Xoay người chạy trốn hết sức, khóe mắt xẹt qua xà ảnh, sắc mặt Diệp Thần trầm xuống, tim đã muốn nhảy ra ngoài, không nghĩ đến con rắn bự màu trắng này khó xơi như vậy, chạy xa cách mấy ngàn thước mà vẫn bị nó đuổi theo.
Đằng sau là cát bay đầy trời, nồng mùi máu tươi.
Uy nghiêm của vương giả không thể khiêu khích!
Khoảng cách trăm mét nháy mắt thu hẹp lại, Diệp Thần chật vật chạy tán loạn, trong mắt hiện lên kinh hãi, may là lúc trước ở trong rừng ra tay vô cùng cẩn thận, không bị nó phát hiện ngay lúc đó, nếu không nào còn có mạng sống đến bây giờ?
Tuy là động tác của Diệp Thần rất nhanh nhưng khoảng cách vẫn dần thu hẹp lại, trên người có rất nhiều vết thương, nhìn thấy tòa nhà chính phủ xa xa ở phía sau, Diệp Thần không khỏi 囧囧 nghĩ đến trong đó có hai người đang ấy ấy nha, dâm độc của rắn cạp nong cũng không dễ giải quyết như vậy…công kích của con rắn màu trắng vô cùng mãnh liệt, nhìn thấy hơn nửa tòa nhà bị hủy, trên mặt Diệp Thần không khỏi hiện lên nụ cười xấu xa.
“Rống rống….”
“Tê tê….”
Diệp Thần vừa quẹo vào một nhà máy gia công thực phẩm bỏ hoang đã lâu gần đó, bên tai truyền đến hai tiếng kêu đinh tai nhức óc, Diệp Thần lảo đảo một chút, xém nữa ngã lên vách tường trước mặt.
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, Diệp Thần xoay người trốn vào trong nhà máy gia công, vẻ mặt kinh hoảng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh của nhà máy gia công, xa xa là thân hình cao to của con rắn màu trắng, cơ hồ cao đụng trời, đối diện con rắn là một bóng đen đang đứng trên mái nhà, dáng vẻ con người, là chủng loại biến dị.
Có thể giằng co chính diện với con dị thú cao cấp, tuyệt đối là chủng loại biến dị cao cấp, không nghĩ đến trong khu vực này lại có một chủng loại biến dị cao cấp ấn núp, trong lòng Diệp Thần bất an, tuy biến dị cao cấp có thể ngăn chặn khát vọng của bản năng với máu thịt, nhưng cũng không chứng tỏ nó sẽ không giết con người, tang thi có oán hận với nhân loại từ trong linh hồn.
Trong chủng loại biến dị còn có thể sinh ra trí tuệ, thậm chí có một ít chủng loại biến dị cao cấp có trí tuệ không hề thua kém con người, nhưng điều đó không thể thay đổi bản năng của chúng nó.
Tránh ở trong nhà máy gia công, nhìn chăm chú vào con rắn và chủng loại biến dị đang chém giết nhau theo cách nguyên thủy nhất, khắp nơi tràn ngập huyết tinh cùng bạo lực, Diệp Thần cẩn thận kéo bàn để nó dựa vào vách tường, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, đùi và cánh tay truyền đến từng trận đau đớn. Hẳn là vừa rồi lúc chạy trốn không cẩn thẩn bị những thứ sắc bén cứa trúng, nhẹ nhàng chậm chạm hoạt động thân thể, dùng khóe mắt quan sát bên trong nhà máy gia công.
Chủng loại biến dị trôi nỗi giữa không trung, nhìn con rắn đang cùng nó giằng co, ánh mắt đỏ tươi lộ ra sự khát máu, nếu có thể cắn nuốt dị hạch của con rắn này, hắn liền có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó cho dù có đi khiêu khích vương của khu hoang dã cũng nắm chắc sáu phần thắng, khuôn mặt trắng xanh há to miệng, mười ngón tay nháy mắt trở nên sắc bén.
“Rống rống…” Con rắn tức giận nhìn con sâu cản đường này, nó đã ngửi được hương vị nội đan, nếu không phải do con sâu này, nó đã có thể lấy lại được nội đan.
Con rắn phẫn nộ cùng chủng loại biến dị trực tiếp giao đấu, không khí chấn động, che trời lấp đất.
Diệp Thần ngừng thở, vẫn không nhúc nhìn nhìn chăm chú hai bóng đen đang giao chiến, thật mạnh! Với sức của cậu hiện tại thì ngay cả một chiêu cũng không ngăn cản được, nhìn thấy bụi đất đầy trời, năng lượng cuồng bạo tràn ngập khắp không trung.
Bao vây!
Ngăn chặn!
Ngay cả hô hấp cũng dừng lại, đây là cường giả của thế giới này, thật mạnh!
Ngắn ngủi nửa giờ, năm trăm mét xung quanh đều hoang tàn, Diệp Thần âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình trốn nhanh, bằng không chỉ còn chờ chết. Cảm thụ năng lượng xao động trong không khí, Diệp Thần cố nén khát vọng muốn lui về sau, nhìn hai bóng đen giao đấu, súng sinh hóa bên hông lúc này đang được Diệp Thần cầm trên tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Thân rắn bị cắt qua vô số vết thương, máu tươi như nước mưa từ trên trời rơi xuống, đương nhiên chủng loại biến dị cũng không tốt hơn là bao, theo tiếng tru thê thảm cũng biết nó bị thương không hề nhẹ.
“Ầm…!” Một tiếng nổ vang lên, giống như trời cũng muốn sập, một đám mây hình nấm từ trên mặt đất dâng lên, Diệp Thần nắm chặt cửa sổ mới không bị ngã trên đất, còn cái bàn dưới người đã bị vỡ tan nát.
Chấn động giằng co đến mười phút mới an tĩnh lại, Diệp Thần liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, thân mình nhanh chóng đi về phía chiến trường, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, lan đến trăm mét gần đó, con rắn và biến dị chủng loại ở trong tâm trận chiến tuyệt đối không hề bình yên vô sự.
Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Lúc này không ra tay thì đợi đến lúc này, cái này gọi là nhát gan đói chết, lớn gan no chết.
Ở trong khu hoang dã có không ít dong binh đoàn đi săn bắn, phải trước khi những người này đến mà dọn dẹp chiến trường, nếu không lấy thực lực hiện tại của cậu, phỏng chừng còn không đủ nhét kẽ răng những người nọ.
Mạt thế, đạo đức tính người đều không còn, chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, mạnh được yếu thua thôi.
Hứa Kham và Tiếu Nam cũng có thể đang ẩn nấp gần đây, dâm độc của rắn cạp nóng rất khó giải trừ hoàn toàn, nghĩ đến tư thế cuồng đã của hai người kia, khuôn mặt Diệp Thần không khỏi đỏ lên…khẩu vị quá nặng! Cậu cầu cho ai người nọ đừng có làm tiếp nữa, vầng sáng nhân vật chính hay gì đó rất nghịch thiên đúng không!
Tới gần, trong khi tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, ẩn ẩn còn lộ ra hai luồng uy áp khổng lồ, uy hiếp tang thi và dị thú xung quanh khiến chúng không dám đến gần, cẩn thận che giấu hành tung của mình, đầu năm nay dị năng giả loại hình nào cũng có, cẩn thận mới có thể sống lâu.bg-ssp-{height:px}
Diệp Thần tính che giấu thân phận dị năng giả của mình, dùng thể thuật giả để hành tẩu, dị năng để lại làm con bài chưa lật, dị năng đã sắp đến cấp hai, cậu tính đợi thể thuật giả cũng đến cấp hai mới trở về căn cứ tiếp viện, ngoại trừ tinh hạch và dị hạch Dung Tuyên cho, bản thân cũng tích góp từng chút một, như vậy cũng đủ để cậu học được một loại võ thuật cổ không tồi.
Bước đi nhanh chóng, nháy mắt chỉ còn cách có mười mét, dừng lại trước con rắn trắng ở tâm trận chiến, gần đó có đến mười mấy cái hố vừa to vừa sâu, kiến trúc bên cạnh cũng bị hủy vô số, ngay cả tòa nhà cách mấy con phố cũng bị lan đến, bị hủy gần năm phần hai. Này cũng là nguyên nhân Diệp Thần lo lắng, sợ Hứa Kham sẽ chặn đường, động tĩnh lớn như vậy, người chết trong quan tài cũng bò ra được huống chi hai người kia vẫn còn sống.
Diệp Thần trốn trong chỗ tối, cẩn thận quan sát xung quanh, tầm mắt dừng ở cái hố to phía trước, thân mình trên mặt đất bị cắt làm hai, nửa người trên máu thịt lẫn lộn, đầu mất hơn một nửa, ánh mắt đỏ tươi tàn nhẫn nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Thần đang trốn, biểu lộ khát vọng với máu thịt.
Diệp Thần không nói gì mà chỉ xem thường, cái gì đâu…sắp chết mà cũng lưu luyến không rời với máu thịt, này tuyệt đối là yêu đến chết! Nhìn xung quanh vài lần, không thấy thân ảnh con rắn kia, trong mắt Diệp Thần hiện lên nghi hoặc. Chống lại ánh mắt yêu thương nhung nhớ của chủng loại iến dị kia, Diệp Thần không hề chần chờ, nắm lấy một cây gậy dài, lao đến ‘vuốt ve bày tỏ yêu thương’ với chủng loại biến dị.
Máu thịt không rõ, Diệp Thần dùng cây gậy lật tìm ra được một viên tinh hạch màu xanh, sáng bóng trong suốt, cùng tinh hạch cấp thấp khác nhau, chỉ cần cầm ở trong tay cũng cảm nhận được năng lượng mênh mông trong đó.
“Tê tê!” Sau khi lau chùi tinh hạch sạch sẽ, cậu tính ẩn thân rời đi liền nhạy bén cảm nhận được hai loại hơi thở khác nhau.
Có người đến…
Đột nhiên, truyền đến vài tiếng kêu trầm thấp, mềm mềm, bên chân bị cái gì đó vướn vào, Diệp Thần cảnh giác cúi đầu, ánh mắt nhìn thấy cách chủng loại biến dị không quá năm mét, một con rắn nhỏ màu trắng cỡ chiếc đũa lớn đang từ trong cái hố bên cạnh bò ra, hơn nửa thân thể xoay người, tiếng kêu có chút gấp, giống như đang nói Diệp Thần không nên đá nó.
“Hừ hừ!” Thấy mình xém nữa té xuống, Diệp Thần sợ nha, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, cũng dùng bình tĩnh dừng lại trên con rắn trắng nhỏ, khóe miệng co rút, chậm rãi ngồi xuống, không dám dùng tay mà nhặt lên một khúc gỗ nhỏ, chọt chọt con rắn.
“Tê tê!”
Nghe được tiếng con rắn nhỏ kêu lên, ánh mắt lộ ra ủy khuất cùng đáng thương.
Diệp Thần thay đổi ánh mắt, ôm lên rắn nhỏ, nhanh chóng chạy về hướng nhà máy gia công, trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hiển nhiên có người đến gần, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần hơn, bất chấp nghĩ nhiều, một chữ thôi, chạy.
Rắn nhỏ bị Diệp Thần nắm trong tay, há mồn cắn tay cậu, ‘Tê tê!’ vài tiếng giống như phẫn nộ và trách móc kêu to, “Con người chết tiệt, dám mơ ước nội đan của bổn vương, chết đi…gào khóc…”
“Yêu! Giận sao!” Diệp Thần vừa chạy vừa cúi đầu nhìn còn rắn nhỏ đang quấn trên cổ tay mình nhìn, đối với thân phận con rắn nhỏ này cũng hiểu được vài phần, lưỡng bại câu thương, bất quá vận khí của nó còn tốt, tuy rằng hao tốn năng lượng nhưng còn sống, còn chủng loại biến dị kia thì trực tiếp chết luôn.
Nhớ lại hình ảnh con rắn lúc còn dài hai mươi mấy mét, một cái đuôi đập xuống có thể làm cho tòa nhà cao mấy chục mét sập xuống, nhìn lại đứa nhỏ trước mặt này, ngay cả da tay mình cũng không cắn nổi…nghe tiếng kêu tức giận của rắn nhỏ, Diệp Thần ấn chặt bảy tấc của rắn nhỏ, vẻ mặt chán ghét nói: “Nhìn xem, đều là nước miếng, đứa nhỏ không biết vệ sinh sẽ bị đánh mông nha!”
Nói xong còn dùng sức vỗ hai cái ở đuôi con rắn, không tính là mạnh mà cũng không phải là nhẹ, nhưng đối với thân hình như chiếc đũa của rắn nhỏ mà nói thì đủ mạnh, đánh xuống hai cái liền làm cho rắn nhỏ muốn hôn mê luôn, nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay Diệp Thần, chỉ còn cái đuôi ngoe ngoảy chứng tỏ bản thân còn sống…
“Ách…mạnh tay quá chăng!” Nhìn thấy rắn nhỏ ngất xỉu, khuôn mặt Diệp Thần cứng lại một chút, tùy tay đem rắn nhỏ bỏ vào trong túi, trên bàn tay chỉ một cái dấu nhợt nhạt.
Diệp Thần vừa rời đi thì Tiếu Nam và Hứa Kham cũng vừa chạy lại chỗ chiến trường.
Sắc mặt Hứa Kham hồng nhuận, bước chân có chút không vững, Tiếu Nam muốn đưa tay đỡ, “Ba!” bị Hứa Kham vỗ một cái, khuôn mặt thanh tú lộ ra sự thánh khiết không thể khinh nhờn mà nhìn Tiếu Nam.
Hứa Kham ngồi xổm xuống, dùng gậy tìm kiếm trên người chủng loại biến dị, không thấy tinh hạch, sắc mặt thay đổi, âm thanh lạnh lùng nói: “Có người đã tới đây, tinh hạch bị cầm đi.”
“Không có khả năng, gần đây trừ tôi và em ra, không có khả năng có người thứ ba.” Tiếu Nam không hề suy nghĩ mà cắt ngang, lấy năng lực của hắn không có khả năng không phát hiện có người đến gần, trừ phi…người nọ mạnh hơn hắn.
“Không có tinh hạch!” Hứa Kham nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh chiến trường, trong mắt hiện lên âm ngoan, khi nào mình mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, mạnh đến không cần dựa vào người khác cũng có thể sinh tồn? Ánh mắt xẹt qua Tiếu Nam, thoáng hiện lên tia tính kế rồi biến mất.
“Có thể hay không là do con dị thú kia?” Tiếu Nam không xác định nói, dù sao thực lực của dị thú rất mạnh, bọn họ không thể chống lại được! Cho dù là hắn cũng không dám dùng cứng đối cứng.
“Quên đi, cứ rời đi trước.” Hứa Kham quan sát mấy lần, quả thật không phát hiện dấu hiệu khả nghi, chỉ có thể cho là tinh hạch mất tích kia là do dị thú lấy đi, dù sao, gần đây cũng không tìm được thi thể của nó, “Có người đến, số lượng không ít, tôi nghĩ là địch, tôi còn muốn tìm người, chúng ta tách ra ở đây.”
“Không được.” Tiếu Nam trực tiếp đuổi theo Hứa Kham, thật vất vả mới tìm được đồ ăn ngon như vậy, mới ăn một lần, ánh mắt nhìn Hứa Kham trở nên nóng bỏng, không chút che dấu dục vọng trong mắt.
“Anh…” Chống lại ánh mắt trắng trợn của Tiếu Nam, Hứa Kham tức giận không nhẹ, Tiếu Nam này thượng hắn thì sao chứ? Nhưng nhớ đến thân phận Tiếu Nam vẻ mặt hắn liền thay đổi, lạnh lùng nói: “Tùy anh, bất quá không nên tùy tiện xen vào chuyện của tôi.”
“Có thể.” Thấy Hứa Kham nói như vậy, Tiếu Nam vẻ mặt vui vẻ, kéo Hứa Kham qua hôn sâu, ở phút cuối còn không qên dùng sức sờ mông Hứa Kham một cái. Thầm nghĩ, vừa mới làm xong thì giờ hắn lại muốn, đem thiên hạ ngoài lạnh trong nóng này đặt ở dưới thân hung hăng làm, trong lòng Tiếu Nam nổi lửa, khô nóng vô cùng.
Hứa Kham lạnh lùng quăng cho Tiếu Nam ánh mắt như dao, liền đi về hướng Trần Sâm mất tích.