“Cẩn thận.” Mộc Văn Ngạn lớn tiếng nhắc nhở, ba dây mây đâm về mấy con kiến tang thi đang cố gắng leo lên xe,trong chốc lát liền có không ít tang thi kiến muốn đi vào.
Long Tường Thiên bình tĩnh nói: “Trương Như Anh chú ý phía sau, cẩn thận đừng để kiến tang thi bò lên.”
Diệp Cẩn xông thẳng về trước, phá mở tường vây chặn đường, hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể rời đi thôn Đông, trong tàn viên xương trắng chồng chất như núi, thôn Đông này chỉ sợ đã sớm thành sào huyệt của kiến tang thi, tám người bọn họ sợ nhất là rất khó bỏ lại chúng nó. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng đi đến thành Tuy Viễn, tìm lương thực.
Tần Phong đứng ở trên đường xe, tạo ra mấy bức tường lửa, đem và kiến tang thi ngăn cách.
“Két két…”
Lát sau, mùi thịt thản nhiên tràn ngập cả không gian. Kiến tang thi phía trước ngã trước thì phía sau lao lên, dũng mãnh nhảy vào tường lửa, thân mình Tần Phong lảo đảo, liên tục vận dụng dị năng nên tiêu hao quá nhanh, có chút vô lực.
“Sakiko, không cần lo cho tôi, đi giúp Tần Phong đi.” Diệp Thần nói, sau khi cắn nuốt mấy viên tinh hạch thì ý thức gần như hao hết đã thong thả khôi phục, so với trước càng thêm tinh thuần.
Cho nên, Sakiko Suziki và Đường Bưu cùng chui ra, không hề lưu thủ mà dùng dị năng đánh về phía kiến tang thi.
“Văn Ngạn, anh tới lái xe.” Long Tường Thiên nhíu mày, ý bảo Mộc Văn Ngạn đi qua, y ngưng tụ lôi điện trong lòng bàn tay, hơi thở lôi điện cuồng bạo nháy mắt bao phủ một phương.
Kiến tang thi cảm nhận được được sự bất an, không ngừng phát ra tiếng ‘xèo xèo’ bất an! Thanh âm chói tai không ngừng vang lên.
“Tần Phong, mấy người dừng tay. Diệp Cẩn mở đường…” Long Tường Thiên nhảy lên đỉnh xe, cả người tràn ngập hơi thở lôi điện, phảng phất như lôi thần tái lâm.
Nghe được lời của Long Tường Thiên, Diệp Cẩn đột nhiên gia tốc, ba người Tần Phong nằm sát đỉnh xe.
Tiếp theo chính là tiếng sấm đinh tai nhức ống, từ trên trời giáng xuống tạo nên chấn động thật lớn, giống như muốn nổ nát cả thôn Đông. Chiếc xe nhanh chóng lay động, khó khăn lắm mới ổn định.
Bụi bầm đầy trời, như cả thế giới đều mờ mịt.
“Dị năng của Trương Như Anh là??” Nhìn thấy lôi điện đầy trời, Diệp Thần đột nhiên hiện lên một câu hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu, y chưa từng nhìn thấy qua Trương Như Anh ra tay, vừa rồi Trương Như Anh cũng không vận dụng dị năng. Diệp Thần nghĩ lại, lúc trước cũng chỉ thấy Trương Như Anh dùng súng sinh hóa, không thấy cô dùng qua dị năng.
“Hệ nước, nhưng cấp bậc không cao.” Tần Phong trên đỉnh xe nhẹ giọng nói.
Trương Như Anh chủ tu thể thuật, cấp bậc dị năng bình thường, đây cũng là lý do vì sao đại đa số thời điểm cô đều dùng súng sinh hóa. So với dị năng, cô thích thể thuật hơn, cảm giác xét xác tang thi và dị thú càng làm cô hưng phấn.
“Long Tường Thiên, để cho Trương Như Anh dùng dị năng trước, sau đó anh lại ra tay.” Diệp Thần nói.
Nghe Diệp Thần nói, Long Tường Thiên nhanh chóng hiểu được, gật đầu.
Bên trong xe, Trương Như Anh không cần ai nhắc nhở, dị năng phóng ra bốn phía, thoáng chốc hai bên mặt đất bao trùm một tầng nước mỏng, có không ít kiến tang thi bị dính phải. Trương Như Anh vừa thu tay thì Long Tường Thiên liền động thủ.
Lôi điện lan theo dòng nước.
Phàm là kiến tang thi kiến bị dính nước đều bị giật chết. Xác kiến tang thi nằm đầy mặt đất. Thấy chiêu này hiệu quả, mọi người không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Diệp Thần nói: “Đừng dừng tay, Diệp Cẩn, Tần Phong và Đường Bưu, ba người liên thủ.”
Dị năng phong và hỏa, gió có thể giúp tăng thế lửa.
Nghe vậy mấy người Diệp Cẩn lập tức hiểu rõ. Trực tiếp ra tay, gió xoáy hỗn loạn cùng với tường lửa, thổi quanh bốn phía. Bên tai chỉ còn lại tiếng kêu két két cùng với mùi thịt nướng.
Nhìn con trước ngã xuống, con sau tiến lên, sắc mặt mọi người trầm trọng. Diệp Thần cầm tinh hạch cắn nuốt, khôi phục dị năng vừa tiêu hao, cậu luôn cảm thấy nguy hiểm vẫn còn lượn lờ trong lòng, chưa hề biến mất, thấy sắc mặt mọi người ngưng trọng, Diệp Thần cũng không hơn gì họ, âm thầm đề cao cảnh giác.
“Ầm!” Một tiếng động lạ vang lên, phía trước đột nhiên xuất hiện một bức ‘tường’ vô hình, bọn họ chỉ có thể dừng xe.
“Đây là thứ gì?” Đường Bưu xuống xe đưa tay chạm thử, mềm mại lại dẻo dao, không thể phá vỡ! Phía sau, kiến tang thi không ngừng xuyên qua tường lửa, mở miệng lao thẳng về phía mọi người.
“Chém không được!” Diệp Cẩn cau mày.
Long Tường Thiên dừng mấy đạo lôi điện chém thẳng xuống, sấm chớp liên tục vang lên rồi khôi phục yên tĩnh. Xoay người nâng Mộc Văn Ngạn đang ngồi xổm dậy, hỏi: “Văn Ngạn. đây là thứ gì?”
“Dị năng đặc thù?” Mộc Văn Ngạn không xác định nói: “Dị năng thiên biến vạn hóa, Diệp Thần anh là dị năng giả hệ tinh thần, anh nói xem bức tường này có phải do dị năng tinh thần hình thành không?”
Diệp Thần xuống xe, tay chạm vào tường, cảm giác quen thuộc…bg-ssp-{height:px}
“Ý thức hóa thành tường, dị thú hệ tinh thần cao cấp, phạm vi khủng bố này… hẳn là dị thú hệ tinh thần có thực lực không dưới cấp chín.” Diệp Thần nghiêm túc nói, sẽ không sai, dị năng này chính là cổ năng lượng đã cắn nuốt ý thức cậu cách đây không lâu. Đem tinh thần lực ngưng tụ thành tường, chứng minh dị thú này đã hiểu được cách đem tinh thần lực hóa thành ý thức, khó trách kiến tang thi có thể chiếm cả thôn Đông, có dị thú hệ tinh thần cao cấp tọa trấn, dị năng giả bình thường đương nhiên không phải là đối thủ của nó.
“Thực lực không kém cấp chín?” Diệp Cẩn cả kinh, nói: “Con biến dị thú bán thể ở Giang Lăng kia cũng không phải là cấp chín, thôn Đông thế nhưng lại có một dị thú cấp chín đang ẩn núp, xem ra, hành trình đến thành Tuy Viễn lần này sợ là không được yên ổn.”
“Cẩn thận chút!” Mộc Văn Ngạn bất an nói. Mộc Văn Ngạn là dị năng giả hệ mộc, cảm giác lợi hại hơn so với dị năng giả khác, sau khi bước vào thôn Đông, anh luôn có cảm giác đám thực vật đang xao động bất an. Để đến thành Tuy Viễn thì thôn Đông là một con đường muốn tránh cũng không tránh được.
“Đến rồi.” Diệp Thần nói.
Ý thức hóa thành lưới, kéo mọi người cùng tụ lại. Chia ý thức ra bao trùm bốn phía, hóa thành không gian bạo động.
“Đến rồi? Cái gì đến?” Đường Bưu không hiểu mà nhìn xung quanh, so với những người khác ở đây thì thực lực của Đường Bưu kém hơn một chút, nhưng vì hắn có quen với Hạ Lưu cho nên mới đặc biệt để cho hắn tham gia lần hành động này. Nếu không, với thực lực của Đường Bưu thì cũng không tới phiên hắn ra mặt.
“Tới gần chút nữa, mấy người đừng ra tay.” Diệp Cẩn dặn dò, một tầng gió mỏng bao quanh mọi người, có tác dụng phòng ngự. Cứ như vậy, cho dù bị đánh lén thì cũng sẽ không tạo ra thương vong bất ngờ.
Quỷ dị, thần bí.
Xét thấy sự đặc thù của dị năng hệ tinh thần, những người khác cũng không dám nhúng tay, tránh cho bị phản tác dụng.
Mộc Văn Ngạn đứng ở bên người Long Tường Thiên, đưa tay tiến vào ba lô, phải chuẩn bị thuốc trước. Nhiệm vụ lần này là để thu thập lương thực, chuyện ở thôn Hắc Thạch, vừa nghĩ liền không thoái mải. Không ngờ rằng vừa đến thôn Đông lại gặp sự kiện này, đã sinh tồn an nhàn quá lâu ở căn cứ, khu hoang dã thay đổi từng ngày, tang thi và dị thú đều biến hóa quá lớn.
“Tiểu Thần, cẩn thận chút!” Diệp Cẩn nói.
Diệp Thần gật đầu, nói: “Đối thủ lần này thật khó giải quyết, nhưng mà… có thể ứng phó!”
Vừa nói xong thì đem ý thức hóa thành đao lớn, bắt lấy khe hở mà bổ vào một khoảng trống, tạo nên từng trận lay động. Trong mông lung, một con kiến biến dị thật lớn đang lặng yên đứng sau lưng mọi người, mở ra cái miệng rộng, tính nuốt sống mọi người.
Diệp Thần đem ý thức hóa thành đao lớn, chém đến con kiến biến dị, đao phong không ngừng sinh sôi chém về phía con kiến biến dị, nó ăn đau mà phát ra tiếng kêu đau đớn. Tinh thần lực hóa thành những cây châm mỏng dầy đặc, đâm thẳng về đám Diệp Thần, tiếng xé gió vang lên, bao trùm bên ngoài không gian bạo động, trực tiếp bị không gian cắn nuốt.
“Tôi sẽ phá tường ý thức phía trước, mấy người ngăn cản nó trước. Sakiko, thu xe lại, sau khi rời khỏi thôn Đông thì lấy ra.” Diệp Thần nói, mọi người nhìn nhau vài lần, nhãn tình sáng lên, biện pháp này không tồi. Chỉ cần đánh vỡ bức tường ý thức quỷ dị này thì những chuyện khác liền trở nên dễ dàng hơn.
“Long Tường Thiên, anh mang người đi trước, tôi cùng tiểu Thần sẽ nhanh chóng đuổi kịp.” Diệp Cẩn lo lắng, y không muốn để Diệp Thần ở lại một mình. Thôn Đông là một căn cứ sinh tồn, ít nhiều gì cũng lưu lại vài thứ, hành động Song Thập, đập nồi dìm thuyền, hai bên đều ôm quyết tâm cá chết lưới rách. Cho nên, nhiệm vụ đi thu thập lương thực ở thành Tuy Viễn chỉ được thành công.
Bức lui kiến biến dị, ý thức hóa thành cây đinh dài, tập trung lại thành một điểm. Ba giây, rốt cục cũng phá được tường ý thức, Diệp Thần lớn tiếng nói: “Nắm chắc thời gian, đi nhanh!”
“Nhưng mà…” Trương Như Anh ngẩn ra, còn tính nói cái gì đó thì bị Đường Bưu ở bên cạnh kéo đi, nhanh chóng đuổi kịp nhóm Long Tường Thiên trước đó.
“Rời đi trước, có chuyện gì nói sau.” Mộc Văn Ngạn xoay người nhìn Trương Như Anh nói.
Thấy Mộc Văn Ngạn nói như vậy thì Trương Như Anh gật đầu, nhanh chóng đi theo mọi người.
Ngay thời khắc mọi người rời đi, kiến tang thi nháy mắt bao phủ hai người Diệp Cẩn và Diệp Thần, thấy cảnh như vậy thì mọi người không khỏi thấy lạnh người, ai cũng muốn dừng lại để nhìn về phía hai người. Nhưng ngại lời của Mộc Văn Ngạn và Diệp Thần nên ai cũng không dừng lại, lập tức đi về phía trước.
Rời căn cứ không đến mười hai tiếng liền gặp sự cố. Tình huống của Diệp Thần và Diệp Cẩn không rõ, nhớ đến tình cảnh nhìn thấy lúc trước khi rời đi, tâm của đám người Long Tường Thiên đều lạnh lẽo, trong lòng xuất hiện cảm giác thỏ tử hồ bi.
“Long tiên sinh, nếu không…” Đường Bưu rối rắm không thôi, nhìn thôn Đông bị bao phủ bởi kiến tang thi.
“Không cần lo cho bọn họ.” Long Tường Thiên lắc đầu, nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là thu thập lương thực ở thành Tuy Viễn, hết thảy ưu tiên nhiệm vụ, vả lại, y không tin hai người kia sẽ chết, nói: “Thực lực của Diệp Cẩn không thua tôi, còn Diệp Thần thì ngay cả tôi cũng nhìn không thấu… nắm chặt thời gian, tranh thủ chạy đến thành Tuy Viễn.”
“A! Phải!” Đường Bưu cả kinh, vẫn luôn biết Diệp Cẩn rất mạnh, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Lúc này nghe được Long Tường Thiên mở miệng, thừa nhận thực lực của Diệp Cẩn không kém gì y, nhìn vẻ mặt của y, có lẽ Diệp Cẩn còn mạnh hơn y hai ba phần.
“Anh không sao chứ!” Diệp Thần không đồng ý Diệp Cẩn lưu lại, khi cần thiết cậu có thể dùng dị năng tinh thần để ẩn thân, tránh đi công kích của kiến tang thi. Thật sự không được thì còn có thể sử dụng dị năng không gian để thuấn di phạm vi nhỏ, trải qua khoảng thời gian tôi luyện, cậu đã có thể di chuyển trong phế vật trăm mét, chồng ba lượt chính là ba trăm mét.
“Tiểu Thần không cần lo lắng cho anh, đừng quên… anh còn có một hình dạng khác.” Diệp Cẩn cười nói, luận thủ đoạn bảo mệnh thì y không kém Diệp Thần.
Diệp Cẩn vừa nói, Diệp Thần hoàn hồn, nhớ đến một thân phận khác của Diệp Cẩn là Dung Tuyên, thực lực sâu không lường được. Cậu nhớ trong tiểu thuyết cũng từng viết qua, thực lực của Dung Tuyên rất mạnh, là nhân vật boss phản diện trong truyện, cuối cùng cũng bị Hứa Kham chặt đứt một tay, không chết.
“Được, chúng ta giải quyết con kiến biến dị này trước, dị hạch trong đầu nó em cần.” Diệp Thần nói.
Diệp Cẩn nói: “Được, anh phụ trách đám kiến tang thi xung quanh, thôn Đông này là căn cứ tồn tại đã lâu, có kiến tang thi bảo hộ, bên trong hẳn còn bảo tồn không ít vật tư, cũng không thể lãng phí.”
Dứt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười âm lãnh, liên minh tan rã, y đương nhiên phải tự tính toán cho ngày sau.