Chương : Ngũ Nhất Và Cá Voi Tang Thi Vương
Ba người vừa thốt ra tiếng, cái bóng to lớn kia đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, cả đám nhìn mà tê cả da da đầu.
Trong lòng Nhiếp Tiêu cũng thầm kêu không ổn, lập tức gọi Ninh Phong đang ở trong buồng lái.
"Mau tăng tốc, qua phải!"
Nhóm Ninh Phong nghe xong cũng không dám chậm trễ, lập tức dùng hết sức lực mà chuyển hướng tàu thủy qua phải, miễn cưỡng tránh được cái bóng đen kia.
Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy một con tang thi cá voi trồi lên khỏi mặt biển, như một ngọn núi nhỏ, mang lại cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Sự xuất hiện của nó kéo theo cả cơn sóng lớn, khiến cho vô số tang thi cá xung quanh bay lên, rơi trên boong thuyền giãy đành đạch, phát ra âm thanh rầm rầm.
Thân tàu cũng nghiêng mạnh sang một bên, trong nhất thời làm cho mọi người lảo đảo. Đoạn Ôn Du và Bousel cùng ra tay điều khiển nước biển, mặt nước tạm thời ổn định mới không xảy ra thảm kịch lật tàu.
Nhìn con cá voi tang thi to lớn đáng sợ trước mắt, mọi người nắm lấy lan can bên cạnh, sau khi cơ thể có chỗ dựa ổn định mới hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Bousel lúc này chỉ hận tại sao ban đầu mình lại mở mồm ra, cái gì mà cá voi biển sâu các thứ, quả nhiên là sợ cái gì thì cái đó tới.
Khương Thù không kiềm chế được mở miệng: "Móa nó sao lại lớn dữ vậy!!!"
Bé chuột lúc này cũng thò đầu từ trong túi Nhiếp Tiêu ra ngoài, trợn mắt há mồm mà nhìn con cá voi to lớn xấu xí trước mặt, trong miệng phát ra tiếng "Chít!" đầy sợ hãi.
Khi con tang thi cá voi bơi lội, thân tàu lại bắt đầu lay động kịch liệt, bé chuột phải dùng móng vuốt nhỏ bấu chặt lấy miệng túi áo của Nhiếp Tiêu mới không bị văng ra ngoài.
Nhóm Ninh Phong trong buồng lái cũng không dám thả lỏng, điều khiển con tàu tăng tốc chạy khỏi khu vực xung quanh con cá voi, nhưng bàn về tốc độ lại hoàn toàn không thể so sánh với sự truy đuổi của nó.
Đồng thời tang thi cá dưới mặt nước đông như thủy triều cũng tạo ra không ít lực cản cho con tàu, trong phút chốc khiến Ninh Phong đổ đầy mồ hôi lạnh, vầng trán và sau lưng đều ướt nhẹp.
"Lão đại, không xong! Mấy con tang thi cá nhỏ làm kẹt mô tơ rồi!!!"
"Đệt!"
Nghe xong câu này, sắc mặt mọi người đồng loại tái mét.
Tình hình nguy cấp, mọi người không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tốc độ tàu cũng bắt đầu giảm. Đối mặt với con tang thi cá voi đang đuổi theo ở phía sau, bọn họ chỉ có thể đối mặt nghênh chiến, liều mạng một trận.
Nhiếp Tiêu vận chuyển dị năng hệ Phong-Lôi của mình, bay lên trời đối diện trực tiếp với cá voi, sấm sét và đao gió bổ thẳng lên người nó, nhưng chỉ để lại vết trầy nhợt nhạt, càng làm cho nó nổi điên quay cuồng dưới nước.
"Ông nội nó, da dày như quỷ!"
Khương Thù nhìn cảnh này buột miệng mắng, sau đó cùng với những người khác dồn dập vận chuyển dị năng, cùng nhau chiến đấu với con cá voi này, cố gắng ngăn cản nó tiếp cận con tàu.
Sắc mặt Bạch Mân lúc này cũng vô cùng tệ, vì hắn phát hiện tang thi cá xung quanh bắt đầu không nghe theo sự khống chế của mình, mà đang chen chúc nhau vọt về bên này.
Mà nguyên nhân lũ cá không bị khống chế, hiển nhiên là do con cá voi trước mắt, nó chỉ có thể là một con 'Vua' tang thi cá có cấp bậc còn cao hơn hắn.
Con cá voi kia lúc này cũng nổi điên vì bị mọi người công kích, phát ra từng tiếng từng tiếng kêu to, Bạch Mân suýt chút nữa cũng không thể giữ tỉnh táo mà nghe theo sự điều khiển của nó.
Điều may mắn nhất hiện tại là trí tuệ của các loại sinh vật biển không cao bằng con người, mặc dù con cá voi tang thi đang nắm giữ khả năng điều khiển của tang thi vương, nhưng ý thức và năng lực tổ chức tấn công vẫn chưa mạnh, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
La Vân Hải vừa quét sạch tang thi cá nhỏ trên boong thuyền, vừa để ý thấy sắc mặt trắng bệch của Bạch Mân, không kiềm chế được mà lân la hỏi thăm: "Bạch Mân, cậu không sao chứ?"
"Không có chuyện gì!"
Bạch Mân lắc lắc đầu, cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, sau đó không thèm để ý có bị nghi kỵ hay không mà hô lớn với mọi người: "Con cá voi này chắc là một con tang thi vương, có thể kêu gọi điều khiển tang thi cá cấp thấp, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết nó nếu không càng ngày càng có nhiều tang thi cá đến sẽ thành sóng tang thi, tàu của chúng ta nhất định sẽ không chịu nổi."
Hơn nữa đây còn ở giữa biển, bọn họ hoàn toàn không có nơi để nấp.
Mọi người không nhịn được mà chửi tục, hổ lớn trực tiếp hóa thành mây mù mang nhóm Tiêu Nghiên và Ngô Khánh Phong bay lên trời, như thế dễ dàng tấn công con cá voi kia hơn.
Trong lúc nhất thời, các loại dị năng đủ mọi màu sắc cùng nhau ra trận, tất cả đều nhắm vào con cá voi tang thi. Bạch Mân vừa ở lại bảo vệ con tàu, vừa dùng uy thế của mình chống lại uy thế của con cá voi vương tang thi.
Nhưng con cá này giống như đánh mãi mà thanh máu không cạn, dù cộng cả thanh đỏ và lam của nhóm Nhiếp Tiêu lại cũng không đầy được bằng nó.
(hai thanh máu đỏ với xanh trong game ớ ಥ‿ಥ )
Trong phút chốc, mọi người đều đã được trải nghiệm khái niệm của tang thi cấp vương.
Đồng thời nó lại ở dưới nước, chỉ cần há miệng là có thể nuốt vô số tang thi cá vào, bổ sung năng lượng cuồn cuộn không ngừng.
Đối mặt với một con tang thi vương như vậy, nhóm Nhiếp Tiêu cũng sắp bó tay, mặc dù không ngừng hấp thu tinh hạch, nhưng vẫn không chịu nổi tốc độ tiêu hao dị năng.
Nhiếp Tiêu hiện tại đã dùng hết toàn lực, nhưng dù là tốc độ hấp thu tinh hạch hay lực sát thương của dị năng đều như đang gặp phải một tầng giới hạn, không thể nào đột phá lên tầng tiếp theo.
Mà cái cảm giác giới hạn này, Nhóm Đoạn Ôn Du đều đang cùng nhau trải qua.
Từ sau khi giác ngộ hóa, dị năng của bọn họ không hề tiến thêm chút nào, dù cho mỗi ngày đều hấp thu tinh hạch, nhưng uy lực của dị năng đều không hề tăng lên.
Giờ khắc này, đối mặt với tang thi vương mạnh mẽ khủng bố như vậy, càng làm cho cảm giác giới hạn này rõ ràng hơn.
"Đệt! Má nó như vầy thật sự đánh không nổi mà!"
Bousel tức giận mắng, hắn hiện đã biến về thành nguyên hình nhân ngư, phát huy khả năng thiên phú điều khiển nước và âm thanh đến cực hạn, mỗi một câu nói lúc này của hắn thậm chí còn mang theo năng lực tăng cường.
Nhưng giọng nói có hiệu quả của "vú em" lúc này vẫn còn chưa đủ lắm
Cá voi tang thi tựa hồ cũng cảm thấy lực công kích của bọn họ đã đạt đến mức tối đa, nó cũng bắt đầu tiến hành phản kích.
Cái đuôi cá khổng lồ đập lên mặt biển, tạo ra một cơn sóng thần, bọt nước bắn tung tóe còn mang theo vô cố con tang thi cá bay lên.
Tang thi cá rơi xuống như mưa, các chiến sĩ trên boong tàu không kịp né tránh, vô cùng bất hạnh mà bị đám tang thi cá này cắn trúng, lây nhiễm.
Nhìn tình cảnh này, đôi mắt mọi người đều đỏ lên.
"Mẹ nó!"
Ninh Phong đứng trên boong tàu đau khổ mù quáng, cảm xúc phẫn nộ làm ngọn lửa trên người cháy lên hừng hực, thiêu cháy hết đám tang thi cá trên tàu thành tro tàn.
"Xem ông nội bây có đánh chết hết tụi bây không!!!"
Làm xong tất cả, Ninh Phong giơ tay lau đôi mắt đỏ bừng, sau đó hô lên về phía Đoạn Ôn Du đang ở xa xa: "Anh, anh lôi mấy con cá kẹt trong cánh quạt ra được không? À Gừng Đại Cầu, ông giúp tui làm một tấm lưới che bên ngoài cánh quạt nữa, tui sẽ lái tàu chạy ra ngoài."
"Được!"
"Gừng đại Cầu cái quỷ gì, gọi là anh!"
Đoạn Ôn Du và Khương Thù nghe xong lập tức phát động dị năng giải quyết vấn đề, cánh quạt bị kẹt tiếp tục xoay, Ninh Phong quay về buồng lái, con tàu lại tiến về phía trước.
Tang thi cá voi nhìn con mồi to lớn muốn chạy càng tức điên lên, phát ra từng tiếng từng tiếng kêu to mãnh liệt, triệu hoán đến càng lúc càng nhiều tang thi cá.
Đối mặt với âm thanh mang đầy uy thế như thế, Bạch Mân lặng lẽ lau đi dòng máu vừa tràn khỏi khóe môi.
Lúc này hắn rốt cuộc đã khắc sâu một sự thật, thân phận tang thi vương của mình không phải là đặc biệt nhất, chỉ có duy nhất càng không phải mạnh nhất trên Trái Đất này, nơi đây vẫn còn tồn tại một nhóm tang thi vương khác càng mạnh hơn hắn.
...
Vào giờ phút này, tất cả mọi người gần như nghĩ hết mọi cách để đối phó con cá voi này, dị năng phóng ra ngoài như không tốn tiền.
Bé chuột hiện tại đang nằm trong túi áo Nhiếp Tiêu, nhìn mọi người cống hiến sức mạnh của, chỉ cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Nhưng trong hoàn cảnh xung quanh toàn là nước biển, chiêu "trời ban chính nghĩa" của cậu cũng không có tác dụng gì lớn, việc duy nhất có thể làm lúc bấy giờ chỉ là cung cấp tinh hạch cho mọi người.
Nhìn mọi người rơi vào khổ chiến, bản thân chỉ có thể nằm trong túi ba ba, trong lòng bé chuột được Nhiếp Tiêu bảo vệ hơi khó chịu.
Cậu cũng muốn giúp mọi người.
Đều tại mình quá vô dụng.
Bé chuột suy sụp nắm chặt mép túi Nhiếp Tiêu, thò đầu ra nhìn con cá voi lớn như một ngọn núi, đối phương da dày thịt béo, năng lực hồi phục rất nhanh, cả nhóm Nhiếp Tiêu cộng lại cũng không làm gì được nó.
Nhìn lại hổ Tướng Quân ở bên cạnh và cả nhóm Bousel, cảm giác nhạy bén của bé chuột phát hiện thể lực của bọn họ đã không còn cầm cự được bao lâu nữa.
Không giống với nhóm Nhiếp Tiêu, bọn họ đều không thể hấp thu tinh hạch để hồi phục dị năng, lúc này đã sắp đến cực hạn.
Mắt thấy mọi người sắp bị đánh bại, trong lòng bé chuột bắt đầu lo lắng, nếu như lật tàu thì cả bọn đều xong đời.
"Chít!" Ba ba, Tướng Quân và nhóm Cá Lăng Nhăng sắp không chịu nổi rồi!
Nhiếp Tiêu nghe âm thanh của bé chuột, lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó thấy hổ lớn đã biến từ sương mù lại thành thân hổ, chỉ có chân vẫn còn là mây khói.
Sắc mặt Bousel cũng trắng bệch, giống như đã tới cực hạn.
Nhìn lại tàu thủy còn chưa chạy được bao xa, sắc mặt Nhiếp Tiêu càng nghiêm túc hơn, mím môi an ủi bé chuột: "Cục cưng đừng sợ, ba ba sẽ đánh bại đại quái thú!"
Nhiếp Tiêu dứt câu liền quay đầu nói với nhóm Tướng Quân và Bousel: "Nếu các cậu không chịu nổi thì về tàu trước đi, có chúng tôi chống đỡ ở đây được rồi!"
Mặt Bousel tái mét chỉ có thể nói một câu "Xin lỗi" rồi mang mọi người trở về tàu trước.
Bọn họ thật sự không chịu nổi.
Lần này Trái Đất gặp nạn làm bọn họ đổi mới nhận thức, dưới tình huống không có vũ khí cao cấp, cho dù là cả tộc của bọn họ đối mặt, có lẽ cũng không chống cự nổi.
Thiếu đi sức chiến đấu của nhóm Bousel, nhóm Nhiếp Tiêu phải chịu đựng sự tấn công càng nặng nề hơn, cố gắng ngăn cản con cá voi tiếp tục tiến lên một cách khó khăn, không dám thả lỏng dù chỉ một giây.
Tang thi cá voi lúc này bị dây dưa thì nóng nảy, nhắm vào Nhiếp Tiêu có lực công kích mạnh nhất, cái đuôi khổng lồ đập mạnh xuống nước, vươn cơ thể lên há miệng đầy răng nanh như chậu máu cắn tới.
Bọt nước bắn tung tóe, như trời đang đổ mưa.
Trong đó chen lẫn tang thi cá cấp thấp, càng làm mọi người khó lòng phòng bị.
Nhiếp Tiêu phân tâm tránh né đám cá này, lại suýt thì bị cái đuôi cá voi quét trúng, làm tim của bé chuột trong túi sắp nhảy lên cổ họng.
"Xương sọ của nó quá cứng, da thì dày, nếu không móc được tinh hạch của nó thì cuộc chiến này sẽ không có cách nào kết thúc được." sắc mặt Đoạn Ôn Du khó coi nói.
Đặc biệt là con cá này còn có thể nuốt cá cấp thấp để khôi phục vết thương, bọn họ công kích toàn lực dường như chỉ đang gãi ngứa cho nó.
Dù tập trung công kích đôi mắt cũng vô dụng.
Bé chuột nghe Đoạn Ôn Du nói, tầm mắt đảo qua con cá mập địt kia, sau đó lia mắt nhìn cái lỗ phun nước trên đỉnh đầu nó, trong lòng hơi nhộn nhạo.
Giương mắt len lén nhìn Nhiếp Tiêu, bé chuột nắm chặt móng vuốt nhỏ, trong lòng đã đưa ra một quyết định gan góc.
Khi con cá voi nhảy lên mặt nước lần thứ hai, bé chuột nắm chặt thời cơ, móng vuốt buông lỏng, cơ thể nho nhỏ tuột khỏi túi áo, rơi thẳng về phía con cá to lớn.
Thời điểm Nhiếp Tiêu tránh né công kích, chỉ cảm thấy túi áo trước ngực rỗng tuếch, trơ mắt nhìn bé chuột rơi xuống, gấp gáp giơ tay ra nhưng hoàn toàn không thể chụp được cục lông trở lại.
Trong nháy mắt, trái tim hắn co rút mãnh liệt, cả cơ thể như rớt vào vết nứt trên dòng sông băng, mí mắt trừng lên như sắp rách.
"Bé Cưng!!!"
Trong chớp mắt, thân ảnh nho nhỏ đã biến mất.
_______
Cục Lông: Chin lũi mọi người vì tui đã mất tích