”Vào đi, bên ngoài rất lạnh.” Trương Như Anh bình tĩnh từ sau cửa đi ra, thu lại súng sinh hóa trên tay, những người khác cũng đi theo ra.
Long Tường Thiên cùng Lý Huân nhìn nhau, sau khi xác nhận cái gì đó liền không nhanh không chậm đi vào trong phòng, tuy hai bên vẫn chưa thả lòng, nhưng cho đến khi nhìn rõ mặt của Long Tường Thiên và Lý Huân, bọn người Trương Như Anh mới thật sự bỏ xuống phòng bị, trong liên minh không ai không biết Long Tường Thiên, lấy thực lực của y, nếu y thật sự muốn làm cái gì, bọn họ muốn cản cũng không được.
Nghiêng người, Trương Như Anh dẫn ba người đi vào nhà chính.
Sau khi đi vào, chú Đường kéo tấm ván gỗ ra ngăn cách cái lạnh bên ngoài, rét lạnh còn hơn cả lúc sáng sớm, trong nhà lại như thiên đường, nhất là đồ ăn ở trên bàn còn tản ra hơi ấm. Làm cho ba người Long Tường Thiên đi đường hơn mười ngày cũng có chút khó chống đỡ.
”Các người là người của thành phố nào? Khu hoang dã gần đây giới nghiêm, không có giấy thông hành không được đi lại.” Ánh mắt lợi hại của Long Tường Thiên mang theo chút đánh giá đảo mắt nhìn sáu người trong phòng, ánh mắt tạm dừng một chút trên người chú Đường.
Ánh mắt khiêu khích của Long Tường Thiên làm cho sắc mặt mấy người trong phòng thay đổi, cho dù là Bồ Tát thì trong thời mạt thế cũng khó kiềm chế cơn giận. Trương Như Anh giơ tay chặn lại động tác lấy súng của Manny, chú Đường nghiêng thân đi về trước hai bước che lại Mạc Quý và chó điên, Diệp Thần ôm hai tay, khóe miệng nhếch lên tựa tiếu phi tiếu. Cả phòng tràn ngập hơi thở áp lực, giống như ngay cả không khí cũng đều bị đông lại!
”Khụ khụ!” Lý Huân ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí đè nén trong phòng, cuối cùng còn không quên liếc mắt trừng Long Tường Thiên, đẩy đẩy kính mắt, ngữ khí ôn hòa nói: ”Tôi là Lý Huân, khu hoang dã gần đây không yên ổn, mấy người là làm nhiệm vụ hay là?”
”Lý Huân? Anh là tiến sĩ Lý Huân?” Mạc Quý xông lên trước, bắt hai tay Lý Huân, hai mắt phát sáng, lộ ra khuôn mặt búp bê đỏ bừng, ”Tôi là Mạc Quý của Giang Nam, đây là Chị Trương, người của Trương gia Giang Nam, Manny, chó điên, chú Đường, Diệp Thần…”
Cả phòng chợt nghe âm thanh nói chuyện bùm bùm của Mạc Quý, là cái loại không có ý định tạm dừng, Lý Huân bị Mạc Quý cầm tay cũng choáng váng, cuối cùng, Manny dẫn đầu phục hồi tinh thần, nhấc chân đạp một cái, sạch sẽ gọn gàng đem Mạc Quý đạp từ cửa sổ ra ngoài.
Lý Huân xấu hổ run rẩy khóe miệng, chỉ vào Mạc Quý bị đá ra ngoài: ”Hắn, không có việc gì đi?” Lúc hỏi cũng mang theo chút không xác định.
Lực đạo chân của Manny không nhẹ, cả người lẫn song cửa đều cùng nhau bay ra ngoài hơn mười mét, cuối cùng ầm một tiếng rơi xuống đất, nghe tiếng vang cũng thấy đau rồi. Bất quá bọn người Trương Như Anh đều có bộ dạng bình tĩnh, Manny thậm chí còn có hứng thú huơ chân đùa giỡn.
”Không chết được.” Trương Như Anh lạnh lùng, âm điệu trầm trầm làm cho người khác nổi da gà, ”Tôi là Trương Như Anh, nghe danh cách anh đã lâu! Lần này vào khu hoang dã đều là để điều tra vụ nổ lớn mấy ngày trước, các anh là?”
Trung tâm chính phủ của liên minh Hoa Hạ là thành phố Bắc Bình, cách Giang Nam một ngày đi đường, bọn người của Long Tường Thiên, Lý Huân là người của Bắc Bình, hai người họ sớm không hiện muộn không hiện, cố tình ngay thời điểm mấu chốt lại đến đây, chẳng lẽ chuyện thực nghiệm trên cơ thể sống lúc trước ầm ĩ là thật sao?
Tiến sĩ Lý Huân chính là trợ thủ của tiến sĩ Đường Ngân trong việc tạo ra thực nghiệm trên cơ thể sống, năm đó lúc tiến sĩ Đường Ngân lộ ra bộ mặt thật, tiến sĩ Lý Huân liên thủ với Long Tường Thiên mới đánh bại được hắn, tự tay thiêu hủy tất cả tư liệu về việc thực nghiệm trên cơ thể sống. Sau sự kiện năm đó, tiến sĩ Lý Huân đã vài năm không rời khỏi Bắc Bình, nhưng hiện tại hắn đã xuất hiện.
”Diêm Hồ.” Lý Huân không giấu diếm, nói thẳng ra mục đích của hắn, ”Sự kiện nổ lớn của mấy ngày trước là chuyện gì? Mọi người có thể nói rõ chút không? Tôi cần chút tư liệu.”
”Lý Huân, nghỉ ngơi trước đã, dù sao ở đây cách Diêm Hồ không xa.” Long Tường Thiên bất mãn nói, lôi kéo Lý Huân ngồi xuống bàn ăn, ”Đây là thịt dị thú? Thực lực mấy người không tồi.”
Nghe thấy lời nói của Long Tường Thiên, mấy người Diệp Thần có một chút khí nghẹn ở cổ họng không thể nuốt xuống. Đây là khen? Mẹ nó, nghe mà sao cũng chói tai như vậy!
Lý Huân bất đắc dĩ thở dài một hơi, dùng sức nhéo mạnh một cái trên hông Long Tường Thiên, giải thích, ”Thật xin lỗi, y không có ý gì đâu, mọi người đừng để ý, Mạt Điểm, anh đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn qua đây đi.” Xoay người nói với Mạt Điểm phía sau.
Thân mình Long Tường Thiên cứng đờ, lại không nói gì nữa. Im lặng ngồi bên cạnh Lý Huân, Mạt Điểm cầm một ít đồ ăn, hỏi vị trí phòng bếp, trực tiếp đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Bên này, Lý Huân cùng Trương Như Anh trò chuyện không ngừng, Mạc Quý ở bên cạnh thỉnh thoảng chen vào hai câu, hai mũi nhét cục bông gòn, đôi mắt ủy khuất thỉnh thoảng u ám liếc nhìn Manny, làm Manny lạnh cả người, theo đường nhìn mà hướng về chú Đường và chó điên đang cười thập phần khó nghe.
Diệp Thần không chút để ý xem mấy sách tranh nam nam cao H, kỳ thật tai vẫn chú ý nghe đoạn đối thoại của Trương Như Anh và Lý Huân, có lẽ là bởi vì có Long Tường Thiên nên ngay cả Mạc Quý hay nói tào lao cũng an phận không ít.
”Tích tích!” Máy liên lạc trong túi đột nhiên vang lên, Diệp Thần lấy máy ra thì thấy có số lạ gọi đến, cảm thấy có chút kỳ quái, máy liên lạc này là do Tống Tiểu Ngọc đưa cho cậu lúc ở toà nhà Quốc An Cửu Cục, chẳng lẽ là Tống Tiểu Ngọc, nghĩ vậy Diệp Thần ngẩng đầu nhìn về hướng Trương Như Anh ra dấu, xoay người đi vào phòng bên cạnh.
”Alô! Tôi là Diệp Thần.” Diệp Thần bắt máy, trong đó truyền đến thanh âm xa lạ, Diệp Thần hơi sửng sốt, khuôn mặt có chút nghi hoặc.
”Chào Diệp Thần, tôi là Hàn Ninh, Diệp Cẩn nói cậu sẽ liên hệ với tôi, nhưng mà hai ngày qua cậu không liên lạc gì, bên tôi có tin phải thông báo cho cậu. Đương nhiên, cậu nói trước cho tôi biết đi, hiện tại cậu đang ở đâu trong khu hoang dã?” Thanh âm của Hàn Ninh không nhanh không chậm, xuyên qua máy liên lạc truyền đến tai cậu.
Sửng sốt một giây, Diệp Thần phục hồi tinh thần lại, nói: ”Vừa qua khỏi thôn Liên Hợp, kế tiếp chuẩn bị đi đến huyện An Bình, như thế nào, có việc gì sao?” Diệp Cẩn quả thật nói qua, có việc cứ liên hệ Hàn Ninh, bất quá cậu chỉ nhìn thấy Hàn Ninh một lần, không thể nói rõ là tốt hay xấu, huống chi giờ cậu đang ở khu hoang dã, Hàn Ninh thì ở căn cứ tiếp viện, cậu không thể cứ có chuyện thì gọi cho Hàn Ninh ở căn cứ tiếp viện. Nếu không phải Hàn Ninh gọi điện thoại đến, cậu đã sớm không nhớ đến một người gọi là Hàn Ninh.
“Cái gì? Cậu đã qua thôn Liên Hợp, tôi còn nghĩ cậu lúc này chỉ ở ngã ba quốc lộ thôi chứ, đáng chết!” Hàn Ninh thấp giọng nói, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn, ”Nghe, Diệp Thần, cậu nhanh chóng quay trở lại ngã ba đi, nhanh, bằng không thì không kịp nữa…”bg-ssp-{height:px}
Nghi vấn của Diệp Thần còn chưa hỏi ra thì bên tai đã nghe từng tiếng kinh hô, là thành âm của đám người Mạc Quý, Diệp Thần cầm máy liên lạc đi ra ngoài, quốc lộ…ầm ầm, tiếng vang đinh tai nhức óc làm cho người ta có cảm giác đang có thiên quân vạn mã đang chạy đến, chạy trốn đằng trước chính là năm người máu tươi đầm đìa, hoảng sợ vạn phần, la hét liên tục, tiếng kêu sởn gai óc.
Gào gào, dị thú triều.
Sắc mặt Diệp Thần chợt trở nên kém đi!
Hàn Ninh thông qua máy liên lạc, không ngừng khuyên giải nói: ”Diệp Thần, nghe lời tôi nói, nhanh rút khỏi huyện An Bình, không cần đi về Diêm Hồ, nơi đó rất nguy hiểm…Alô! Alô! Cậu nghe được lời tôi nói không?” Hàn Ninh gọi vài tiếng cũng không nghe Diệp Thần trả lời, nhất thời nóng nảy!
Diệp Thần lấy ra máy liên lạc, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: ”Rút lui? Không kịp rồi! Dị thú triều đã đến…” Nói xong liền ngắt máy liên lạc, đi về phía đám người Trương Như Anh.
”Này này…cái gì gọi là không kip a?” Hàn Ninh la hét trong máy liên lạc, sau đó lập tức phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cầm lấy máy liên lạc trên bàn, gọi vào số căn cứ tiếp viện bên kia, ”Gần huyện Anh Bình phát sinh dị thú triều quy mô lớn, nghi ngờ là do người gây ra, bên ta cần chi viện?”
Sau đó, Hàn Ninh nhanh chóng lấy máy liên lạc gọi cho Diệp Cẩn, lặp lại lời nói của Diệp Thần một lần, ngay sau đó đem tin tức bên Diêm Hồ sắp xếp lại, đều nói rõ ràng cho Diệp Cẩn.
Khoảng cách ngắn ngủi mấy chục bước, năm người vốn đang chạy trên quốc lộ thấy rõ người đứng ở trước nhà, nhất thời mừng rỡ như điên, cao giọng cầu cứu: ”Cứu mạng! Cứu tôi…”
”Mau cứu chúng tôi, a…”
Trong nháy mắt, một nam một nữ chạy ở sau cùng bị dị thú triều bao phủ, thi cốt không còn!
Tinh thần đám người Diệp Thần căng thẳng, bất quá không ai tùy tiện ra tay, ngay cả Long Tường Thiên cũng đi về phía trước từng bước, đem Lý Huân bảo vệ sau người, lòng bàn tay nổi lên lôi điện, đang chuẩn bị làm ra công kích.
”Chị Trương?” Mạc Quý không đành lòng, chờ chần gọi Trương Như Anh, hỏi cô xem coi có muốn ra tay trợ giúp hay không?
Trương Như Anh nhẹ lắc đầu, đạm mạc nói: ”Lúc này ra tay, tương đương như tìm đường chết, chúng ta lui lại! Dị thú triều so với tang thi triều càng phiền toái hơn, chỉ bằng mấy người chúng ta, một khi đối mặt tất cả đều chết.” Tuy lời nói ra không dễ nghe nhưng mấy người ở đây không ai phản bác, hiểu được lời của Trương Như Anh là rất đúng, mấy người ở đây tự nhiên không ngốc, biết phân nặng nhẹ.
”Rút về hướng nào?” Diệp Thần cầm kiếm, thời khắc chuẩn bị phản kích, mắt nhìn dị thú trên quốc lộ đang từ từ tới gần, vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghiêm túc. Nơi này trước không thôn sau không cửa hàng dị thú triều ngay trước mắt, bọn họ căn bản không có thời gian chạy lên xe trốn thoát, làm sao bây giờ?
”Từ từ, tôi vừa rồi ở hậu viện kiểm tra qua, mặt sau là vách đá dựng đứng…” Mạc Quý rất nhanh nói rõ, gật đầu với Trương Như Anh, sau đó dẫn đầu chạy đi, những người khác không cần nói nhiều, theo sát hắn. Mà ba người khác ở quốc lộ thấy thế cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chạy theo hướng đoàn người Diệp Thần biến mất, ôm tâm tình phải chết thì cùng chết, biểu tình ba người dữ tợn vô cùng.
”Dùng dị năng, lên trước nói sau.” Long Tường Thiên đạm mạc liếc mọi người, tay trái ôm Lý Huân, bàn tay phải xuất hiện dị năng hệ lôi, năm ngón tay đưa ra, trực tiếp chui vào trong đá, hai chân lấy đà, rất nhanh leo lên vách đá dựng đứng.
Vừa thấy thế, những người khác cũng rõ ràng, dị thú triều đã đến trước cửa, nếu còn do dự thì chốc nữa sẽ vào bụng dị thú ngay. Vì thế, đủ loại chiêu thức đều được triển lãm, nháy mắt mọi người dùng đủ loại tư thế khác nhau leo lên vách đá dựng đứng. Trong những người này, Mạc Quý là người nhẹ nhàng nhất, hắn có dị năng hệ phong nên so với những người khác thì thoải mái hơn.
Cuối cùng, dưới vách đá chỉ còn hai người Diệp Thần và chú Đường, ngay cả Manny cũng nhờ vào thân thủ không tầm thường mà leo lên hơn mười thước, chó điên và Mạc Quý thì không cần nói, nếu không phải thực lực có hạn, phỏng chừng hai người này leo còn nhanh hơn cả Long Tường Thiên.
”Chú Đường, Diệp Thần, mấy người sao còn chưa bắt đầu?” Trường Như Anh trực tiếp dùng dị năng leo lên vách đá, nhanh chóng leo lên, Manny cùng nhờ vào dị năng của Trương Như Anh mà theo sát sau đó.
”Không có việc gì.” Chú Đường lắc đầu, tỏ vẻ hắn ổn, quay đầu nhìn Diệp Thần, sau khi trải qua chuyện trêu chọc Manny, chú Đường cảm thấy Diệp Thần cũng được, thấy cậu thật lâu chưa leo lên, chỉ đứng ở một bên chờ, hỏi: ”Cần tôi hỗ trợ không?”
Ngửa đầu, nhìn vách đá dựng đứng như nhà cao tầng, còn thật sự tính toán, bằng thực lực của hắn, nếu mang thêm một người leo lên có chút khó khăn, nhưng không phải là không được. Nhưng tùy tiện đem phía sau lưng giao cho một người xa lạ, chung quy cũng có chút mạo hiểm, chú Đường có chút chần chờ.
Nghe xong lời chú Đường hỏi, Diệp Thần hơi hơi vui vẻ, chú Đường có thể hỏi cậu như vậy, tất nhiên có tín nhiệm cậu, nhẹ nhàng lắc đầu nói: ”Không cần, chú cứ lên trước, tôi lập tức lên ngay.”
”Được, nhanh lên.” Chú Đường gật đầu, đôi tay sạch sẽ cắm vào đá nhưng cắm vào miếng đậu hủ, cả người dính trên đá như con thằn lằn, động tác nhìn như rất chậm nhưng thật ra nhanh cực kỳ, không đến một lúc liền vượt qua Trương Như Anh.
Diệp Thần quay đầu lại nhìn ba người cách đó không đến hai mươi thước, không chần chừ nói: ”Không muốn chết thì nhanh leo lên trên đi.” Cậu vốn không tính lên tiếng, nhưng mà người chạy đầu tiên trong ba người đó cậu thấy có chút quen mắt, nhưng mà dưới tình hình này làm cho cậu không dư thời gian hồi tưởng lại xem người nọ là ai. Đem dị năng bao phủ lên trường kiếm, sau đó nương theo dấu vết Trương Như Anh lưu lại, nhanh chóng leo lên vách đá.
”Gào gào….” Đảo mắt, dị thú triều đã gần ngay trước mắt. Nghe tiếng kêu la đinh tai nhức óc, mọi người cũng không còn thời gian nghĩ xem có người nào tụt lại phía sau không, lôi tất cả sức lực của bản thân ra, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, liều mạng leo lên trên.