Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Ngũ Nhất là một hoàng tử nhỏ
Nhóm Khương Thù không thể nào ngờ được Nhiếp Tiêu lại lạc quẻ nhanh như vậy, vốn dĩ còn tưởng là sẽ phải giằng co một trận, ít nhất cũng phải làm mình làm mẩy một tuần nửa tháng, nhưng bọn họ không thể nào ngờ tới, mới một chút như vậy hắn đã quyết đoán bán mình cho bé chuột.
Rõ ràng ban đầu còn làm như rất bất đắc dĩ, liều chết không theo.
Nhìn người đàn ông thiếu nghị lực dễ thay đổi ở đối diện, mặt mọi người vô cảm, im lặng khinh bỉ.
Ha, đàn ông.
Nhiếp Tiêu cũng nhận ra tầm mắt của các đồng đội bắn tới, ôm nhóc con nhà mình, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Hắn chỉ là hơi không quen khi nhóc con mà chính mình nuôi nấng đột nhiên nói muốn làm bạn trai của mình, không vượt qua được chướng ngại tâm lý 'cha già' trong lòng mà thôi.
... Hắn cũng chưa có nói là không thích.
Nhiếp Tiêu nhìn tiểu thiếu niên trong lồng ngực, trong mắt tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, chỉ cần bỏ qua khúc mắc 'không phải người', thì cảm giác bị nhóc con ăn sạch này cũng không tệ lắm.
Mọi người nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Nhiếp Tiêu, lại cảm thấy bị chói mù mắt thêm lần nữa.
Khương Thù không nhịn được bóp cổ tay tiếc nuối, cảm thấy như cải trắng bị heo ủi. "Nhiếp Tiêu, ông đúng thật là lão biến thái, nhất định là đã có suy nghĩ lệch lạc với nhóc con nhà mình từ lâu. Vậy mà còn nhăn nhăn nhó nhó nói một đằng làm một nẻo, còn đùa cho nhóc con nhà mình khóc rồi làm như đau lòng lắm mới đáp ứng người ta."
"Ông đúng là có âm mưu, quá biến thái, còn không biết xấu hổ!!!"
Nhiếp Tiêu: "..." Tôi không phải, tôi không có! ! !
Hắn rõ ràng là vừa mới nghĩ thông suốt mới đáp ứng!!!
Nhưng những người khác nghe Khương Thù nói xong, lúc này mới cảm thấy đã chọt đúng chân tướng rồi, ánh mắt nhìn Nhiếp Tiêu tràn đầy dò xét và nghi vấn.
Nhiếp Tiêu vô lực há miệng, trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Tiểu Ngũ Nhất mới không thèm quan tâm nhiều, giờ khắc này cậu mới chính là tồn tại vui vẻ nhất ở đây, dính nhớp mà dựa vào lồng ngực Nhiếp Tiêu.
Sau này không quản là ngày hay đêm, cậu đều có thể quanh minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng mà ôm ôm hôn hôn giương cao cao với ba ba, còn ngủ chung nữa nha!!!
"Dù sao đi nữa, ba đã đồng ý với bảo bảo, bảo bảo rất vui vẻ!" Tiểu Ngũ Nhất chôn đầu trong ngực Nhiếp Tiêu, dùng sức cọ cọ, đôi mắt vui vẻ nheo lại.
Mọi người nhìn cảnh này, nhất thời cũng nói không nên lời. Được rồi, có thể công khai với nhau sớm cũng tốt, ít nhất là nhóc dễ cưng sẽ vui vẻ.
Chỉ có điều, nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu này, Khương Thù đột nhiên muốn cười trên nỗi đau của người khác.
Dáng vẻ ngây thơ này, chắc chắn là không biết sau khi trở thành người yêu sẽ phải làm cái nghĩa vụ gì ha.
Nhiếp Tiêu lại phải chịu đựng.
Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên ở bên cạnh lại nhớ tới tốc độ tiến triển tình cảm như ốc sên của mình, lập tức cảm thấu xấu hổ từ nội tâm phát ra.
Nhiếp Tiêu mặc dù vẫn còn phải chịu đựng, nhưng ít ra đã xác định quan hệ, mạnh hơn bọn họ rồi. QAQ
Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong bên cạnh, Tiêu Nghiên thì nhớ đến Võ Văn Kỳ đang ở căn cứ, đồng thời cùng nhau thở dài.
Hổ lớn nhìn bé chuột thành công thu phục được một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, ở trong lòng thầm thấy vui vẻ vì đối phương.
Nhưng đến khi hồi phục lại ký ức, hắn đường đường là đại tướng quân của Vương tộc Nemo chỉ hận bản thân tại sao lúc này lại không vỗ một vuốt lên mặt Nhiếp Tiêu.
Tiểu điện hạ nhà mình vậy mà lại bị đàn ông thúi bắt cóc ngay dưới mí mắt.
Hối hận đến xanh cả ruột.
Mà vào giờ phút này, bên kia biển sao mênh mông sáng chói, có một hành tinh màu xanh lục, rừng rậm xanh um tươi tốt trải rộng, vô cùng đẹp đẽ mỹ lệ.
Một người đàn ông tuấn tú khoác áo choàng màu trắng ngà, khuôn mặt u sầu đang ngắm nhìn bầu trời sao xa xôi.
Mà trừ người này ra, trong cung điện tràn ngập hơi thở của rừng rậm tự nhiên còn có rất nhiều loài động vật nhỏ và không ít tuấn nam mỹ nữ đang đứng.
"Ma Yên chết tiệt, để hắn đi tìm tiểu điện hạ, vậy mà tìm đến nỗi chính mình cũng mất tích! Chờ hắn về đây, bổn chim bồ câu sẽ mổ chết hắn!!!"
Anyi khoác áo choàng trắng, mái tóc dài mượt mà bị nắm đến rối bời, lo lắng đến độ bộ lông chim bồ câu xinh đẹp cũng sắp trọc. Bức bối mất tập trung mà đi tới đi lui tại chỗ, xoay xoay chuyển chuyển sắp làm người khác hoa cả mắt.
Một con sóc đứng bên cạnh đặt hai bóng vuốt nhỏ trước ngực nói: "Ngài Anyi, với năng lực của tiểu điện hạ và tướng quân Ma Yên, bọn họ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tìm được họ chỉ là vấn đề thời gian."
"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu điện hạ và tướng quân đều rất nhợi hại! Ngài Anyi đừng sốt ruột, chúng ta không phải đã phái người đi tìm rồi sao!"
Những người khác cũng dồn dập phụ họa.
Anyi sầu đến tóc tai cũng mất đi ánh sáng lộng lẫy, không nhịn được thở dài một tiếng.
Ba năm trước, tiểu điện hạ của bọn họ lần đầu tiên thức tỉnh sức mạnh thiên phú, nhưng vì không điều khiển tốt sức mạnh không gian kia, nên trực tiếp xé rách không gian, không biết tung tích.
Bọn họ cật lực đè tin tức xuống, sau đó phái đại tướng quân Ma Yên bí mật đi tìm, lục tục cũng truyền về một ít manh mối, nhưng cách đây không lâu, tướng quân Ma Yên đột nhiên mất liên lạc.
Cho dù bọn họ gởi đi bao nhiêu tín hiệu, đối phương đều giống như không thu được, không hề có chút phản hồi nào.
Gần đây nhất, không biết tại sao tin tức tiểu điện hạ bị truyền ra khắp liên minh tinh tế, hiện tại có không ít người đang lén lút nhìn chuyện cười của Vương tộc Nemo bọn họ, cũng không biết có bao nhiêu đối thủ một mất một còn đang làm nóng người hăm he muốn nhân cơ hội này gây bất lợi.
Sự vụ chồng chất mỗi ngày kia, thật sự sắp làm Anyi sầu đến trọc đầu.
Đã ba năm rồi, tiểu điện hạ của bọn họ rốt cuộc đang ở đâu đây...
Tát Tư đang đứng trong góc đại điện mà nhóm Vương tộc Nemo đang thảo luận, với số tinh hạch đa dạng mà hắn đã thu thập bao nhiêu năm nay, hắn gần như có thể ẩn giấu cơ thể của mình dễ như ăn cháo.
Không có bất kỳ ai có thể nhận ra được sự tồn tại của hắn.
Tát Tư đã đợi ở đây bấy lâu nay, nhưng mỗi ngày đều chỉ nghe được đối thoại nhàm chán thiếu dinh dưỡng như vậy.
Hiện tại kiên trì của hắn đã hao hết, cũng không hy vọng đám động vật Vương tộc Nemo ngu xuẩn có thể cung cấp đầu mối gì cho hắn.
Tự mình tìm có khi lại nhanh hơn, tìm ba năm rồi mà vẫn không tìm thấy, hắn không nên hy vọng vào hiệu suất làm việc của Vương tộc Nemo.
Tát Tư vẫy vẫy ống tay áo chuẩn bị rời đi, nhưng ngay lúc này, một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết vội vã bay vào cung điện, trực tiếp rớt lên tay Anyi.
"Ngài Anyi, có tin tức nha! Có tin tức nha! Chúng tôi tìm được máy liên lạc của Ma Yên tướng quân!" Bồ câu nhỏ nói xong thì đặt cái máy liên lạc màu đen lên tay Anyi.
Anyi cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận đây đúng là máy liên lạc của Ma Yên, thông qua quyền hạn cao cấp, trực tiếp mở giao diện ra.
Sau đó thông tin bên trong lập tức nhảy lên.
Thông tin định vị cuối cùng của tướng quân Ma Yên để lại, là ở một dải ngân hà vẫn chưa gia nhập vào liên minh tinh tế, mảnh tinh vực này hiện tại đang được luật pháp của liên minh bảo vệ.
Tát Tư ở xa xa cũng thấy rõ bản đồ định vị kia, khóe môi nhất thời cong lên, khó áp chế được sự sung sướng trong lòng, hận không thể cười lớn hô lên trời cũng giúp ta.
Tát Tư không trì hoãn, nhấc chân bước ra, lập tức biến mất khỏi cung điện.
Anyi là người có năng lực thiên phú mạnh nhất điểu tộc, đối với sự lưu động của không khí, hướng gió, phương vị đều rất mẫn cảm. Nhạy bén nhìn về nơi Tát Tư vừa đứng, ánh mắt lập tức lạnh lùng nghiêm túc.
"Là ai vừa đứng ở đó?"
Tát Tư trở lại phòng nghiên cứu bí mật của mình, vẻ mặt sung sướng nhìn mảnh tinh vực bên ngoài vẫn chưa gia nhập vào liên minh tinh tế, hắn đã xem nơi này thành nơi thí nghiệm của mình từ lâu.
Không lâu sau, Tát Tư đã tìm ra mấy hành tinh tự nhiên có thể cho sinh vật sinh tồn từ trong tinh đồ, trong đó bao gồm cả Trái Đất xanh thẳm mỹ lệ.
(Tinh đồ: bản đồ sao)
Nhớ đến sức mạnh của hoàng tử nhỏ có khả năng xé rách không gian để chạy trốn, Tát Tư cảm thấy mình cần phải sử dụng các viên dị năng hạch trong tay để chế tạo một không gian lao tù.
Dù cho chỉ có thể đóng lại mấy giây, đối với hắn như vậy cũng đủ rồi.
Đúng rồi, hắn còn phải nghĩ cách ép hoàng tử nhỏ của hắn xuất hiện.
Tát Tư nhất thời nheo mắt lại, khóe môi cong lên, không có ý tốt mà nhìn mấy hành tinh được đánh dấu.
Ban đêm.
Nhóm Tiểu Ngũ Nhất như ngày thường vào trong biệt thự nghỉ ngơi, tốc độ chạy xe cả đoạn đường này của bọn họ gần như không hề bị trì hoãn. Dựa theo kế hoạch, ngày mai là có thể đến ven bờ Trường Giang.
Sau đó qua cầu vượt lớn đến Minh Thành, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng một tuần là có thể thuận lợi đến eo biển Hải Thành.
Nhiếp Tiêu nhíu mày nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, cảm thấy bọn họ cần phải tăng nhanh tốc độ, các nhà khoa học ở Hải Thành không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
Nhiếp Tiêu đang chìm trong trăm mối suy tư, sau đó nghe thấy âm thanh mềm mại ngọt ngào của thiếu niên trên giường, phảng phất như tất cả lo âu phiền não đều không còn liên quan đến hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ toàn là ngây thơ vui vẻ.
(Ở đây là 'Thiên chân vô tà', bạn nào biết từ nào hợp hơn thì cmt cho mình biết với nha ಥ‿ಥ)
"Ba ba, ngủ đi nha!"
Tiểu Ngũ Nhất vỗ vỗ chiếc chăn mềm mại bên người, mắt chăm chú nhìn Nhiếp Tiêu. "Hôm nay bảo bảo muốn ngủ như vầy, không biến về thành hamster đâu."
Nhiếp Tiêu nhìn dáng dấp thiếu niên, u sầu giữa chân mày nhất thời tan biến, dịu dàng cười nói: "Cục cưng vui vẻ là được rồi."
Tiểu Ngũ Nhất nhìn dung nhan anh tuấn lại nghiêm nghị của Nhiếp Tiêu, khuôn mặt nhỏ bé không hiểu sao lại đỏ lên, thẹn thùng xấu hổ mà rút vào trong chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại giả vờ mình đã ngủ.
"Bảo bảo ngủ nha!"
Nhiếp Tiêu cũng cười rồi bò lên giường, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, ôm thiếu niên ngủ.
Quan hệ đã thay đổi, Nhiếp Tiêu không còn làm mình làm mẩy nữa, ôm người ta không hề có chút áp lực nào.
Nhiếp Tiêu nhắm mắt lại, ôm bảo bối nhỏ mềm mại ấm áp vào lòng, từ tận đáy lòng hy vọng tận thế mau mau kết thúc, như vậy nhóc con nhà mình mới có thể không buồn không lo, thật vui vẻ mà trải qua những ngày tháng yên tĩnh, không cần phải bôn ba giữa những sóng gió, nguy hiểm tầng tầng như bây giờ.
Ở một căn phòng khác trong biệt thự.
Bạch Mân cũng vẫn chưa ngủ, hoặc nên nói là hắn đã không cần phải ngủ.
Hắn đang nằm nhắm mắt dưỡng thần ở trên giường, đột nhiên mở to hai mắt, cảm ứng được tang thi cấp thấp đang ở không xa đang tiến về phía này.
Sự thật chứng minh, quả thật có rất nhiều dị năng giả còn chưa kịp trở nên mạnh mẽ đã phải chết oan chết uổng, mà dị năng hạch trong đầu của bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.
Bạch Mân cảm nhận được đám tang thi mang về không chỉ một viên dị năng hạch, rốt cuộc như đã trút đi gánh nặng mà thở ra một hơi, khóe mắt hồng hồng hiện lên một vệt ý cười.
Nhưng nhìn tường vây kim loại bên ngoài bức tường, Bạch Mân tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn không chắc chắn có thể giấu được Khương Thù khi leo tường ra ngoài hay không.
Nghĩ như thế, Bạch Mân quyết định chờ ngày mai lại âm thầm kêu gọi vài bầy tang thi đến, sau đó đục nước béo cò lặng lẽ thu thập dị năng hạch.
_______
Cầu vượt:
Cục Lông: Tui lăn về gòi đây _(: 」∠ )_
Ps. Mọi người đọc có thấy tui bị lậm QT không? Tui đã cố làm thuần Việt hết sức có thể mà vẫn giữ lại văn phong của tác giả rồi, ví dụ như bé chuột giọng văn dễ thương, hay dùng 'le', 'a', 'ya' tui sẽ chuyển về thành 'nha', tiếng Việt có từ này các bạn đừng nhổ lông tui với ở chương này bạn bồ câu bị ngọng hay sao đó nên là 'nhợi hại' nha.
Mấy chương gần đây tui làm xong rồi beta lại cho hết lỗi nên tốc độ sẽ chậm hơn, các chương đầu chắc làm xong cả bộ thì tui mới beta lại. Các tình yêu nào có tâm sửa chính tả dùm tui thì tui gửi word cho chứ tui lười quá