Đây là lần đầu tiên kể từ khi linh hồn xuyên đến thế giới này, Yên Vũ chấp nhận đi cùng người khác. Bởi vì Thanh Phong bị thương quả thật rất nặng, cho nên bọn họ dừng lại băng bó cùng nghỉ ngơi hồi sức. Sau khi ghé qua nơi trú ẩn của hai người lấy túi thức ăn, Yên Vũ nói là muốn ra ngoài quan sát một chút, lại bị ánh mắt quá mức khẩn trương của Lưu Liên chọc cười:
“Không cần lo lắng, nếu tôi muốn rời đi thì đã sớm đem luôn bao thức ăn của hai người theo rồi.”
Lưu Liên sững sờ, tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là vậy thật. Nếu như Yên Vũ nuốt lời thì bọn họ có thể làm gì chứ? Trong khi chủ lực của bọn họ hiện tại sống chết không rõ, mà cô thì chân yếu tay mềm, ngay cả tang thi cũng không thể đối phó, chỉ đành gửi gắm hi vọng vào người con gái vừa quen biết này.
Đêm đó Thanh Phong không ngoài ý muốn phát sốt, tuy nói dị năng giả hệ lực lượng thân thể cường hãn, nhưng suy cho cùng cũng không phải bất tử kim thân. Hắn mê man nằm ở trên giường, có những lúc hơi thở mong manh tưởng chừng như không qua khỏi. Lưu Liên lo lắng nắm chặt tay hắn, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ thấy khu vực gần nhà bốc lên từng ngọn lửa đỏ rực rồi chớp tắt liên tục như đom đóm mà không khỏi sợ hãi.
Dị năng của cô gái kia sao lại mạnh như vậy? Màn đêm buông xuống là lúc tang thi hoạt động mạnh nhất, số lượng quả thật không ít, nhưng cô ấy đã chiến đấu suốt hai tiếng đồng hồ rồi…
Có lẽ là để luyện tập, cũng có lẽ là bị cảm giác sau trận chiến vừa rồi kích thích, Yên Vũ cắn răng liên tục vung rìu lên, bất quá nếu gặp tang thi tiến hóa thì cô sẽ không cậy mạnh mà nhanh chóng sử dụng dị năng, đến lúc gần hao hết sức lực lại chạy trở về phòng thở dốc. Buổi sáng hôm sau cô cũng ra ngoài như vậy, lúc trở về quần áo rách đôi chỗ, còn bị thương không nhẹ. Thế nhưng mỗi lần phát hiện được sự tiến bộ nhanh chóng của mình thì cô càng liều mạng.
Ngày kế tiếp, Thanh Phong rốt cuộc có thể đi lại bình thường, khả năng khôi phục vô cùng đáng nể.
Dị năng của Yên Vũ vẫn bị vây ở đỉnh cấp một nhưng độ thuần thục đã tăng lên rất nhiều, tùy ý có thể phóng hỏa đốt nhà bất kì lúc nào. Tác dụng của thứ thuốc kia không còn nữa, cho nên thể lực của cô tuột dốc không phanh, lúc chiến đấu không được thoải mái, nhưng nhìn bảng nhiệm vụ hiển thị con số / sáng rực, cô cảm thấy hai ngày qua cố gắng như vậy đúng là không uổng công.
“Hiện tại thức ăn của hai người cũng sắp hết, tôi nghĩ, chúng ta nên đi thẳng đến trung tâm của thị trấn, chỉ cần băng qua được siêu thị Lottle là sẽ đến căn cứ.” Yên Vũ vừa nhai một miếng bánh ngọt vừa nói, ba lô sau lưng cô hiện tại còn kha khá lương thực, bọn họ vẫn có thể đi đường vòng để tránh nguy hiểm. Nhưng hệ thống chiết tiệt kia lại kiếm chuyện với cô, nó bắt cô băng qua trung tâm của thị trấn.
Sự tồn tại thần bí của hệ thống này ảnh hưởng đến tỉ lệ sinh tồn của cô tại mạt thế, mỗi nhiệm vụ nó đưa ra đều có phần thưởng nhất định, cho nên cô phải cố gắng hoàn thành tất cả.
Lưu Liên nghe xong đưa mắt nhìn Thanh Phong, tùy ý để hắn quyết định, chỉ cần hắn đi đâu thì cô liền theo đó.
Thanh Phong nhăn mày, đoạn đường từ chỗ bọn họ đến căn cứ không xa lắm, đi đường vòng thì khoảng hai cây số. Nhưng nếu đi qua trung tâm thị trấn thì chỉ tầm một cây số là tới, có điều bởi vì thời điểm xảy ra dịch bệnh mọi người đang tụ tập ở đó vui chơi nên số lượng tang thi cực kì nhiều. Hắn có thể bảo đảm an toàn cho mình, nhưng nếu Lưu Liên không cẩn thận thì sẽ bị thương, rất nguy hiểm.
Yên Vũ và họ vốn không phải bạn bè gì, chỉ là người qua đường đưa tay trợ giúp một chút, hiện tại bắt bọn họ liều mạng cùng mình thì không hợp lí lắm. Cô nghĩ nghĩ, đem phần thức ăn mà Lưu Liên đưa cho mình đặt xuống, chậm rãi nói:
“Hai người có thể ở lại đây nếu muốn.”
“Chờ chút.” Thanh Phong giống như đã hạ quyết tâm, nắm chặt tay Lưu Liên khẽ an ủi. “Chúng tôi muốn đi cùng cô, nhưng xin cô hãy bảo vệ an toàn cho Lưu Liên.”
Tốc độ tang thi tiến hóa rất kinh khủng, mà với năng lực hữu hạn của hắn thì hiện tại không thể bảo vệ cho Lưu Liên được. Lúc này bỏ qua cơ hội đi cùng Yên Vũ, chỉ sợ bọn họ khó lòng đến được căn cứ. Quân đội lo cho người dân trong thành phố còn chưa xong, làm sao nhớ đến những người sống ở thị trấn nhỏ như bọn họ? Thanh Phong là một người thông minh, điểm này hắn vẫn phân biệt được.
Yên Vũ không dám chắc có thể bảo đảm an toàn cho cả hai người bọn họ, nhưng phát hiện ánh mắt thâm tình mà Thanh Phong nhìn Lưu Liên, trong lòng cô cũng ấm áp hơn chút đỉnh, ít ra ở thời điểm này vẫn còn có tình người. Cô mím môi, gật đầu đồng ý, sau đó dẫn đầu mở cửa ra.
“Đi thôi.”
Yên Vũ đi phía trước để mở đường, Lưu Liên được bảo vệ ở giữa, cuối cùng bọc hậu là Thanh Phong. Ba người cẩn thận di chuyển trên đường lớn, cho dù bước chân rất nhỏ nhưng có vài tang thi ở cự li gần vẫn phát hiện ra.
Khoảng chừng bốn con tang thi da thịt đang thối rửa sau khi ngửi được mùi thức ăn thì lập tức chạy về phía này, động tác so với mấy ngày trước phỏng chừng linh hoạt hơn rất nhiều.
Lưu Liên lúc này biết điều mà giữ im lặng, không dám tạo ra bất kì âm thanh gì, đem hai tay bịt chặt miệng mình lại, bám sát bên cạnh Thanh Phong.
Chỉ cần ba con nữa là sẽ hoàn thành nhiệm vụ chém giết tang thi, cho nên Yên Vũ không để Thanh Phong động tay, tự mình phóng lên trước mấy bước, trực diện đối mặt với cả bốn thân thể hôi thối đang tiến về phía này. Tay phải cô bùng lên ngọn lửa đỏ rực, kích thước chỉ to cỡ quả bóng chuyền nhưng màu sắc đậm hơn trước kia một chút, hung hăng tát lên mặt tang thi gần nhất.
Dù biết đầu và cổ là vị trí yếu nhất của tang thi, nhưng khi nhìn thấy một tát của Yên Vũ đốt cháy gần như toàn bộ da thịt phần đầu của nó để lộ ra tinh hạch trong suốt, khóe mắt Thanh Phong vẫn không khỏi giần giật.
Cô gái này còn là người sao? Quái vật hình người thì đúng hơn! Làm gì có ai diệt tang thi theo cách bạo lực như cô ấy chứ? Còn chưa kịp cảm thán xong, hắn đã nhìn thấy Yên Vũ lưu loát nghiêng người né tránh công kích của một con tang thi khác, lần này cô cong năm ngón tay lại thành nắm đấm, bên ngoài nắm tay bao phủ một lớp lửa dày.
Thanh Phong đứng cách đó ba bốn mét cũng bị hun nóng cả mặt, chỉ thấy Yên Vũ nhanh như chớp đấm vào sau đầu tang thi kia, thịt vụn bắn loạn ra xung quanh.
Xì xì xì.
Khói xám lượn lờ bốc lên cùng với mùi cháy khét lan tỏa trong không khí khiến Lưu Liên nhăn mày, dùng hai tay nắm chặt góc áo Thanh Phong.
Yên Vũ xoay người, nâng chân lên dùng hết sức đá văng thân thể của một tang thi khác. Tang thi này xui xẻo bị cô đạp ngã vào thùng rác gần đó, lồm cồm mãi chẳng bò dậy được. Yên Vũ nhanh nhẹn quăng qua một hỏa cầu cỡ lớn, chuẩn xác đáp xuống đầu nó.
m thanh gầm gừ đau đớn của tang thi bị ngọn lửa hừng hực nuốt trọn, thùng rác bên cạnh cũng chảy thành một bãi nước đen thui gớm ghiếc.
Còn một tang thi cuối cùng chạy đến huơ móng vuốt bén nhọn về phía cổ Yên Vũ, cái mồm đầy máu tươi há rộng ra khiến người khác nhìn vào không khỏi nổi da gà.
Rầm.
Thanh Phong cuối cùng cũng kịp thời chạy lên, dùng một cái nắp thùng rác đụng bay thân thể của tang thi kia, khiến nó bay thẳng vào một chiếc xe bên đường. Cửa kính bị đập trúng bể tan tành, hắn cũng không ngờ mình lại khỏe như vậy, ngơ ngẩn nhìn tang thi kia co giật mấy cái rồi xụi lơ.
“C-chuyện gì vậy?”
Thanh phong lắp bắp nhìn Yên Vũ, hi vọng cô có thể giúp hắn giải đáp vấn đề.
“Dị năng của cậu mạnh lên, còn phải hỏi sao?” Yên Vũ liếc mắt nhìn hắn. “Đào tinh hạch trong đầu nó ra, sẽ giúp ích cho dị năng hệ lực lượng của cậu đấy.”
Dù Thanh Phong không biết cái thứ kia có tác dụng gì, nhưng vẫn làm theo lời cô nói, dùng một con dao trong túi rạch đầu tang thi ra, sau một lúc mò mẫm thì đầu ngón tay chạm tới mặt phẳng bóng loáng lành lạnh. Hắn đem thứ kia lau qua loa vào đùi rồi mới nhìn kĩ, là một viên đá hình tròn nhỏ giống như thứ Yên Vũ vừa cầm, trước tiên đem nó bỏ vào trong túi áo, về sau lại tính.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! Thưởng cho một viên thuốc cải thiện thể lực! Lần này vị rất ngon, không cần lo lắng.]
Hệ thống đúng lúc chạy ra thông báo một tiếng, âm giọng ngày càng nhân tính hóa, thậm chí hôm qua còn biết trêu đùa với Yên Vũ. Cô tự hỏi, liệu có phải nó đang tiến hóa?
[Không phải nha, hệ thống đang tích điểm để nâng cấp nha ~]
Đấy, xem đi, còn biết đọc suy nghĩ của cô nữa! Yên Vũ khẽ lắc đầu, mặc kệ nó lảm nhảm, mau chóng ra hiệu cho Thanh Phong rời đi. Càng di chuyển đến gần trung tâm thị trấn, cô càng có cảm giác bất an, nhưng lúc này muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa...