[Mạt Thế] Tam Hồi

chương 59: lần đầu tiên(18+)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua một đêm ở khách sạn, Phù Hinh không tài nào ngủ được, có lẽ vì lạ chỗ ở chăng? Hắn tới một quán nước gần đó mua một ly cà phê rồi thong thả bước tới học viện Âm nhạc Arren.

Bác bảo vệ sau khi xác nhận danh tính, Phù Hinh bước về ký túc xá theo sự hướng dẫn của ông.

Phù Hinh khá bất ngờ, hắn nhìn thấy từ xa, Dương Điển Ức và thiếu niên đánh violong đã chờ sẵn ở đó.

Thiếu niên kia cũng nhận ra hắn đang bước tới, ánh mắt nhanh chóng dời đi một cách hoảng loạn.

Hắn đáng sợ tới vậy sao? Cũng không sai, bạn cùng lớp không ai dám tiếp cận hắn cả.

Dương Điển Ức nở nụ cười thân thiện "Tôi và Lâm Nhã là bạn cùng phòng, hiện tại cũng đang hẹn hò với tôi, cậu ấy khá rụt rè và sợ người lạ, mong anh đừng bắt nạt cậu ấy."

Đúng vậy, hình tượng mà Dương Điển Ức đắp nặn cho Lâm Nhã chính là một bạch liên hoa tài giỏi nhưng yếu đuối, mong manh cần người bảo hộ. Dựa vào kiếp trước, Lâm Nhã là một thiếu niên khí chất bụi bặm, ngầu ngầu, cực kỳ ra dáng chị đại... à nhầm, lão đại trong trường. So với hình tượng đắp nặn lúc này thì hoàn toàn khác biệt.

Vả lại, sự hoảng sợ của Lâm Nhã không phải là giả.

Phù Hinh nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhã, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng. Hắn mất tự nhiên quay đầu "Tôi biết rồi, tôi chỉ mời cậu ta đi uống nước một lần."

Dương Điển Ức hơi bất ngờ, còn Lâm Nhã thì nghiến răng, chỉ lần này thôi, cậu sẽ không còn lý do gì để gặp mặt Phù Hinh.

"Cậu dẫn đường." Lâm Nhã lên tiếng.

Và thế là bọn họ tới một tiệm trà sữa gần đó.

Nhìn vào menu, Lâm Nhã không chút do dự chọn ly trà sữa sốt chocolate plan trứng chân trâu cỡ lớn.

"..." Phù Hinh liếc nhìn Lâm Nhã một cái, sau đó cũng mua ly tương tự.

"..." Lâm Nhã trầm mặc, tên này có ý gì đây?

Cô nhân viên nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, cô cười một cách mờ ám đưa bảng số cho hai người.

Lâm Nhã liếc nhìn xung quanh, tiệm trà sữa này rất đông khách, đa phần là nhóm nữ sinh hay đôi tình nhân đi uống chung với nhau, cách trang trí cũng thật là... nữ tính. Phù Hinh là vô tình hay cố ý chọn chỗ này đây?

Lâm Nhã quyết định bản thân là người mở lời "Cậu mời tôi tới đây có chuyện gì không?"

"Có." Phù Hinh trả lời "Tôi rất thích bản nhạc mà cậu đánh, tôi không kiềm lòng được muốn gặp mặt cậu ngoài đời một lần. Cậu... tên là Lâm Nhã đúng không? Tôi tên Dương Phù Hinh."

Nếu biết được việc này sẽ xảy ra, Lâm Nhã thà rằng chọn đại một bản nhạc nào khác để không gặp Phù Hinh.

"Ừm. Cảm ơn." Lâm Nhã khách sáo đáp.

"Hôm nay tôi sẽ đãi, coi như vì lòng ngưỡng mộ với tài năng của cậu." Phù Hinh mỉm cười nhàn nhạt.

Sau đó, hắn dán mắt nhìn điện thoại suốt buổi. Lâm Nhã cũng không nói thêm câu nào.

Cuộc gặp mặt kết thúc.

Và Lâm Nhã chẳng hiểu nổi Phù Hinh đang suy nghĩ cái quái gì.

Nói được vài câu và đãi uống nước, chấm hết.

...

Thật sự rất khác biệt.

Kiếp trước, Phù Hinh rất nhiệt tình và dính chặt lấy cậu. Còn bây giờ lại lãnh đạm và khách sáo một cách lạ thường.

Nhưng điều này khiến Lâm Nhã cảm thấy rất an tâm.

Có lẽ... đây là lần cuối bọn họ gặp mặt nhau.

Đúng như lời Dương Điển Ức nói, chỉ cần không thu hút sự chú ý của Dương Phù Hinh, rồi mọi chuyện sẽ ổn.

Kết thúc cuộc hẹn, cả hai đều không quá để tâm tới cuộc hẹn này. Phù Hinh ngáp dài một cái, liếc nhìn bóng người dần đi xa, hắn cũng đi lại theo hướng ngược chiều.

Lâm Nhã trở về ký túc xá, Dương Điển Ức lập tức lao ra với vẻ mặt bất an "Lâm Nhã, cậu không sao chứ? Hắn ta có làm gì cậu không?"

"Ừm, mọi thứ đều ổn." Lâm Nhã ôm Dương Điển Ức thật chặt "Cảm ơn cậu, may là nhờ có cậu báo trước nên tớ mới chuẩn bị tinh thần được."

"Ầy! Chuyện nhỏ ý mà!" Dương Điển Ức thỏa mãn hít ngửi mùi hương dầu gội trên mái tóc của Lâm Nhã, vẫn là mùi hoa lan quen thuộc. Tuy hơi nữ tính nhưng nó rất hợp với Lâm Nhã.

Gò má trắng nõn và mịn như da em bé, lông mi dài hơi khép hờ khiến cho Lâm Nhã như một thiếu niên xinh đẹp đang mơ màng tỉnh dậy.

Dương Điển Ức nhớ tới những gì xảy ra ở quán bar, hình ảnh đó khiến tâm trí hắn cực kỳ phiền não.

Tới bây giờ, dư âm vẫn còn a...

Dương Điển Ức quyết định đánh bạo, hắn nắm lấy vai Lâm Nhã, nhẹ nhàng hôn xuống môi cậu.

Lâm Nhã khá bất ngờ, nhưng cậu cũng không phản kháng. Lâm Nhã hơi mở miệng, chiếc lưỡi non mềm đáp trả lại. Lưỡi bọn họ cuốn vào nhau, Dương Điển Ức ngây ngô càn quấy khoang miệng của bạn thân, lần đầu tiên chạm chân tới cánh cửa tình dục.

Hơi thở trở nên dồn dập, Dương Điển Ức lúc này mới rời khỏi môi của Lâm Nhã, vẻ mặt thèm thuồng muốn đòi thêm "Tụi mình đã hẹn hò lâu rồi, bây giờ chúng ta làm tình được không? Tớ muốn thử quá! Tớ muốn có được lần đầu tiên của Lâm Nhã!"

Gương mặt của Lâm Nhã hơi ửng đỏ, cậu trừng mắt nhìn Dương Điển Ức "Làm thì làm! Nhưng... nhưng... cậu sẽ làm Công hay Thụ?"

Lâm Nhã vẫn còn ám ảnh chuyện trước đây, nhưng đối diện với yêu cầu của Dương Điển Ức, cậu lại không nhẫn tâm từ chối. Vả lại, tâm trạng của cậu lúc này đang rất vui vẻ.

"Cả hai!" Dương Điển Ức trả lời không chút do dự, hắn vuốt ve gò má của Lâm Nhã đầy si mê "Tớ đã nói rồi, tớ muốn lần đầu tiên của Lâm Nhã. Dù là 'hoa cúc' hay 'dưa leo', tớ không cho ai dành được hết! Kiếp trước... ước gì tớ được gặp cậu, để tớ có thể làm điều tương tự."

"Mặt dày vừa thôi!" Lâm Nhã táng vào đầu Dương Điển Ức một cái "Tớ đã nhìn lầm cậu rồi, đúng là một tên biến thái từ nhỏ mà!"

Vẻ mặt Dương Điển Ức trở nên ỉu xìu "Không được sao?"

"Đ... Được!" Lâm Nhã mất tự nhiên quay đầu "Trước tiên phải đi tắm cái đã, chỗ đó... chỗ đó mà không xử lý thì sẽ rất bẩn."

"Yeah, tớ yêu cậu nhất!" Dương Điển Ức hôn chụt vào má Lâm Nhã "Đi tắm chung nha?"

"...Ừm."

Bọn họ đan tay nhau bước vào phòng tắm, Dương Điển Ức còn không quên mang theo điện thoại cảm ứng vào "Chúng ta vừa tắm vừa nghiên cứu tư liệu luôn, tớ không thể để chuyện này làm ám ảnh tâm lý của cậu được, haha, phải là ký ức ngọt ngào khó quên nhất cuộc đời!"

"..." Lâm Nhã run run khóe miệng, nhưng... không thể phủ nhận, trong lòng cậu cũng có chút chờ mong.

Dương Điển Ức đổ nước vào bồn tắm, cả hai hì hục tạo bọt xà phòng đầy bồn, sau đó lại chui vào ngồi chung.

"Haizz, phê thật! Tớ đã luôn muốn nằm trong bọt xà phòng nhiều như vậy, chẳng qua quá làm biếng..." Dương Điển Ức rên rỉ thành tiếng.

"Gian xảo nhỉ?" Lâm Nhã hếch cằm "Lúc nữa tớ sẽ chịch cậu không đứng nổi luôn!"

"Hứ, để xem, để xem, ai mới không đứng nổi đây!" Dương Điển Ức nhe ranh mỉm cười đầy tự tin, lôi điện thoại ra tìm kiếm phim + BL.

Dương Điển Ức dựa vào cổ Lâm Nhã, cực kỳ chăm chú xem phim.

Và... rất... rất muốn thử!

Tắm rửa sạch sẽ, Dương Điển Ức và Lâm Nhã đẩy hai chiếc giường kéo lại thành một.

"Được rồi, tù xì ai thua làm Thụ trước!" Dương Điển Ức giơ bàn tay lên.

"..." đậu phộng... vụ này cũng có sao? Chơi luôn!

Kéo, búa, bao!

Búa đập kéo, Lâm Nhã thắng.

Dương Điển Ức không chút do dự lôi Lâm Nhã lên giường, cười hì hì "Làm thôi! Để tớ phục vụ cậu!"

Bọn họ lại hôn nhau một lần nữa, nhưng lần này là với một thân thể trần trụi.

Người nắm thế chủ động là Dương Điển Ức.

Dương Điển Ức hôn khóe môi của Lâm Nhã, rồi từ từ trượt xuống, mút lấy núm vú hồng nhuận. Hắn dùng lưỡi đảo lộn vòng quay núm nhỏ, còn bàn tay phải thì xoa nắn côn thịt.

"Tiểu Nhã Nhã thật nhỏ nhắn và nhạy cảm a! Tớ mới sờ sờ một chút đã cương rồi." đôi mắt Dương Điển Ức nhuốm màu tình dục, không nhịn được trêu chọc Lâm Nhã.

Lâm Nhã thở dốc, cánh tay che đi đôi mắt, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, cơ thể này vẫn còn quá nhạy cảm để chịu đựng những kích thích mê loạn như vậy.

Tới khi côn thịt đã cương lên hẳn, Dương Điển Ức khá hài lòng, hắn lấy thuốc bôi trơn đã chuẩn bị sẵn, tùy tiện nhét nhét bôi bôi vào hậu huyệt của bản thân, đồng thời cũng bôi lên côn thịt của Lâm Nhã.

Trên giường, Lâm Nhã đang nằm dưới thân Dương Điển Ức. Hắn đưa cửa huyệt ngay trước côn thịt rồi ngồi xuống chậm rãi.

"Ah..." Lâm Nhã run rẩy, cậu cảm nhận được côn thịt đang dần bị bao phủ, một nơi vừa trơn trượt vừa khít chặt.

Gương mặt Dương Điển Ức hơi tái đi, mặc dù đã có thuốc bôi trơn, nhưng hắn vẫn chưa khuếch đại đủ lâu, cảm giác đau đớn khiến hắn không dám cử động.

Côn thịt vẫn chưa vào được một nửa, Dương Điển Ức rất mỏi chân, hắn nuốt nước bọt, lấy hết dũng cảm ngồi thẳng xuống.

Phập!

"Aaa!!! Đau quá!!! Tớ đau quá! Hu hu!" đôi mắt Dương Điển Ức trở nên ươn ướt, dị vật xuyên sâu vào dũng đạo khiến cơ thể cậu không ngừng co rút.

Hậu huyệt bị nhét căng phồng, bao phủ chặt chẽ lấy côn thịt cứng rắn của Lâm Nhã.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt đáng thương của Dương Điển Ức, Lâm Nhã có chút đau lòng "Hay là... bỏ đi, cậu sẽ bị thương mất. Đáng lẽ tớ phải là người chuẩn bị..."

"Không!" Dương Điển Ức bướng bỉnh hếch mặt "Tớ đã quyết tâm rồi! Tớ sẽ phịch khi nào Nhã bắn vào trong tớ mới thôi! Cậu đã áy náy thì cứ nằm yên ở đó! Tớ muốn làm người chủ động!"

Vừa dứt lời, mông của Dương Điển Ức không ngừng nâng lên ngồi xuống, động tác ngày càng nhanh chóng và thành thục.

Dương Điển Ức rên rỉ thật ngọt ngào, hắn dần cảm thấy đau đớn như xé rách thân thể dần từ từ được cảm giác sung sướng thay thế. Côn thịt mềm mại trơn trượt xoắn vào bên trong, hậu huyệt dần thả lỏng, dâm loạn chảy nước, chèn ép côn thịt phóng xuất tinh túy.

"Hô... Côn thịt của Nhã Nhã giống gậy xoa bóp ghê, tớ thật thoải mái a~"

Lâm Nhã bị lời nói trơ trẽn của Dương Điển Ức làm cho nghẹn họng, cậu bị hậu huyệt nóng bỏng chèn ép mãnh liệt, và khi Dương Điển Ức ngồi xuống thật sát, bên trong lại không ngừng co bóp, cậu đành giơ tay đầu hàng.

Phụt...

Tinh dịch bắn sâu vào trong thân thể, Dương Điển Ức cảm nhận được chất lỏng nóng bỏng không ngừng lấp đầy, hắn thoải mái tới mức chảy nước dãi.

"Tớ yêu cậu nhất, Nhã Nhã!" Dương Điển Ức vẫn chưa rời đi, hắn nhoài người gặm lấy môi Lâm Nhã, chiếc lưỡi giảo hoạt đẩy sâu vào cuống họng của cậu ấy.

Nơi giao thoa nhớp nháp chảy ra tinh dịch, rơi từng giọt xuống giường.

Tơ chỉ bạc kéo dài nơi khóe môi, Dương Điển Ức mỉm cười đắc ý "Nhìn xem, nhìn xem, tớ chưa bắn thì Nhã Nhã đã bắn rồi, tớ là người thắng cuộc."

Lâm Nhã nhìn côn thịt đang cương cứng tới mức nổi gân xanh của Tiểu Ức Ức, cậu hậm hực đẩy Dương Điển Ức ra "Đồ ăn gian, rõ ràng là cậu cố ý co thóp lại bắt tớ..."

"Ừ ừ, tớ đã phục vụ Nhã Nhã rồi! Bây giờ tới lượt cậu làm Thụ!" Dương Điển Ức hưng phấn chưa dập tắt, nhanh nhẹn ngồi dậy rời khỏi côn thịt đã mềm nhũn.

Rút ra kinh nghiệm từ lần đầu, Dương Điển Ức nhẫn nhịn dục vọng đang bành trường, lấy thuốc bôi trơn chậm rãi khuếch đại hậu huyệt của Lâm Nhã.

"Để... để tớ tự làm!" Lâm Nhã trừng mắt toan đẩy Dương Điển Ức, ai dè hắn ta càng nắm chặt bắp chân cậu.

"Ngoan nào~ Tớ sẽ chịch cậu phê tới kêu cha gọi mẹ luôn~" Dương Điển Ức vươn những ngón tay thanh mảnh đâm vào hậu huyệt.

Một ngón, hai ngón, ba ngón, Dương Điển Ức không ngừng hung hăng khuấy đảo nội huyệt. Chất bôi trơn khiến hắn di chuyển ngón tay rất dễ dàng, lại còn có tác dụng kích tình.

Lâm Nhã cảm thấy bên dưới rất ngứa ngáy, không ngừng khát cầu thứ gì đó lấp đầy cơ thể mình. Cậu run rẩy lên tiếng "Như vậy đủ rồi, cậu... cậu mau vào đi! Tớ không chịu nổi mất..."

Nghe được lời này, Dương Điển Ức dường động tác, mắng một câu "Tiểu yêu tinh!" rồi mạnh mẽ đâm thẳng vào hậu huyệt.

P/s: bọn họ là khuê mật! Là khuê mật! Và đôi bạn thân có cảnh H ., ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Bất ngờ chưa?

Truyện Chữ Hay