Mạt Thế Tiến Hóa

chương 113: món quà bí ẩn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi bác Đô rời khỏi thì nhóm của Tân tiếp tục hoàn thành nốt thủ tục nhận phòng. Tiến đến quầy lễ tân nộp giấy tờ và khai thông tin xong, đồng chí quản lý chung cư liền cấp cho cả bọn hai phòng gần nhau là và trên tầng của dãy nhà. Cầm chìa khóa phòng trong tay, Tân háo hức theo Hùng và Trâm leo cầu thang lên tầng . Lần đầu được ở chung cư cao cấp, lại còn là phòng riêng, hắn khá là chờ mong. Tuy hoàn cảnh lúc này không thích hợp, nhưng trước kia hắn luôn ao ước có một ngày được sở hữ căn hộ như trong phim thế này nên bây giờ tâm trạng rất là hưng phấn.

Mất khoảng chục phút leo trèo, cuối cùng cả bọn cũng đặt chân lên tầng năm. Đi dọc hành lang, Tân rất nhanh tìm đến phòng của mình. Cắm chìa khóa vào ổ, vặn chốt, đẩy cửa vào trong, một loạt thao tác làm hắn có cảm giác mình giống như là một doanh nhân thành công vậy. Ở bên cạnh, Huyền Linh, Trâm và mấy cô bé cũng đã vào chung phòng . Trong lúc di chuyển, cả bọn đã thống nhất với nhau là dành ra một tiếng để nghỉ trưa, rồi sau đó làm những việc khác sau.

Vừa bước vào trong căn phòng, Tân lập tức bị choáng ngợp bởi không gian sang trọng và hào nhoáng. Nhìn sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, hắn tuy không biết là gỗ gì, nhưng cũng đoán được đây chắc chắn phải là loại cao cấp đắt tiền. Vội bước vào trong, hắn không kịp chờ đợi đặt mông ngồi xuống ghế sofa. Cảm nhận độ mềm mại kinh người của chất da xịn, hắn thoải mái đến mức chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc ngay. Ngửa đầu lên nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, hắn thầm thán phục trong lòng về độ tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Căn hộ chung cư này đúng là không uổng danh tốp cao cấp nhất thành phố Nội Hà, vì không chỉ có không gian rộng rãi, nội thất sang trọng, mà tầm nhìn ban công cũng rất đẹp khi hắn có thể quan sát được công viên bên dưới từ đây. Chỉ là trong phòng khá tối, hắn không biết liệu có điện hay không liền lên tiếng hỏi Hùng:

- Phòng ở có điện nước không nhỉ Hùng?

Đang nằm trên ghế sofa, chuẩn bị ngủ một giấc, nghe Tân hỏi, Hùng há mồm ngáp một cái rồi đáp lời:

- Ờ ơ ơ hờ hờ! Có anh ự. Nhưng điện nước giá đắt cực kì, cần lắm anh hẵng dùng....

Ban đầu khi nghe Hùng nói có điện nước, hắn vui mừng muốn đi tắm. Nhưng thấy cậu ta cường điệu về giá điện nước, hắn sững sờ hỏi lại:

- Tại sao giá điện nước lại mắc như vậy?

- Thì anh biết đấy, sau trận động đất, điện với nước bị mất sạch. Trong “Khu an toàn” gần đây mới xây dựng hệ thống lọc nước, lấy từ hồ nhân tạo lớn, nhưng cơ sở hạn chế nên chưa cung cấp được nhiều. Còn điện thì em nghe nói là đang sử dụng máy phát điện công nghiệp chạy dầu diesel, mà với tình hình bây giờ thì tất nhiên là dầu khan hiếm rồi... – Hùng kiên nhẫn giải thích. Có lẽ là quá mệt mỏi nên nói được hết mấy câu, chỗ câu ta liền bắt đầu vang lên tiếng ngáy ngủ.

Biết được nguyên nhân, Tân tạm thời từ bỏ ý định đi tắm. Nhìn Hùng và con Lu ngủ đã chìm vào giấc ngủ ngon trên ghế sofa, đôi mắt của hắn liền díu lai với nhau. Cởi bỏ áo khoác ngoài ra, hắn đến cạnh ban công, đặt mình xuống chiếc ghế mây dài, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage Đảo ).

..........MTTH.........

- Tút... Tút... Tút...

Khoảng một tiếng sau, tiếng đồng hồ báo thức đeo tay vang lên kéo Tân thoát ra khỏi giấc ngủ. Vội bấm nút tắt, hắn ngáp mấy hơi dài rồi vươn vai đứng dậy. Từ lúc tận thế xảy ra, đã lâu rồi hắn mới có một giấc ngủ ngon đến vậy. Mở cửa kính, bước ra ngoài ban công, hắn ngửa cổ hít một hơi thật sâu. Cảm nhận dòng khí trong lành mát lạnh tràn vào phổi, cơn buồn ngủ mông lông nhanh chóng bị đánh tan giúp hắn tỉnh táo trở lại. Nghe thấy bên dưới mặt đất có tiếng động, hắn tiến sát đến mép ban công đưa mắt quan sát.

Bên dưới lúc này đã có rất đông người đông người qua lại, làm việc bận rộn. Dưới sự chỉ huy của quân đội, mọi người đang cải tạo khu vực vườn hoa công viên thành những luống hoa màu. Công việc được phân công rất khoa học và nhịp nhàng, nam có nhiệm vụ cuốc đất tạo luống, gánh nước, còn nữ thì gieo hạt, bón phân, trồng cây non và tưới nước cho rau. Bầu không khí lao động rộn ràng lan tràn khắp mọi ngóc ngách làm hắn có cảm giác mình như lạc vào một bộ phim thời kháng chiến vậy. Trên mặt ai cũng vui cười, đôi mắt thì ánh lên tia sáng hi vọng dù không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Ngắm nhìn một lúc, Tân giơ đồng hồ lên xem thì thấy vậy mà đã hơn một giờ chiều. Ngẩng đầu lên ngước nhìn, hắn thấy bầu trời âm u cuối cùng cũng đã hửng sáng. Sương mờ đã tan đi hoàn toàn làm không gian trở nên thoáng đãng và khiến tầm nhìn tăng lên rõ rệt. Nếu ban công hướng ra phía thành phố bên ngoài, hắn nghĩ dùng ống nhòm có thể giúp mình quan sát được khu vực khá xa. Nhiệt độ cũng ấm lên nhiều lắm, hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo thu đông mỏng, nhưng cũng không cảm thấy quá lạnh. Nhớ đến lời dặn của bác Đô lúc trưa, hắn biết bây giờ là lúc mình phải đi thực hiện ngay.

Quay vào trong phòng, hắn lớn tiếng đánh thức Hùng và con Lu dậy. Mặc kệ cho cậu em phàn nàn, hắn lại gần hét lớn vào tai một chầu nữa cho khỏi ngủ tiếp luôn. Trong lúc cậu em vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, hắn lục trong ba lô của mình lấy ra một bộ quần áo, giày tất rồi đi tới phòng tắm. Bật điện lên, hắn mở nước gội đầu và rửa qua người một cách nhanh chóng. Suốt quá trình, hắn cố gắng sử dụng nước tiết kiệm nhất có thể. Dù không biết giá rõ giá điện nước Hùng nói đắt cỡ nào, nhưng cứ tiết kiệm không đi đâu mà thừa cả.

Đứng tại bồn rửa mặt trước tấm gương, hắn may mắn tìm thấy dao cạo râu nên quyết định xử lý sạch sẽ lớp lông lá lởm chởm trên mặt. Lâu rồi không cạo râu, hắn phải mất đến gần một phút mới làm xong. Lấy sợi dây thun buộc tạm mái tóc dài rối tung thành đuôi ngựa, hắn lặng lẽ ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương. Đến hôm nay, diện mạo của hắn có thể nói là đã lột xác hoàn toàn so với lúc ban đầu. Làn da thô ráp, rám đen đầy mụn trứng cá bọc đã biến đổi thành mịn màng sáng khỏe. Ngũ quan có vẻ cân đối hơn, ánh mắt cam chịu, tự ti trước kia đa trở nên cương quyết. Chỉ là vết sẹo dài đuôi mắt phải vẫn không thay đổi, khiến cho dung mạo của hắn dù tăng lên đáng kể, nhưng lại mang dáng vẻ chút gì đó côn đồ.

Đang nhẩm tính trong đầu nhờ Hùng cắt hộ mái tóc cho đỡ vướng thì hắn bất ngờ nghe tiếng cậu ta sau lưng:

- Trời! Anh Tân đẹp trai v l. Chất như nước cất vậy. Thế này gái mà nhìn thấy lại gục như điếu đổ cho mà xem. – Mất một lúc để thoát khỏi cảm giác ngái ngủ, Hùng vừa đi tới nhà tắm liền chứng kiến vẻ phong trần của Tân. Ánh mắt sáng lên, cậu ta kích động chạy quanh ngắm nghía rồi không tiếc lời khen.

Mặc dù được người khác tán dương là chuyện rất vui vẻ, nhưng thời gian đã muộn, bây giờ không phải là lúc vui đùa nên Tân quay sang thúc giục:

- Thôi chú đừng đùa nữa. Nhanh chóng rửa mặt đi rồi dẫn anh đến địa điểm bác Đô hẹn lúc trưa...

- Được... Được... Xong ngay đây anh... – Biết tí nữa còn việc quan trọng, Hùng gật đầu đồng ý.

Đợi Hùng vệ sinh cá nhân qua loa xong thì cả hai cùng với con Lu bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, theo thói quen, Tân giắt cái rìu vào sau thắt lưng như thường lệ. Tới trước phòng bên cạnh, hắn vừa gõ cửa được vài nhát thì Huyền Linh, Trâm và mấy cô bé mở cửa bước ra. Nhìn thấy dáng vẻ đại ca xã hội của hắn, Trâm thoáng kinh ngạc khẽ cười, còn Huyền Linh thì đỏ mặt liên tục liếc trộm. Mấy cô bé thì sững sờ mất mấy giây xong liền ríu rít vây quanh, An Nhiên lấy cái máy ảnh ra không biết từ lúc nào bấm chụp tanh tách, trong khi đó Thương lại lặng lẽ nắm tay hắn. Thấy mọi người phản ứng dữ dội như vậy, hắn cảm thấy hơi xấu hổ đưa tay gãi đầu. Xem ra, hắn phải cắt tóc thật rồi, nếu không người khác vừa nhìn thấy đã tưởng là thành phần bất hảo mất.

Sau khi ăn no, ngủ một giấc ngon lành thì sức khỏe cả bọn đã được hồi phục hoàn toàn. Với cơ thể tràn ngập năng lượng và sức sống, nhóm của Tân theo Hùng và Trâm bước nhanh chóng xuống cầu thang. Không có thời gian quan sát những người khác làm việc ở công viên trước cửa, rời khỏi tòa nhà là cả bọn nhanh chóng di chuyển theo hướng nam. Mất khoảng chục phút để vượt qua khu dân cư với nhiều tòa nhà cao tầng đồ sộ, cả bọn tiến tới một chỗ bãi đất trống trải rộng mênh mông với rất nhiều người đang bận rộn. Họ đang làm một việc khó tin, đó là cấy lúa nước ngay giữa lòng khu đô thị. Khá là kinh ngạc về điều này, nhìn những dấu tích còn sót lại, hắn có thể nhận ra được chỗ đất trống này trước kia chắc là sân thể dục lớn.

Thấy mọi người kinh ngạc, Hùng lập tức cất tiếng giới thiệu giống như một hướng dẫn viên du lịch:

- Xin mọi người chú ý! Trước mắt chúng ta là khu nông nghiệp , mô hình thâm canh lúa nước. Toàn bộ khu vực có diện tích ha này trước kia là sân thể thao tổng hợp ngoài trời với nền cỏ, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn các chiến sĩ quân đội đã cải tạo thành ruộng, đạt điều kiện cho phép gieo trồng... Hiện khu vực này là nơi cung cấp nhiều nhiệm vụ nhất và gần như ai cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần thông qua một khóa huấn luyện cấp tốc...

- ....

Nghe Hùng lải nhải, cả bọn đúng là biết thêm nhiều thông tin thật, nhưng tốc độ lại chậm đi thấy rõ. Không để Hùng nói thêm nữa, Tân túm cổ cậu ta lôi đi cho kịp bước mấy cô gái. Ở gần đó, con Lu vẫn luôn im lặng, không hiểu sao lúc nhìn thấy đồng ruộng liền hưng phấn chạy xung quanh, thỉnh thoảng lại nhảy cẫng lên khiến An Nhiên và ba cô bé không được cười lên khanh khách đuổi theo. Nhìn mấy cô bé và con Lu nô đùa, bất giác những ký ức thơ ấu, cảnh hai anh em hắn chăn trâu ngoài đồng, cùng chơi với nhau nổi lên làm hắn thấy ấm trong lòng.

Hơn chục phút sau, vượt qua khu vực đồng ruộng, bể bơi, rồi công viên nước, đến gần khu vực toàn những tòa cao ốc thẳng đứng, bề ngoài toàn kính thì Hùng và Trâm lên tiếng nói là đã đến đích. Nhìn trước cửa trụ sở có vài đồng chí canh gác, Tân nhanh chóng tiến tới trước mặt họ rồi lên tiếng:

- Xin chào đồng chí! Tôi được bác Đô hẹn tới đây, không biết tòa nhà này có phải là nơi làm việc của bác ấy không?

Nghe Tân trình bày, đồng chí canh gác gật đầu rồi mỉm cười đáp:

- Đúng rồi! Đại tá đã dặn từ trước, anh đợi một chút để tôi vào thông báo.

Nói hết câu xong, đồng chí canh gác nhanh chóng cất bước đi vào bên trong tòa nhà.

Nhờ đồng chí canh gác vừa tiết lộ thông tin Tân mới biết bác Đô không ngờ lại giữ chức vụ đại tá. Địa vị của bác ở trong “Khu an toàn” chắc phải tương đối cao, xem ra Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi sắp tới sẽ được nhờ rồi. Chứng kiến khu vực này được bảo mật cao hơn những nơi khác, hắn không hiểu ở bên trong làm gì nên cất tiếng hỏi Hùng:

- Nơi này làm gì mà nhiều người bảo vệ thế Hùng?

- Đây là khu vực nghiên cứu, nơi chế tạo ra vũ khí, đạn dược, người bình thường không được phép đặt chân vào... – Hùng giải thích rất nhanh.

- Vũ khí chắc là các loại súng ống nhỉ? – Liên tưởng ngay đến vũ khí nóng của quân đội, Tân hỏi Hùng tiếp.

- Đúng vậy anh! – Hùng gật đầu đồng ý. Sau đó, cậu ta ra vẻ thần bí rồi nói nhỏ:

- Em nghe người ta bàn, ngoài những vũ khí thông thường ra, mới đây quân đội đang nghiên cứu và phát triển công nghệ vũ khí siêu nhiên, giống như phim khoa học viễn tưởng vậy.

Nghe Hùng kể lể, Tân và tất cả mọi người trong nhóm trừ con Lu đều chúi đầu lắng nghe với vẻ hết sức tò mò. Thấy cậu em cố tình ra vẻ như vậy, hắn liền nhanh chóng gãi đúng chỗ ngứa bằng cách thốt lên kinh ngạc:

- Trời! Vũ khí như khoa học viễn tưởng. Ghê gớm vậy! Em có biết thế nào không?

Rất hài lòng về biểu hiện của anh Tân và mọi người, Hùng mỉm cười nói tiếp:

- Cái này mới có phong phanh thôi, em cũng chưa được nhìn thấy. Nhưng em biết có mấy người đã được thử nghiệm vũ khí, chắc không lâu nữa là quân đội công bố thôi...

Càng lúc càng tò mò hơn, Tân định cất tiếng hỏi tiếp thì ở đằng sau vang lên tiếp bác Đô:

- Thu Trang! Ông ôm cái nào!

Ngoái lại, Tân thấy bác Đô đã đến chỗ cả bọn không biết từ lúc nào, cũng tại cả bọn mải mê nghe Hùng kể chuyện quá. Ông bác một tay ẵm Thu Trang, tay còn lại thì xách chiếc va-li đen với vẻ bề ngoài rất sang trọng.

Đang tò mò không biết bên trong va-li chứa cái gì thì bác Đô đi tới trước mặt hắn cười nói:

- Mấy đứa tới đúng lúc lắm, bác vừa rảnh tay được một chút. Thời gian của bác không nhiều, giờ đang bận thí nghiệm quan trọng. Đây, bác có món quà tặng cho cháu, lát nữa về phòng hàng mở ra xem... – Bác Đô vừa nói vừa đưa chiếc va-li cho hắn.

Định mở miệng từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên quyết của bác Đô, Tân ngập ngừng một chút rồi chấp nhận.

- Vậy cháu cám ơn bác! – Tiếp nhận chiếc va-li Tân cất lời cám ơn.

Đưa chiếc va-li xong, bác Đô lại móc trong túi áo ra một tờ giấy giao cho hắn nói tiếp:

- Mật mã mở khóa và giới thiệu về món quà ở trong đây, trước khi mở va-li và hiểu rõ món quá cháu phải giữ nó cẩn thận. Tốt nhất về phòng cháu hẵng xem... – Cẩn thận dặn dò mấy câu, bác Đô giơ đồng hồ đeo tay lên xem rồi nói nhanh:

- Thôi! Giờ cháu giúp bác mang Thu Trang và mấy cô bé đến trường giáo dưỡng đăng ký đi. Bác đánh tiếng với bên đó rồi, tới nơi nói một tiếng là có người sắp xếp. Mà nếu như cháu muốn thì cho cả hai cô bé này học cùng một thể cũng được... – Bác Đô vừa nói vừa chỉ tay vào Thương và An Nhiên.

- Vâng! Cháu sẽ suy nghĩ điều này... – Biết ông bác có ý tốt, Tân gật đầu đáp.

- Được! Bác phải vào trong rồi. Tí nữa có vấn đề gì thì nói cho đồng chí tuyển sinh ở trường bộ đàm cho bác... – Đặt Thu Trang xuống, bác Đô dặn Tân mấy câu nữa. Nói xong, ông bác xoa đầu cháu mình áy náy nói:

- Thu Trang ngoan nhé! Đến trường học trước, một tí nữa ông rảnh là đến thăm cháu ngay...

Thấy cháu mình ngoan ngoãn gật đầu, ông bác dứt khoát quay về khu nghiên cứu. Lúc gần vào cửa, ông bác sực nhớ ra vẫn còn quên một điều quan trọng nên ngoái đầu hô lên:

- Tối nay, tầm năm giờ, tất cả mọi người trong nhóm cô cậu nhớ đợi bác trước cửa nhà ăn khu A nhé...

- Vâng! – Cả bọn đồng loạt lớn tiếng đáp lời ông bác nhiệt tình.

- Còn nữa! Tân nhớ về phòng hãng mở quà đấy... – Hô thêm câu nữa, bác Đô đi mất hút vào trong tòa nhà.

- ....

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Truyện Chữ Hay