Vũ Nam chật vật mang vật tư trên lưng, toàn thân bẩn thỉu còn hơn ăn mày, thể trạng lúc này của cậu cực kỳ tồi tệ.
Từ đây tới khu căn cứ thành phố An Bách còn một đoạn không xa, nhưng nếu dùng sức người đi bộ quả thật quá sức chịu đựng của Vũ Nam. Nhưng cậu không thể dừng lại, chỉ cần một phút lơ là có thể toi mạng như chơi.
Vũ Nam cũng là một dị năng giả, nhưng sức mạnh của cậu khá đặc thù nên chỉ có thể sử dụng giới hạn. Vả lại, Vũ Nam dự trữ dị năng của chính mình cũng để làm một chuyện to lớn hơn nhiều.
"A... Thật xui xẻo..." Vũ Nam không nhịn được mà than thở, tự nhiên xe hơi của cậu lại chập mạch giữa đường, nếu không sẽ chẳng xảy ra chuyện như bây giờ.
Vụt!
Vũ Nam giật mình quay đầu, theo phản xạ dùng ba lô chắn lại thứ đang lao tấn công mình.
"Teech!!!" Vũ Nam tặc lưỡi, vội vàng nhảy ra xa duy trì khoảng cách, cậu đánh giá con thú biến dị trước mắt. Nó chỉ là một con mèo có kích thước khá nhỏ, nhưng toàn thân đều được bao bọc bởi lửa. Nhìn nó có vẻ đang rất đói khát, chắc chắn sẽ không bỏ qua con mồi béo bở như Vũ Nam.
Điều khiến Vũ Nam không ngờ chính là, con mèo nhỏ đó bỗng gầm lên, toàn thân dần dần phóng to ra,ngọn lửa bao bọc xung quanh nó càng bùng cháy dữ dội.
Không ổn rồi!
Lấy trực giác của Vũ Nam cho biết, tốc độ của thú biến dị này không hề chậm, dù cậu có chạy hết tốc lực cũng không thoát kịp. Mắt thấy con mèo dị thú lao tới, Vũ Nam nhắm chặt mắt theo bản năng đưa hai tay lên che chắn bản thân.
Chết tiệt, thật sự phải sử dụng dị năng sao?
Xoẹt xoẹt!
Âm thanh sắc bén tựa như lưỡi hái vụt qua, Vũ Nam có thể cảm nhận được giọt máu nóng hổi bắn lên gương mặt của mình. Cậu kinh ngạc nhìn người vừa cứu mình, đó là một thanh niên vô cùng anh tuấn, mái tóc đen phủ xuống bờ vai bạc nhược của y. Đôi mắt lạnh nhạt đó nhìn thẳng về phía Vũ Nam, không mang một chút sinh lực hay sức sống nào.
"Lâm Nhã ca ca, anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" một cậu bé khác bỗng nhiên đứng bên cạnh vị ân nhân, gương mặt non nớt tràn ngập hoảng loạn và lo lắng quá mức.
"Anh không sao, Tiểu Hải." Lâm Nhã hơi nhếch khóe môi, dịu dàng xoa đầu trấn an Cố Tinh Hải.
"Tôi là Hộ Quang, cậu có biết khu căn cứ sống sót nào gần đây không?" Hộ Quang tiến về phía Vũ Nam mỉm cười đầy thành ý, tay giơ ra đỡ lấy cậu dậy.
"A... Có... Tôi biết." Vũ Nam hoàn hồn, vội vàng trả lời, vẻ mặt đầy cảm kích "Dù sao cũng cảm ơn nhóm người của anh đã cứu tôi, anh có muốn tôi dẫn đường không?"
"Vậy thì còn gì bằng." Hộ Quang gật đầu đồng ý, đảo mắt sang phía Lâm Nhã từ tốn đáp "Chúng ta sắp tới được đó rồi."
Lâm Nhã nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt tựa như ngẩn ngơ nhìn về một phía nào đó không xác định, nhưng điều đó lại càng khiến cho y thêm xinh đẹp và thu hút. Vũ Nam không thể dời mắt khỏi y, cũng như những người thuộc nhóm của y.
Có một sự khác biệt rõ rệt về thực lực và kinh nghiệm, Vũ Nam biết điều đó.
Mặc dù rất tò mò rằng bọn họ tới từ đâu, nhưng thời thế hiện tại Vũ Nam vẫn nên giữ mồm miệng thì tốt hơn.
Ban đầu Vũ Nam nghĩ thanh niên tên Lâm Nhã kia là thủ lĩnh của nhóm người này, nhưng... y hơi quá mức trầm lặng và âm u, cậu lại đoán rằng Hộ Quang, người đang chỉ huy và trông coi mọi thứ mới là thủ lĩnh.
"Tôi có thể biết ai là thủ lĩnh trong mấy người không?" Vũ Nam không nhịn được nữa liền nói ra nghi vấn của mình.
"A... Thủ lĩnh sao?" Hộ Quang thất thần lẩm bẩm, âm thanh rất nhỏ giống như chỉ có bản thân mới nghe được.
Vũ Nam quan sát những người còn lại, sắc mặt của bọn họ tái đi khi nghe câu hỏi của Vũ Nam.
Đó là vấn đề nhạy cảm chăng?
"Chúng tôi không có thủ lĩnh." người tên Lâm Nhã đột ngột lên tiếng, giọng nói chắc nịch tựa như đó là một điều hiển nhiên "Tốt nhất là không nên có."
"???" Vũ Nam tràn ngập bất ngờ cùng khó hiểu, không phải con người luôn thích đứng đầu và nắm giữ quyền lực và lợi ích trong tay sao? Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một người nói ra lời như vậy.
"Này..." một cô gái bước tới và vỗ vai Vũ Nam, cô ta thở dài đầy mệt mỏi "Đừng nhắc tới chuyện đó, ở đây không ai muốn nghe đâu."
"A... xin lỗi..." Vũ Nam xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ đúng là nhóm người kỳ lạ nhất mà cậu từng gặp trong suốt năm mạt thế vừa qua.
"Nhân tiện đây, gọi tôi là Tố Nhung, còn cậu?" Tố Nhung nhàn nhạt hỏi một câu xã giao thông thường.
"Vũ Nam."
"Cậu có vẻ là người tốt, cho nên hãy nhớ đừng đánh chủ ý lên thủ lĩnh của chúng tôi, được không?" Tố Nhung nở nụ cười niềm nở, nhưng thanh âm mang đầy dấu vết cảnh cáo và uy hiếp.
"Thủ lĩnh? Không phải Hộ Quang vừa mới nói..." Vũ Nam đầu óc bắt đầu quay cuồng, sao bọn họ mỗi người lại nói chuyện một kiểu thế này?
"Đó là điều mà bọn họ mong muốn mà thôi. Người chúng tôi đi theo chỉ có thể là Lâm Nhã." Tố Nhung ánh mắt tối đi, vẻ mặt có chút mê man và ảm đạm "Tôi đã quá mệt mỏi rồi, và tôi chỉ còn muốn nghe lệnh một người mà thôi."
Vũ Nam sửng sốt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, chỉ cần nhìn cũng biết cô ấy rất mạnh, vì sao lại có cách suy nghĩ tuyệt vọng như thế? Rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì?
P/s: Vũ Nam là một nhân vật mới khá quan trọng, chương này là góc nhìn của Vũ Nam nên Lâm Nhã được xưng là ' y'.