an toàn” ước tính gần bảy kilomet thám thính tình hình. Trên đường yêu cầu đội nhóm phải sử dụng máy quét lập thể để vẽ lại bản đồ, ghi chép và chụp ảnh lại những mối nguy hiểm đối mặt. Tiền thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ rất ổn là toàn đội sẽ được thưởng Dcoin, không giới hạn thời gian, khám phá càng nhiều vẽ bản đồ và ghi chép thông tin càng chi tiết thì tiền thưởng sẽ tăng thêm.

Nhớ lại, hắn biết trước kia phía bắc thành phố phần lớn là vùng đất hoang do ở đó đột ngột xuất hiện “hố tử thần” khổng lồ khiến cho các công trình trong quy hoạch bị gián đoạn. Nơi đó rất vắng người, các tòa nhà xung quanh đa số là đang xây dở dang. Như vậy, hắn đoán lượng quái vật “Nấm đầu người” sẽ không quá đông cản trở đường đi. Chắc chắn sẽ có nguy hiểm trên đường, nhưng khả năng không lớn và toàn đội có thể an toàn thực hiện nhiệm vụ.

Thêm nữa, lý do chính cả đội chọn nhiệm vụ này còn là vì Trâm nói cô ấy dùng năng lực đặc biệt của mình cảm thấy nó thích hợp nhất. Năng lực của Trâm thì hắn đã được nghiệm chứng rồi, nghe theo cô ấy sẽ không bao giờ sai. Đặc biệt, sau lần được Trâm cứu giúp mang về “Khu an toàn”, hắn có hỏi tại sao cô ấy tìm thấy nhóm mình thì nhận được câu trả lời rằng, năng lực của cô ấy không chỉ đơn giản là giống như giác quan thứ sáu, mà trong một số trường hợp nó còn tự phát động khiến cô ấy nhìn thấy những hình ảnh đen trắng rời rạc về các sự kiện trong tương lai ngắn có liên quan đến bản thân. Nhờ có lần bộc phát như vậy thì cô ấy mới chỉ dẫn chú Hùng tới đón được nhóm của hắn trong lúc nguy cấp. Cho nên, trong đội có thành viện sở hữu năng lực mạnh mẽ như vậy thì hắn không thể không nghe theo.

Trâm điền thông tin toàn đội, hoàn tất thủ tục xong thì một tờ giấy báo được in ra từ bảng điện tử. Đưa tờ giấy cho Tân, cô ấy nói hắn hãy giữ lấy nó. Không thêm lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu cô ấy đã coi hắn là đội trưởng.

Ngẫm nghĩ một chút, Tân tiếp nhận tờ giấy nhiệm vụ với ánh mắt trịnh trọng. Mọi người đã đặt niềm tin nơi hắn thì hắn phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cả bọn. Thầm hứa trong lòng như vậy, hắn cùng tổ đội của mình ra ngoài rồi tiến đến khu vực trước cổng.

Ở đây, Hùng, Trâm và Vinh tiến đến chỗ giữ vũ khí giao thẻ công dân cho nữ đồng chí nhân viên. Đọc thông tin xong, rất nhanh nữ đồng chí gọi bộ đàm để người khác mang vũ khí tới quầy. Nhìn ba thanh mã tấu dài khoảng nửa mét tính cả chuôi, nhưng lưỡi lại rộng đến gần chục cen-ti-mét đầu nhọn hắn liền hiểu làm sao quân đội muốn giữ. Mấy thứ này có tính sát thương lớn, nếu có xung đột xảy ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi nên quân đội không cho mọi người tự do cất giữ là đúng.

Cầm thanh mã tấu của Hùng, Tân ước lượng phải nặng đến gần chục cân. Rút ra khỏi bao, hắn thấy lưỡi của thanh mã tấu không chỉ to mà còn khá dày, vật liệu chắc chắn là phải là thép các-bon lấy từ nhíp ô tô cho nên mới đạt được trọng lượng như vậy. Trước kia với cân nặng như này thì người bình thường sử dụng sẽ gặp khó khăn, nhưng sau khi tận thế xảy ra, sức mạnh của tất cả mọi người ai cũng tăng mạnh đáng kể nên vấn đề được giải quyết.

Ba người tiếp nhận vũ khí xong, nữ đồng chí lễ tân còn nhiệt tình hỏi xem cả bọn có nhu cầu thuê thêm quân tư trang, phương tiện đi lại không. Cảm thấy hứng thú với việc này, hắn hỏi thử giá cả và điều kiện thuê như thế nào. Nhưng rất nhanh, hắn phải thất vọng vì số tiền của cả bọn quá ít ỏi chỉ đủ đặt cọc được hai khẩu súng lục và vài băng đạn là vũ khí nóng.

Từ bỏ thuê vũ khí, Tân giao tờ nhiệm vụ cho nữ đồng chí lễ tân thì được cấp thêm máy quét D tự vẽ bản đồ, thiết bị tất yếu để thực hiện việc thăm dò. Máy quét này cũng không phải là thứ gì kì lạ mà thực chất chỉ là một máy bay flycam được trang bị cảm biến đặc biệt và trí thông minh nhân tạo. Khi kích hoạt, máy bay sẽ tự động bay lên quan sát quét vẽ bản đồ rồi phản hồi thông số về màn hình máy tính bảng đi kém.

Cẩn thận cất thiết bị vào ba lô xong, cả bọn kiểm tra lại hành trang một lần nữa rồi nhập vào dòng người bước ra ngoài cổng “Khu an toàn”.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Truyện Chữ Hay