Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

chương 19: thực lực bị lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không bao lâu sau, đám người của Tống Tiểu Ngọc và Hứa Kham dần trở về, mỗi người đều có nhiều hoặc ít chật vật, nhưng cũng không có bị thương nặng gì, chỉ là tiêu hao chút sức lực. Hứa Kham sau khi đi vào sảnh, nhìn thoáng về phía Diệp Thần, sau đó coi như cái gì cũng chưa xảy ra, ngồi bên cạnh Trần Sâm.

Tống Tiểu Ngọc sau khi cùng Đường Bưu nói mấy câu, thấy Diệp Thần đứng sau lưng Hạ Lưu, trên mặt vui vẻ, đi đến hỏi: “Diệp Thần cậu không sao chứ! Lúc đó…” Sau đó, ánh mắt không tốt nhìn về đám người Đường Bưu, nhìn thoáng qua, lúc không thấy bóng dáng Hạ Ấm liền có chút nghi ngờ.

“Không có việc gì, mặt sau là cửa tự động cảm ứng. Tình huống của các anh bên này thế nào?” Diệp Thần nói qua loa về cánh cửa rồi thuận thế nói sang chuyện khác. Hứa Kham đối với sự xuất hiện của cậu cũng không có biểu tình gì, điều này làm cho Diệp Thần có chút quái lạ. Lẽ ra hắn không nên phản ứng như vậy.

Thấy Diệp Thần không muốn nói nhiều, Tống Tiểu Ngọc cũng không tiếp tục hỏi, vừa rồi trong lúc săn bắn, anh có cảm giác như đang bị theo dõi. Không giống với cảm giác khi Hạ Lưu mở máy theo dõi mà đây là loại cảm giác rùng rợn khi bị dã thú nhìn chằm chằm, giống như giây tiếp theo sẽ bị xé xác.

Cảm giác không yên bất an như vậy, anh đã từng trải qua khi săn bắn ở trung tâm khu hoang dã, lần đó thiếu chút nữa là mất mạng.

“Nơi này làm cho tôi có cảm giác thực kỳ lạ, vừa an toàn vừa nguy hiểm, cả không gian tràn ngập một cảm giác kỳ lạ…” Vẻ mặt lạnh lùng của anh chợt biến thành mê mang.

Nhìn thấy anh có chút khó hiểu như thế, Diệp Thần cảm thấy bất an, lại gần anh hỏi: “Anh cũng thấy nơi rất kỳ lạ?” Nói xong nhìn xung quanh vài lần, thấy không ai nhìn hai người họ mới cúi đầu nói tiếp: “Khi tôi bị Hạ Ấm đụng vào, đã ngã vào một phòng khác, anh biết tôi ở đó nhìn thấy cái gì không?”

Tống Tiểu Ngọc rùng mình, vội la lên: “Cậu thấy gì rồi?”

“Cơ thể sống thực nghiệm.” Diệp Thần từng chữ nói ra, người trong bóng đêm là ai cậu cũng không rõ, cũng không nói về người đó, chỉ tìm cái cớ khác. Cơ thể sống thực nghiệm ở cuối thời không tính là bí ẩn, nhớ đến trong truyện có nhắc qua, Hứa Kham sau khi gia nhập võ quán Bạch Vân, bị Dung Tuyên đánh lén mà gặp Tư Tu Ngạn, chính là trong một phòng thí nghiệm cơ thể sống bí mật.

Lần này, cậu bất quá chỉ đem chuyện cơ thể sống thực nghiệm nói ra trước, Hứa Kham và Tư Tu Ngạn lúc đó liên thủ, trực tiếp đem chuyện phòng thí nghiệm cơ thể sống đổ trên đầu Tống gia, Tống gia ở Giang Nam vốn là phát triển vô hạn, lúc đó liền bị liên minh tịch thu gia sản treo cổ cả nhà. Mà Hứa Kham nhờ vào công lao lần đó, lại còn liên thủ cùng Tiếu Nam và có Trần gia ở sau lưng, liền nhanh chóng bước vào thế lực của liên minh quân đội.

Diệp Thần cảm thấy kì quái, Hứa Kham đến tột cùng là có ma lực gì, có thể đem những người khác nắm trong lòng bàn tay. Trong truyện cũng không nói cụ thể chỗ này, nhưng hiện tại Diệp Thần ở ngay thời đại này, cậu mới phát hiện, sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng, sau lưng Hứa Kham tuyệt đối cất giấu một thế lực không muốn người biết.

Nhưng mà, không biết vì sao Hứa Kham lại phải giấu chuyện này, thậm chí không tiếc bán đứng chính mình.

“Cái gì?” Sắc mặt Tống Tiểu Ngọc thay đổi, nhìn chằm chằm Diệp Thần, nghiêm túc nói: “Cậu xác định?”

Thực nghiệm cơ thể sống ở mạt thế bị nghiêm cấm, không nghĩ đến Quốc An Cửu Cục lại dám làm công khai vậy, khó trách tang thi nơi này tiến hóa nhanh như vậy, đều mang bộ dáng kỳ lạ. Thì ra nơi này có người tiến hành thực nghiệm cơ thể sống, chuyện này phải nhanh chóng liên hệ với cha, thực nghiệm cơ thể sống này không lớn không nhỏ, làm không tốt, Tống gia có thể bị liên lụy.

“Không sai được, anh không phát hiện tang thi nơi này so với khu vực khác mạnh hơn nhiều sao?” Diệp Thần nhìn vết cào sâu năm sáu milimét, dấu vết này, cho dù là loài biến dị cũng không có khả năng để lại.

“Tôi đã biết, tôi sẽ đem chuyện này báo lên quân đội liên minh, để bọn họ sớm nhận việc ở đây.” Tống Tiểu Ngọc thật sự gật đầu, tính liên lạc kêu cứu với văn phòng quân đội liên minh ở Giang Nam.

Diệp Thần đưa tay nắm lấy tay Tống Tiểu Ngọc, “Nếu tôi là anh, chuyện này tôi chỉ để mình biết.” Diệp Thần lạnh lùng nhìn anh, liên minh ở Giang Nam xem như lớn, trong liên minh không biết có bao nhiêu người đang nhìm chằm chằm khối thịt béo là Tống gia, nếu Tống Tiểu Ngọc đem chuyện thực nghiệm cơ thể sống truyền ra, cậu dám khẳng định, không cần Hứa Kham ra tay, những người khác đều nhanh chóng kéo Tống gia xuống, sau đó chiếm lấy.

“Có ý gì?” Tống Tiểu Ngọc không phản ứng được, nhìn chằm chằm Diệp Thần.

“Nhìn chằm chằm khối bánh ngọt Thượng Giang (Chi: An Huy là Thượng Giang, Giang Tô là Hạ Giang, cách gọi của thời Thanh bên Trung Quốc), không chỉ có thể lực ở Giang Nam, trong liên minh cũng không ít.” Diệp Thần chỉ nói nhiêu đó, còn lại cậu tin Tống Tiểu Ngọc sẽ hiểu được ý của mình.

Quả nhiên sau khi nghe xong lời của Diệp Thần, Tống Tiểu Ngọc đột nhiên tỉnh táo. Trán liền đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải do Diệp Thần ngăn cản, anh đã đem Tống gia đặt trong nguy hiểm, vỗ thực mạnh lên vai Diệp thần, “Anh em, cảm ơn!” Không nhiều lời dư thừa, dùng sức nắm chặt.

“Linh linh…” Đột nhiên, máy tính trước mặt Hạ Lưu phát ra tiếng cảnh báo, ngay sau đó trong tầng lầu bắt đầu chấn động.

“Rống rống…”

“Ba ba…”

Nhóm tang thi tê rống, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn, từ bốn phương tám hướng vọt đến. Tống Tiểu Ngọc cùng Hứa Kham ở đằng xa trao đổi ánh mắt, vừa rồi bọn họ hai đội phụ trách tìm kiếm, rõ ràng không phát hiện nơi đáng nghi, vì sao lại có nhiều tang thi như vậy?

“Hạ Lưu, phát sinh chuyện gì?” Tống Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi về phía Hạ Lưu, nhìn chằm chằm máy tính của Hạ Lưu.

Hai tay Hạ Lưu nhanh chóng gõ, nói: “Không biết sao lại như thế, đột nhiên tầng này tuôn ra trăm con tang thi, trong đó con cầm đầu chính là con thân người đuôi rắn lúc nãy chạy trốn…”

“Cái gì?” Nghe Hạ Lưu nói như vậy, Đường Bưu biến sắc, những người khác đều đứng dậy, cầm vũ khí trong tay, có thể phải đánh rất lâu, bất kể là dị năng giả hay thể thuật giả cũng không dám ở thời điểm này vận dụng dị năng và thể thuật của mình. Lo là sau khi tiêu hao, bị tang thi đeo bám, tình huống này rất nguy hiểm.

Trừ phi tốc chiến tốc thắng, bằng không thể thuật giả và dị năng giả cũng không dễ dàng sử dụng dị năng, bởi vì hậu quả rất nguy hiểm! Nếu không thể đúng lúc khôi phục, kết cục chỉ có một cái chết.

Nhìn đàn tang thi đông đúc trên màn hình, da đầu mọi người run lên, ngẩng đầu nhìn nhau vài lần, ánh mắt rơi xuống ba cổ thi thể trước mặt. Vừa rồi bọn họ đều có tham gia săn bắn, rõ ràng không phát hiện dị thường, nhưng mà…

“Cẩn thận, tên kia xuất hiện xuất quỷ nhập thần, tốc độ rất nhanh. Mọi người cẩn thận đường đi của nó!” Đường Bưu nhắc nhở, trách không được tầng này không có tang thi đặc biệt quá lợi hại, tất cả đã tập trung một chỗ a! Nhưng mà, không biết lúc bọn họ săn bắn, chúng nó đã trốn ở đâu?

“Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Đường đi lên đã bị phá hỏng, bọn họ chỉ có thể đi xuống, nhưng tầng này đã khủng bố như vậy, ai biết phía dưới có thể cất giấu tang thi càng quái dị hơn không?

“Ra tay, chỉ cần giết tang thi thủ lĩnh, mọi chuyện khác đều dễ dàng hơn.” Tống Tiểu Ngọc nghiêm túc nói, nhìn chằm chằm con tang thi đuôi rắn, từ trên màn hình không khó nhìn ra, đàn tang thi này là do hai con tang thi quái dị khống chế, chỉ cần giải quyết chúng nó, hết thảy đều ổn. Quan sát màn hình một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bưu, hỏi: “Đường Bưu, anh có thấy con tang thi này nhìn thực quen mắt không?”

Tống Tiểu Ngọc đang lau súng sinh hóa, còn đề phòng nhìn đám tang thi đang chậm rãi vây quanh bọn họ, bỏ qua hai con kia, những con tang thi khác đều là cấp ba cấp bốn, bọn họ đều có thể ứng phó, chân chính làm cho anh đau đầu chính là hai con tang thi cấp sáu kia.

Bất luận là con người hay là tang thi sau khi vượt qua được chướng ngại cấp năm thì thực lực có thể tăng nhanh, có người thậm chí có thể lĩnh ngộ được ‘Vực’, tồn tại của ‘Vực’ giống như cơ mật cấp S của căn cứ tiếp viện, đều không thể được tiết lộ ra bên ngoài.

Anh không thể khẳng định được hai con tang thi này có lĩnh ngộ được tồn tại của vực không, một khi lĩnh ngộ, thực lực của chính nó có thể so với cấp sáu, thậm chí là cấp tám, võ giả hoàng cấp cũng không phải là cấp bậc anh có thể chống cự được…Bản thân của anh chỉ mới bước nửa chân vào ‘Vực’, không thể tự nhiên mà nắm ‘Vực’ trong tay, cho dù thi triển, nguy hiểm rất hơn, anh không dám đánh cược, cũng đánh cược không nổi.

Tống Tiểu Ngọc vừa nói, Đường Bưu cũng nhận ra không thích hợp, ánh mắt nhìn chằm chằm con tang thi mà Tống Tiểu Ngọc nói đến, rất nhanh liền phát hiện thứ khiến hắn khiếp sợ.

“Đường Thuận?” Đường Bưu nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về Đường Thuận phía sau, trong mắt xẹt qua biểu tình nghi ngờ.

Đường Thuận đứng ở bên phải Đường Bưu, hiện tại đang cầm một cây sắt lớn đặc chế, lớn chừng cảnh tay, bất quá bởi vì lúc trước đánh nhau đã bị gãy mất một phần tư, trên đó còn lưu lại vết gãy.

Đường Thuận nhìn chằm chằm lồng ngực của con tang thi, trên đó cắm một cây sắt, nếu không chủ ý sẽ nghĩ đó là vũ khí của con tang thi. Tối đen như mực, trên đó còn dính chút máu.

“Là con tang thi lúc nãy chúng ta đính chết, tuy rằng không biết vì sao mặt mũi thay đổi nhưng cái thứ nằm ở ngực của nó tôi rõ ràng nhất.” Đường Thuận mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm tang thi đối diện.

“Điều này sao có thể?” Đường Bưu khiếp sợ không thôi, nhưng không hoài nghi lời của Đường Thuận.

Trong lúc mọi người kinh ngạc, đàn tang thi đã muốn công phá vách tường ngăn cản phía trước, lộ ra khuôn mặt hư thối, mang theo vẻ tham lam với máu thịt, tiếng gọi chói tai, từng bước đi về phía họ.bg-ssp-{height:px}

“Ra tay, tôi sẽ cầm chân con tang thi thân người đuôi rắn, con thủ lĩnh thân chim kia để lại cho anh, những người khác nhanh chóng giết những con tang thi khác. đừng nhẹ tay…” Tống Tiểu Ngọc nói rất nhanh, chợt lách người về đám tang thi, bay thẳng về con tang thi đuôi rắn.

Diệp Thần liếc mắt nhìn Hứa Kham, lúc cậu xuất hiện, liền thấy được Hứa Kham như đang đánh giá cậu, bất quá cậu không để trong lòng. Cậu tính là giấu diếm thực lực, từ từ mới lộ ra ngoài. Hiện tại xem ra không quan trọng, đi theo Tống Tiểu Ngọc, Hứa Kham cũng đã nổi nên lòng nghi ngờ.

So với bị động sao cậu lại không chủ động chứ.

Nghĩ thế liền lấy súng sinh hóa bên hông, nhắn về tang thi ở bốn phía, “Bang bang…” chỉ mấy phát, toàn bộ đều nhắm ngay mi tâm của tang thi.

Một phát đoạt mệnh, thuật bắn súng lưu loát, dị năng giả và thể thuật giả ở gần đó đều chấn động, này cũng không phải giỡn chơi gì đâu, tang thi cách bọn họ ít nhất một trăm năm mươi thước. Diệp Thần một phát cũng không lãng phí, thuật bắn súng như thế này ngay cả quân nhân cũng không làm được.

Thất thần trong nhát mắt, mọi người đều hoàn hồn, toàn lực ra tay.

Đám người Đường Bưu và Đường Thuận đều bám chặt con tang thi thân chim kia, bất quá, có thể lúc nãy vừa bị bọn người Đường Bưu cho ăn đau, giờ nó vô cùng giảo hoạt. Không cùng bọn họ đấu tay đôi, mà giấu trong đàn tang thi đánh du kích.

Tống Tiểu Ngọc bên kia cũng hoàn toàn khác, ngay từ đầu, Tống Tiểu Ngọc luôn tập trung vào con tang thi đuôi rắn, tốc độ cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh, tang thi đó có cái đuôi dài ba bốn thước, xuất quỷ nhập thần, sắc bén vô cùng.

Tống Tiểu Ngọc là dị năng giả là biến dị hệ băng, vẫn cầm chặt súng sinh hóa trong tay, hai tay mở ta, mũi băng sắc bén nháy mắt xuất hiện trên tay Tống Tiểu Ngọc. Cầm mũi băng lạnh trên tay, hai mắt phát lạnh phóng ra sát ý kinh người, mạnh mẽ công kích, chém xuống từng nhát, không hề lưu tình.

Tang thi đuôi rắn theo sát vô cùng, dùng đuôi đánh về phía Tống Tiểu Ngọc.

Anh vội vàng lắc mình né tránh.

“Ầm ầm…” trên vách tường xuất hiện ba cái lỗ sâu hơn mười milimét, thấy anh tránh được công kích của nó liền phẫn nộ rống lên, đuôi rắn mạnh mẽ cuốn lấy những thiết bị thực nghiệm, quăng mạnh về phía vách tường mà Tống Tiểu Ngọc đang tránh né. Nó có thể rõ ràng thực lực người này rất mạnh, trong không khí phát ra hương vị ngọt ngào nồng đậm làm cho nó phát điên.

“Phù phù…” Tống Tiểu Ngọc nhíu mày nhìn con tang thi thân người đuôi rắn, “Cái đuôi này bám thật chặt, nếu không phải mình tránh nhanh, đừng nói lục phủ ngũ tạng bị đánh nát, ngay cả cái mạng nhỏ đều mất luôn.”

Tống Tiểu Ngọc tay cầm lưỡi dao băng vờn quanh con tang thi, từng vòng từng vòng.

Tang thi thân người đuôi rắn cũng nhìn chằm chằm Tống Tiểu Ngọc, không gấp gáp phát ra công kích, nó biết, chỉ cần có thể ăn được con người này, nó lại có thể thăng cấp, bất quá không thể tùy tiện công kích, nếu không…sẽ xuất hiện sơ hở, điều đó quyết định sinh tử chỉ trong chớp mắt.

“Hừ!” Tống Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhất thời hóa thành tàn ảnh mơ hồ, lao về con tang thi.

Nó rít gào nhào qua, huy động đuôi rắn, công kích Tống Tiểu Ngọc.

“Răng rắc!”

Ánh dao chợt lóe!

Lưỡi dao của Tống Tiểu Ngọc trực tiếp đâm vào thắt lưng của con tang thi, mạnh mẽ đem đó chém thành hai đoạn, máu tươi như mưa phun ra.

Tang thi đuôi rắn thất bại, con tang thi thủ lĩnh đang núp trong đàn tang thi trực tiếp bỏ chạy, không chút để ý xung quanh. Mấy con tang thi còn lại mấy người phối hợp bắn giết, toàn bộ đều chết.

Diệp Thần thu lại súng sinh hóa, đến gần Tống Tiếu Ngọc, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống, nhìn con tang thi thân người đuôi rắn bị chém thành hai khúc đang vặn vẹo trên mặt đất, rơi vào trầm tư, cậu có thể khẳng định trong nguyên tác không có đề cập đến Quốc An Cửu Cục. Không, có thể có nhưng tuyệt đối không có con tang thi quái dị này…

“Nhìn xem, nó đang động!” Một gã dị năng hoảng sợ la lết, nói xong liền lùi về sau mấy bước, rồi té trên mặt đất.

“Sột soạt!” Những dị năng giả và thể thuật giả khác đều lui bước.

Trong lúc mọi người kinh ngạt, đuôi rắn của con tang thi bị chém làm hai trên mặt đất, vừa mới bắt đầu còn nhẹ nhàng nhúc nhích, chậm rãi rồi hoạt động nhanh hơn, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hai đoạn thi thể đang nhanh chóng hợp lại làm một…

“A…” Ở bên cạnh có không ít người nhát gan, sợ đến mặt trắng bệch, một số gần như vứt đi vũ khí trong tay.

“Này…điều này sao có thể?” Tống Tiểu Ngọc la lến, giơ lên súng sinh hóa trong tay bắn vào cái đuôi rắn.

“Đùng đùng…” Tiếng súng chói qai điên cuồng vang lên không trung.

“Cẩn thận!” Đồng tử Diệp Thần co rút, một tay đẩy ra Tống Tiểu Ngọc, đồng thời rút ra trường kiếm ở sau lưng, đón lấy đuôi rắn đang quất đến.

“Rống rống…”

Cây kiếm ở trong tay Diệp Thần trực tiếp chém vào một cánh tay tang thi, máu tươi màu hồng gần như trong suốt phun ra hơn nửa vách tường, tiếng rống bén nhọn khiến mọi người che lại tai.

Mặt Diệp Thần lạnh như băng, lóe ra sát ý lạnh người, nhẹ nhàng nói: “Thất thần cái gì, phá bỏ phần còn lại của tay chân nó…”

Đoán không sai, năng lực lành vết thương vẫn có hạn, chỉ được thành lập ở những bộ phận không quan trọng.

Thân mình tang thi bị chém liên tục, trước đó cũng bị Tống Tiểu Ngọc chém mất cái đuôi, rồi Đường Bưu liền thiêu hủy nó. Bộ phận đó cũng không có mọc ra lại, điều này có nghĩa là tang thi này không thể sống lại mà không có hạn chế, cái gọi là sống lại cũng cần có điều kiện.

Diệp Thần la lên, Hứa Kham liền hồi phục lại tinh thần, giơ tay liền đem cánh tay chảy máu đầm đìa kia cắt thành vô số khối, sau đó trực tiếp quăng vào cống toát nước bên cạnh.

“Rống rống…” Tang thi thân người đuôi rắn mở to cái miệng rộng, ăn đau mà lắc lắc cái đuôi rắn dài tráng kiện.

Nơi nó đập trúng liền biến thành một mảnh hỗn độn, có vài dị năng giả gần đó bị đập bay ra ngoài, máu thịt mơ hồ…Trong đó còn có một người không may, đầu bị đập lên tường, liền nở hoa, máu cùng não liền vẩy ra cả tường.

“Ọe…” Người có năng lực thừa nhận kém, thấy cảnh máu me này liền ói ra.

Ở mạt thế cảnh tượng máu me không ít, nhưng cũng không phải từng cảnh đều có thể tận mắt nhìn thấy…trường hợp máu chảy đầm đìa như vậy, không phải ai cũng chịu được!

Nhìn thấy thân thủ của Diệp Thần mạnh mẽ sắc bén, vẻ mặt Hứa Kham cứng đờ, con ngươi đen tối thoáng qua lệ khí lạnh lùng u ám. Diệp Cẩn anh thực tàn nhẫn a! Vì bảo vệ Diệp Thần, thậm chí không tiếc để cậu mang tiếng phế vật, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng Diệp Thần bay giờ đủ ngăn cẳn hắn sao?

Không thể phủ nhận, Diệp Thần lúc nãy ra tay, thật sự là có tài, nhưng, đừng quên mạt thế cũng không phải lần nào cũng bình yên sống sót.

Truyện Chữ Hay