Cố Tinh Hải âm u nhìn về phía tòa nhà, cố gắng khép đôi mắt lại che dấu phẫn nộ và sát ý của bản thân. Y thật sự quá vô dụng và yếu đuối, chỉ một con zombie cấp thấp cũng khiến Cố Tinh Hải chật vật và khốn đốn. Tất cả là sự vô dụng của Cố Tinh Hải, y không thể bảo vệ được Lâm Nhã ca ca...
Cố Tinh Hải chui rúc trong một góc tường, nhìn chằm chằm về phía biệt thự đối diện, nơi mà Lâm Nhã bị mang vào. Lâm Nhã đang ở trong đó cùng với tên ác ma kia. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhã vì y và mọi người mà bắt buộc phải phục tùng Mạn Sanh. Cố Tinh Hải siết chặt lòng bàn tay, trái tim của y như bị bóp chặt và nghiền nát thành trăm mảnh.
Mọi thứ vẫn chưa từng thay đổi, thế giới này, dù là trong sự thanh bình hay vào lúc tận thế tuyệt vọng, vẫn có những kẻ xấu xa muốn chà đạp và cướp bóc của người khác.
Cố Tinh Hải chỉ còn có Lâm Nhã, người duy nhất quan tâm và bảo vệ y, người lo lắng cho y dù chỉ gặp mặt vài phút đầu.
Y không thể làm mất đi thứ quan trọng của mình một lần nữa.
Thà rằng... y từ bỏ bản ngã của mình, cái lý tưởng ngây thơ về một xã hội tốt đẹp và bình đẳng trong tâm trí khờ dại ngu ngốc của mình. Cố Tinh Hải phải mạnh hơn, mạnh hơn tất cả những ai dám hãm hại và ức hiếp Lâm Nhã.
Bàn tay của Cố Tinh Hải siết chặt vào nhau đến rớm máu, nhưng nỗi đau đớn đó chẳng là gì so với nỗi hổ thẹn và phẫn uất trong lòng y.
"Tinh Hải..."
Cố Tinh Hải thoát ra khỏi cảm xúc âm trầm của mình, mê man quay đầu về phía thanh âm, Hộ Quang cùng Đường Ôn Uyển đã tỉnh dậy, bọn họ cũng lo lắng cho Lâm Nhã như y.
Hộ Quang khép đôi mắt buồn bã bất lực, trong lòng áy náy dâng lên một tầng. Với năng lực và suy luận sắc bén của Lâm Nhã, cậu ấy có thể sống sót trong Mạt thế dù chỉ một thân cô độc đi chăng nữa.
"Bây giờ chúng ta chẳng còn cách nào ngoài việc chờ đợi đã, em đừng làm gì xúc động mà gây phiền toái cho Lâm Nhã." Hộ Quang lo lắng dặn dò, Đường Ôn Uyển và hắn có thể nhẫn nhịn được, nhưng Cố Tinh Hải còn quá nhỏ để thấu hiểu mọi chuyện, Hộ Quang sợ y sẽ bị tức giận che mắt mà làm cho tên Mạn Sanh kia nổi lên sát ý.
"Em biết rồi." Cố Tinh Hải híp mắt giấu đi cảm xúc u ám của bản thân, đúng vậy, y còn quá nóng nảy và bốc đồng, y cần phải tu tâm dưỡng tính lại để không phạm vào sai lầm nào.
Nhóm người trong tỉnh Thanh Thăng cực kì cảnh giác, tinh thần luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Có lẽ bọn họ rất trung thành với Mạn Sanh, hay nói đúng hơn là cực kì sợ hãi hắn ta. Bầu không khí nơi đây ngột ngạt đến đáng sợ, tựa như tất cả đều bị bao trùm bởi ám ảnh và tuyệt vọng.
Đường Ôn Uyển gương mặt tái nhợt, cô không biết bản thân có thể miễn cưỡng chống đỡ tới lúc nào.
Hộ Quang bắt đầu quan sát tình hình ở nơi này. Bao quanh tỉnh Thanh Thăng được xây dựng những bức tường đất cao lớn, ngăn cách đám tang thi từ bên ngoài xâm nhập vào. Các thành viên trong nhóm sống sót đều thay phiên nhau canh gác và tiêu diệt những con tang thi vất vưởng xung quanh. Nhóm người nơi đây có vẻ như rất sợ Mạn Sanh, nhưng vì chính mạng sống của mình nên năng suất làm việc cũng tăng lên rất nhiều.
Bàn tay Hộ Quang chạm vào cổ họng của chính mình, lông mày nhíu chặt hồi tưởng lại dị năng quái dị của người đàn ông tên Mạn Sanh kia.
Phục trùng... chắc chắn nó phải có điểm yếu, tựa như thời gian và điều kiện kích hoạt. Hộ Quang rất thắc mắc một vấn đề, loại Phục trùng này trong cự ly xa bao nhiêu sẽ vô hiệu lực. Chẳng lẽ tất cả mọi người ở đây không nghĩ tới vấn đề đó sao?
Làm sao Mạn Sanh có thể chế ngự được nhiều người như vậy? Trừ khi... hình phạt của hắn ta đáng sợ và ghê rợn tới mức khiến đám người kia không dám phản kháng và bỏ trốn...
Nghĩ tới suy luận này, không hiểu sao cơ thể của Hộ Quang có chút lạnh lẽo.
•
•
Lâm Nhã bị bắt buộc phải đứng bên cạnh Mạn Sanh, cậu nhận ra hắn ta như một quốc vương đi dạo quanh đất nước của mình. Hai người cha con đã giăng bẫy nhóm người của Mạn Sanh luôn trong bộ dạng khép nép cuối đầu, giống như hận không thể chui xuống lòng đất để thoát khỏi tầm mắt của tên thủ lĩnh ác ma. Những người sống sót luôn dùng điệu bộ thấp bé làm việc, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Mạn Sanh.
"..." Lâm Nhã cảm thấy mọi thứ đang diễn ra ở ở đây càng ngày càng bất thường và không thích hợp.
Lâm Nhã không biết rằng, chính gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ của Mạn Sanh mới khiến người khác cảm thấy bất an như vậy, bộ dạng đó giống như một đứa trẻ mừng rỡ vì tìm được món đồ chơi ưa thích của mình, hận không thể dùng xiềng xích trói buộc Lâm Nhã bên mình tới khi hắn cảm thấy an toàn.
Mạn Sanh biết việc bản thân không dùng Phục trùng với Lâm Nhã là một chuyện cực kì nguy hiểm và khiến hắn luôn thời thời khắc khắc giám sát cậu ta. Nhưng Mạn Sanh rất thích thú với ánh mắt của bọn họ, không cần phải dùng lời nói cũng để đám sâu bọ đó hiểu ra Lâm Nhã hoàn toàn được đối xử khác biệt, là một thứ quan trọng trong lòng hắn.
A... thật không nhịn được muốn cưỡng bức cậu ta trước thanh thiên bạch nhật, đó là dục vọng tối tăm luôn tồn tại tâm trí của Mạn Sanh.
Âm thanh gào thét nguyền rủa của thiếu niên đầy kiêu ngạo và sức sống kia dần thay thế bởi tiếng rên rỉ yếu ớt, cầu xin tha thứ dưới thân của Mạn Sanh.
Mạn Sanh sờ khóe môi đang nhếch lên, dần dần làm nguội đi ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể.
Mạn Sanh bị quá khứ nhào nặn thành một kẻ bị bệnh thần kinh rất nặng, hắn chưa dụng tới Lâm Nhã, tất cả cũng vì chờ đợi Lâm Nhã phạm sai lầm và phản kháng. Tới lúc đó, Mạn Sanh có thể chậm rãi trừng phạt và dạy dỗ nô lệ của hắn.
Chuyện đó sẽ sớm diễn ra thôi...
Lâm Nhã... em không thể thoát khỏi tôi được đâu...