“Bốp bốp!” Tống Tiểu Ngọc nắm áo Hạ Ấm, tát hai cái lên khuôn mặt cô, trong nháy mắt khuôn mặt cô liền sưng lên như đầu heo, “Tiện nhân, ai cho cô lá gan dám ra tay với Diệp Thần?”
“A…..” Bị tát mấy cái, Hạ Ấm liền mơ hồ, đau nhức trên khuôn mặt mới làm cho cô khôi phục tinh thần. Ôm mặt la lớn.
Tống Tiểu Ngọc nhấc chân đạp cô xuống đất, lấy súng nhằm ngay đầu của cô, hung ác vô cùng, cô sợ đến mức không thể khống chế, nước tiểu cứ thế trào ra.
“Tống Tiểu Ngọc, anh có ý gì?” Tiếu Nam tiến lên, ý đồ ngăn cản Tống Tiểu Ngọc. Hứa Kham nhìn thấy một màn này, vẻ mặt bí hiểm, nếu không phải lúc trước thấy Tiếu Nam động dục niệm, hắn thật sự sẽ không hoài nghi điều gì. Nhìn Trần Sâm ra hiệu, cứu Hạ Ấm có thể hợp tác cùng Đường Bưu, điều này không thiệt. Hơn nữa, Diệp Thần sống hay chết cùng hắn không có liên quan, nhưng cũng cần phải giả bộ.
“Hạ Ấm, cô đừng quá đáng, trong tình huống khẩn cấp mà cô dám đối với người phe mình ra tay…” Hứa Kham một lời hai nghĩa, vẻ mặt phẫn uất, tay đặt ở nơi không nhìn thấy, nhẹ nhàng sờ mó, ý đồ tìm kiếm chìa khóa mở cửa.
Nghe xong lời này của Hứa Kham, Tống Tiểu Ngọc quay đầu lại mỉm cười với hắn, lên đạn bắn hai phát vào tay Hạ Ấm. Tuy chỉ hai phát nhưng uy lực của súng sinh hóa hơn hẳn súng ống bình thường, làm tay cô nhất thời chỉ còn máu và thịt., Tống Tiểu Ngọc chậm rãi nói: “Lần sau không sẽ không chỉ hai phát!”
Nói là cho Hạ Ấm nghe, nhưng Tống Tiểu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm Hứa Kham, ý tứ không cần nói cũng biết.
Anh đã gắn máy theo dõi trên người Diệp Thần, vừa rồi khi tát Hạ Ấm, một gã quân nhân phía sau hướng anh gật đầu, nói cho anh biết Diệp Thần không sao, anh cũng yên tâm. Nhưng anh không tính làm cho Hứa Kham sống dễ chịu, hướng Hạ Ấm nổ súng, là mượn cơ hội cảnh cáo Hứa Kham.
“Cầm máu!” Tiếu Nam sắc mặt xanh mét, nói với Hứa Kham.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng gọi dồn dập, mọi người nhìn nhau, không thèm nghĩ nhiều liền nhanh chóng chạy về phía trước. Chỉ thấy trong một phòng nghiên cứu, tụ tập mười mấy người, sắc mặt người nào cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất.
Tống Tiểu Ngọc sau khi nhìn ba thi thể trên mặt đất, im lặng ngồi xuống, loay hoay lấy ra vài miếng bông gòn và thuốc thử máu từ trong ba lô để thử máu, để sát mũi ngửi, nói: “Không bị lây nhiễm virus T, chết cách đây khoảng chừng hai mươi phút, trên thi thể vẫn còn lưu lại độ ấm.”
Tiếu Nam cũng ngồi xuống, dùng tay kiểm tra miệng vết thương của một khối thi thể, sau đó kiểm tra miệng vết thương của thi thể khác, một lúc sau, sắc mặt trầm trọng đứng lên, nói: “Loại vết thương này…tôi nhìn không hiểu, tôi chưa từng thấy qua miệng vết thương quỷ dị như vậy…” Nói xong đột nhiên nhớ đến con thủ lĩnh thân chim và tang thi đuôi rắn, mặt liền trở nên nghiêm túc.
Ba người này cũng không xa lạ, là dị năng giả đi cùng bọn họ tiến vào Quốc An Cửu Cục.
Nhìn máu vương vãi trên mặt đất, trước ngực lưu lại miệng vết thương như bị cào trúng, máu rất ít, giống như bị thứ gì đó trực tiếp đem nội tạng và những thứ khác đào ra, thủ đoạn dứt khoát khiến mọi người lạnh sống lưng.
Lời nói chần chờ của Tiếu Nam thì mọi người bất giác lui về sau hai bước, sợ hãi đề phòng xung quanh. Cho dù là dị năng giả hay thể thuật giả thì cũng chỉ là người thường, bọ họ cũng biết sợ hãi những thứ không biết rõ, sợ hãi đối với nguy hiểm sắp đối mặt.
“Là cái gì làm cho bọn chúng tiến hóa?” Hứa Kham ngồi chồm hổm, tay để ở trên ngực thi thể sờ vài cái, biểu tình khác thường. Từ lúc bắt đầu hắn đã nhìn về phía Trần Sâm đứng mà ra một ánh mắt nghi hoặc, sự tinh vượt ngoài dự đoán…hoàn toàn không giống với lời của Trần Khuê nói, nơi này không phải nơi cất giữ vật tư, rõ ràng đây là căn cứ của vật tư, hơn nữa còn có thể là đại bản doanh của tang thi biến dị.
“Không rõ lắm, tồn tại của Quốc An Cửu Cục là bí mật không phải là người như chúng ta có thể tiếp xúc đến. Chỉ sợ trừ bỏ súng sinh hóa, súng bình thường và dị năng công kích cũng không có hiệu quả, hơn nữa chuyện không xong nhất chính là, nhóm người chúng ta rất bắt mắt.” Tống Tiểu Ngọc chuyển người, thu hồi biểu tình khinh miệt, từ bên hông lấy ra súng sinh hóa. Vừa rồi gặp qua hai con tang thi kỳ lạ, thực lực ước chừng cấp sáu, căn cứ tang thi có chế độ phân chia cấp bậc, trong Quốc An Cửu Cục nhất định có tang thi cấp bảy, thậm chí còn cao hơn…này cũng không phải tin gì tốt.
Tiếu Nam kỳ quái nói: “Bắt mắt? Này…là có ý gì?”
“Máu thịt, lấy khát vọng đối với máu thịt con người của tang thi, bọn chúng không có khả năng vứt bỏ đồ ăn đã dâng tận miệng. Mà hiện tại, bọn nó vì cái gì không mang ba thi thể này đi, lại lựa chọn vứt ở đây, thậm chí còn lấy đi nội tạng, các anh không thấy kỳ lạ sao? Một là là tang thi đã tìm đủ đồ ăn, hai là chúng tin tưởng không ai có thể rời đi, tang thi tuy rằng chỉ là người chết nhưng bọn nó lại thích nhất máu thịt tươi mới.” Hứa Kham ngồi chồm hổm nói.
“Đồ ăn cái gì chứ? Hứa Kham cậu điên rồi sao? Tang Thi chỉ là một đám quái vật, tụi nó làm sao có được lối suy nghĩ như con người chứ?” Hạ Ấm gào thét nói, trên mặt bị ăn mấy cái tát của Tống Tiểu Ngọc, hai bên đều sưng, vô cùng chật vật khó coi. Trên cánh tay phải còn lưu lại vết thương do súng của Tống Tiểu Ngọc gây lên, tuy rằng đã ngừng chảy máu nhưng hơn nửa thân mình Hạ Ấm vẫn nhiễm một màu đỏ.
Lại thêm biểu tình điên cuồng này của cô, có chút đáng sợ không nói thành lời.
Nếu không phải cố kỵ Đường Bưu và Hạ Lưu, thời điểm nguy cấp còn nội chiến, Tống Tiểu Ngọc thật muốn bắn cho cô một phát…Nơi này càng ngày càng quỷ dị, hy vọng người bên Giang Nam có thể nhanh chóng chạy đến, sự tình phiền phức rồi đây!
“Ha ha…đúng vậy, tang thi làm sao lại có được lối suy nghĩ như con người chứ.” Một gã dị năng giả cười gượng, phụ họa với tiếng thét của Hạ Ấm. Nhưng trên mặt là biểu tình khiếp sợ, tiết lộ suy nghĩ nội tâm của gã, ai cũng biết mạt thế tang thi đã tiến hóa thành chủng loại biến dị, lại có biến dị cao cấp có được trí tuệ không thua con người.
Trước khi liên minh thành lập, dưới sự dẫn dắt của loài biến dị, không ít căn cứ con người đã bị bọn chúng phá tan. Cho nên, ai cũng không thể khẳng định loại tang thi kiểu mới này có hay không có lối suy nghĩ giống con người…”
“Sáu năm trước, Mark là người khởi xướng chiến tranh diệt thế, cũng là một loài biến dị cao cấp, cho đến hiện nay, liên minh cùng tổ chức liên hợp thế giới vẫn chưa tìm được nơi hắn rơi xuống…” Một gã dị năng giả khác lên tiếng, đẩy đẩy mắt kính trên mặt, biểu tình bình tĩnh, miệng lại nói đến đoạn năm tháng đen tối nhất của mạt thế. Ai cũng đều rõ ràng chuyện cách đây sáu năm, ai mẹ nó biết được có hay không lại có thêm một Mark khác xuất hiện.
Khoảng nửa khắc, mọi người im lặng như tờ, cuối cùng Tống Tiểu Ngọc mới lên tiếng đánh vỡ, “Trước cứ thanh trừ tầng này, bốn người một tổ, chú ý đừng ở một mình, luôn luôn duy trì liên lạc.”bg-ssp-{height:px}
Đợi sau khi tổ của Tống Tiểu Ngọc rời di, Hạ Ấm đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Kham, vẻ mặt điên cuồng quát: “Hứa Kham, mày mẹ nó có ý gì? Tao đã ra tay giết Diệp Thần thay mày, vì sao mày lại không cứu tao?”
Vào mạt thế, đều tránh không khỏi tranh quyền đoạt thế, điểm này Hạ Ấm đến nay còn chưa rõ ràng, cô vẫn hỗn loạn như lúc trước khi mạt thế, không biết loại ý tưởng này có thể hại chết chính mình sao? Nếu không có Đường Bưu bảo vệ, cô cái gì cũng không có.
Hứa Kham trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, đập lên cánh tay đang nắm tay áo của mình, mặt không chút thay đổi nhìn về hướng cô, “Buông tay.” Nhướng mi, nhìn quần áo mình nói, “Hạ Ấm, cô đừng quên, tôi sở dĩ đáp ứng hợp tác với cô là có điều kiện. Nói, đồ Diệp Cẩn để lại ở đâu?”
Nắm chặt lấy cổ cô, giọng nói tràn đầy huyết tinh. Dị năng của cô hắn không để ở trong mắt, hắn biết Đường Bưu cũng không có để ý cô như biểu hiện bên ngoài, nếu không phải thời cơ không đúng, hắn cũng coi thường mà không thèm để ý cô.
Từ nhỏ hắn đã biết, nếu muốn đoạt được cái gì, thì phải có trả giá. Không có bối cảnh cường đại, không có thực lực khiếp người, hắn chỉ có thể từng bước đi lên, vì có thể leo đến đỉnh, hắn cái gì cũng có thể làm…Lúc trước vì có thể được Diệp Cẩn chú ý, hắn không tiếc chạy vào đám tang thi, mấy năm nay vì thành lập thế lực của mình, hắn tỉ mỉ trù tính từng người bên cạnh, từng bước một đi đến khu trung tâm quyền lực của khu Bố Cát.
“Ô ô…” Hạ Ấm giãy dụa, nhìn những người khác cầu cứu, Hứa Kham sắc mặt lạnh lùng, nơi này đa số đều là người của khu Bố Cát, đứng sau lưng hắn chính là Trần Sâm, đừng nói là hắn ra tay với Hạ Ấm. Cho dù là Đường Bưu, những người ở đây hơn phân nửa cũng sẽ mắt nhắm mắt mở. Muốn sống sót ở trong mạt thế, trừ bỏ thực lực, còn cần lựa chọn người có thực lực mạnh làm bạn bè.
Trần gia cắm rễ ở khu Bố Cát đã lâu, người sống ở khu này đương nhiên nguyện ý bán cho Hứa Kham hai phân tình cảm. Bằng không, nếu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi bản thân chết như thế nào cũng không biết, huống chi, Hứa Kham không phải người hiền lành, khu Bố Cát có lời đồn, người cùng hắn đối nghịch nếu không chết chính là mất tích…
Trần Sâm cau mày, hắn cảm thấy Hứa Kham để ý quá mức đến Diệp Cẩn, loại cảm giác này làm cho người ta rất không thoải mái. Mà Hứa Kham lại giải thích vô cùng hợp lý, khiến người khác không thể phản bác, nên chỉ có thể nói: “Cô ta là người của Đường Bưu, làm sao có thể biết đồ Diệp Cẩn để lại, em không phải đã bị lừa đi! Nơi chết tiệt này, trừ bỏ tang thi, còn cất dấu không ít máy cảm ứng tự động, không biết đám người Hạ Lưu khi nào mới tới nữa?”
Hứa Kham nhíu mi, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng Hạ Ấm, suy ngẫm ý của Trần Sâm. Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ sai rồi, Hạ Ấm căn bản không có thứ Diệp Cần để lại? Nhìn thấy thi thể của dị năng giả bị máy cảm ứng tự động cắt thành vô số khối để dò đường, thản nhiên nói: “Nếu bọn Hạ Lưu vẫn không đến thì để ả làm mồi dụ, mấy thứ đó hẳn là ở tầng này, để cho người của anh chú ý tìm một chút.”
Mấy câu sau đó, Hứa Kham nói rất nhỏ, trừ bỏ Trần Sâm bên cạnh thì không ai nghe thấy.
Dứt lời liền tiện tay quăng Hạ Ấm sang một bên, đi theo những người khác bắt đầu tìm kiếm, Tống Tiểu Ngọc ra lệnh cho mọi người bắt đầu thanh trừ tầng này.
Hạ Ấm quỳ rạo trên mặt đất khó khăn thở dốc, trong mắt lộ ra sát khí tối tăm, cô có thể cảm giác được có tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, lạnh như băng, giống như bị dã thú theo dõi, cảm giác này rất nguy hiểm. Cho nên cô mới liều lĩnh khiêu khích Tống Tiểu Ngọc, khiêu khích Hứa Kham, là để đuổi đi cái cảm giác này, bất quá dường như không có tác dụng.
Những người ở đây cũng không phát hiện ra cảm giác sợ hãi cùng khó chịu trong mắt cô, mọi người khẩn trương tìm kiếm ở tầng trệt, nhóm Đường Bưu vẫn chưa đi đến nên cũng không ai biết.
“Phù phù…” Hạ Ấm bình phục hô hấp, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một hơi thở u ám, hơi thở này từ từ đậm lên, cô sợ đến mức ngừng thở, tim đập nhanh khiến cô không dám lên tiếng, trực giác nói cho cô biết, chỉ cần cô lên tiếng, người chết tiếp theo chính là cô.
Dần dần, hơi thở u ám biến lớn, ai cũng không phát hiện ở trong không trung của tầng trệt đột nhiên có thêm một bóng người, quần áo lỏng lẻo màu lửa đỏ, mùi thơm lạ lùng thản nhiên phiêu tán trong gió, đồng tử cô nhanh chóng co rút, cuộn người che chặt miệng.
Vây quanh người nọ là một đoàn hơi thở u ám, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo, người nọ ngồi xuống, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa cằm dưới của cô, tiện đà nắm chặt, âm thanh trầm thấp khêu gợi chậm rãi vang lên, nhẹ nhàng như đang thỏ thẻ cùng tình nhân, “Ai da, cô thật là một tiểu yêu tinh thích làm phiền người khác, như thế nào lại học hư…màu của máu lúc nào cũng rất mê người, thật muốn dùng máu của cô đổ đầy một bồn tắm lớn, cô có biết…loại cảm giác này tuyệt vời cỡ nào không?”
Từ từ, năng lượng u ám dần trói chặt cô, từng bước xâm chiếm cô.
“Ô a…” Hạ Ấm sợ đến trắng mặt, cảm xúc lạnh như băng làm cô nhớ đến lúc cha mẹ vừa qua đời khi mạt thế bắt đầu, lạnh thấu cả nội tâm. Liều mạng lắc đầu, nước mắt tràn ra nhưng không dám phát ra tiếng động nào cả.
“Ha hả…Phải ngoan một chút, bằng không…” Đầu ngón tay lạnh như băng, lưu lại trên cổ cô một chút, lời nói lạnh lùng vô tình, giống như truyền ra từ nói sâu nhất của địa ngục.
“Ân…” Hạ Ấm nhanh chóng gật đầu, ngay cả một chữ cũng không dám cãi lại. Cô thậm chí còn không biết người nọ rời đi lúc nào, chỉ lắc rồi gật đầu, miệng lại không nói nửa lời.
“Chị, chị…” Hạ Lưu lo lắng lung lay Hạ Ấm, cậu cùng bọn người Đường Bưu vừa đi vào tầng này, tổng tổn hại là bốn năm người, cũng may là còn sống.
Vừa đến liền phát hiện cô trốn trong một góc, thân mình không ngừng run lên, khuôn mặt sưng vù trắng bệch lại mang theo tơ máu, có chút đáng sợ.
“Này…rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bưu lui về sau hai bước, hiển nhiên có chút ghê tởm bộ dạng của cô, nhưng người khác ngồi xung quang ba cổ thi thể, biểu lộ sợ hãi không thể kiềm nén.
Bọn họ đứng giữa tầng trên, trong không khí có chút tràn ngập mùi màu, ngẫu nhiên còn có vài tiếng kêu thảm thiết…