Chương : Ngũ nhất cùng ba ba tắm rửa
Màn đêm đen kịt, toàn bộ căn cứ đều chìm vào yên lặng, người phụ trách gác đêm chia nhau theo từng nhóm hai đến ba người tuần tra bên tường vây.
Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trên ban công phòng ngủ của Bạch Mân, Tựa như vừa xuất hiện từ trong khoảng không, không hề làm cho bất cứ người nào phát hiện.
Một vỏ bọc trong suốt bao phủ trên người hắn, ngăn chặn toàn bộ tất cả những tầm mắt dò xét bốn phía. Bạch Mân bước vào trong vòng bảo hộ, Quỳ một chân trên đất, cảm nhận lực áp bách nặng nề từ trên người người áo đen tuyền đến, căng thẳng đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Đại nhân."
Tát Tư Mặc áo choàng đen, nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, thần sắc lạnh nhạt, duỗi ra cánh tay tái nhợt Chuẩn bị móc ra dị năng hạch trong đầu Bạch Mân.
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới trán, đã bị Bạch Mân mở miệng đánh gãy.
"Đại nhân, tôi... Còn chưa lấy được dị năng hạch."
Cả người Bạch Mân ướt đẫm mồ hôi lạnh, thẳng thắn chủ động thừa nhận sai lầm, đầu cúi thật thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên.
Tát Tư nghe xong không nhịn được nhíu mày, chăm chú mà nhìn gương mặt xinh đẹp của Bạch Mân. Trong nhóm tang thi vương thức tỉnh ý thức, hắn kỳ thực rất coi trọng tư chất của Bạch Mân.
Thế nhưng hiện tại, ý niệm này đã phải thay đổi.
Bạch Mân cảm giác được người áo đen im lặng, như cảm nhận được cái chết sắp đến mà nhắm mắt lại, tựa hồ nhận mệnh mà im lặng chờ đợi đối phương trực tiếp móc tinh hạch và dị năng hạch trong đầu mình ra.
Nhưng ngay lúc này, quang não trên tay Tát Tư sáng lên, tin tức bên trong làm hắn rất hài lòng.
Nhìn lại Bạch Mân đang quỳ trên mặt đất, Tát Tư đột nhiên vươn ngón tay, nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên. Nhìn đối phương vì sợ hãi mà run rẩy lông mi, Tát Tư sung sướng mà cong lên khóe môi, phảng phất đột nhiên rủ lòng từ bi. "Lần này tạm thời giữ lại cậu, thế nhưng tôi hy vọng lần sau tới, cậu có thể đưa cho ta đầy đủ số còn nợ lại."
"Đừng lãng phí tư chất tang thi vương, cậu bây giờ đã hấp thu không ít tinh hạch cấp thấp, điều khiển và thôi thúc tang thi cấp thấp tiến hóa càng dễ dàng mới đúng. Một cái căn cứ nho nhỏ rách nát như thế, chỉ cần gọi đến vài sóng tang thi là có thể thần không biết quỷ không hay để cậu thu hoạch được không ít dị năng hạch."
"Cho nên, cuối cùng là cậu đang do dự cái gì?"
Nghe lời nói sắc bén này, Bạch Mân rũ mi, đáy mắt tựa hồ mang theo nước mắt và giãy giụa.
Cuối cùng, Bạch Mân đưa tay để trước ngực, ngước mắt nhìn Tát Tư, mím môi một nhỉ giọng nói:
"Sau này tôi sẽ cố hết sức."
Tát Tư thoả mãn mà nhìn khuôn mặt Bạch Mân. "nhớ kỹ lời cậu vừa nói."
"Tôi sẽ không tới một khoảng thời gian, hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng."
Tát Tư nói xong, thân ảnh liền biến mất ở trong không khí, mà trên mặt đất nơi hắn vừa đứng còn lại ba ống thủy tinh màu xanh lục.
Bạch Mân nửa quỳ đầu gối mềm nhũn, triệt để co quắp dưới đất, kinh ngạc nhìn ba ống thuốc màu xanh trên đất, hai mắt vô thần, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Chuyện xảy ra bên này của Bạch Mân, tất cả mọi người trong căn cứ đều không hề hay biết.
Vào giờ phút này.
Nhiếp Tiêu và bé chuột vẫn chưa ngủ, một người một chuột ở trong không gian sửa chữa căn biệt thự.
Rốt cục sửa xong toàn bộ ống dẫn và mạch điện, Nhiếp Tiêu cũng mệt mỏi co quắp ngã trên đất.
Nhiếp Tiêu trăm triệu lần không ngờ tới, hắn đường đường là lính đánh thuê đệ nhất trong bảng xếp hạng, vậy mà có một ngày lâm vào hoàn cảnh trở thành thợ sửa điện và ống nước...
"Đúng rồi ba ba, cửa phòng ngủ của chúng ta vẫn chưa sửa xong đó!" Tiểu Ngũ Nhát nhìn cửa phòng trước kia bị nhóm Tạ Quân phá hỏng, có chút tiếc hận.
Nhiếp Tiêu cũng quên mất, thế nhưng bây giờ hắn không có cách nào lại làm ra một cái cửa khác, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ sáng mai ra ngoài để cho Lưu Đại Sơn làm giúp một cánh cửa gỗ đi, làm xong thì gắn lại."
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong cũng cảm thấy có lý, sau đó lại đặt lực chú ý vào phòng tắm trong phòng ngủ, hí ha hí hửng mà vọt vào mở ra vòi nước của bồn tắm.
"Woa! Ba ba, nước chảy thật nè!"
Nghe tiểu thiếu niên kinh hỉ kêu to, Nhiếp Tiêu cũng không nhịn được cong lên khóe môi, từ dưới đất ngồi dậy đi về phía buồng tắm.
Nhóc con nhà mình vui vẻ như vậy, nỗ lực của mình cũng coi như không uổng phí.
Nước dùng trong biệt thự là được bơm lên từ dòng suối trong không gian, lại thêm việc không gian không có ban đêm cho nên nước trong bồn chứa trên máy nhà cũng bị phơi đến ấm áp.
Nước lạnh nước nóng đều hoạt động, còn đồ dùng điện, có máy phát điện hình người là Nhiếp Tiêu ở đây thì hoàn toàn không cần lo lắng.
Nói chung sinh hoạt bình thường trong biệt thự hiện tại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhiếp Tiêu đối với thành quả này cũng rất thỏa mãn, đi vào phòng tắm liền nhìn thấy thiếu niên đang xã nước nóng thành nước lạnh, tay nhỏ để vào bên trong thử nhiệt độ, không khỏi nghi hoặc.
"Bảo bảo muốn tắm?"
Tiểu Ngũ Nhất lắc đầu một cái, ngoan ngoãn lấy lòng nhìn Nhiếp Tiêu: "Là cho ba ba tắm, ba ba sửa nhà cực khổ rồi!"
Nhiếp Tiêu nhất thời có một loại cảm giác cha già vui mừng vì 'con nhà mình đã trưởng thành'.
"Cục cưng Thối Thối rốt cuộc đã hiểu chuyện rồi!"
Xả xong nước tắm cho Nhiếp Tiêu, tiểu Ngũ Nhất liền đứng lên đi ra ngoài. "Ba ba có thể tắm rồi, bảo bảo đi lấy quần áo giúp ba."
Nhiếp Tiêu nhìn bóng lưng đóng cửa rời đi của thiếu niên, lúc này cũng yên tâm thoải mái, cởi quần áo bước vào bồn tắm. Sau đó không lâu lắm liền nghe tiếng vang sột soạt bên ngoài cửa kính mờ.
"Bảo bảo để quần áo bên ngoài là được rồi!"
"Dạ!"
Nghe tiếng trả lời ngoan ngoãn vui vẻ này, Nhiếp Tiêu nhắm mắt lại thả lỏng mà hưởng thụ thời gian tắm rửa hiếm hoi, nhưng lúc này cửa kính đột nhiên bị đẩy ra.
Tiểu thiếu niên trần trụi đứng bên cửa, sau đó dùng tốc mà Nhiếp Tiêu không phản ứng kịp bước nhanh nhảy vào bồn tắm, làm bắn lên một mảnh bọt nước ấm áp, tạt lên đầy mặt Nhiếp Tiêu.
"Bảo bảo muốn tắm chung với ba ba!"
Nhiếp Tiêu: "..."
Phút chốc, sắc đỏ lan từ trên mặt Nhiếp Tiêu xuống cổ, nhanh chóng kéo khăn tắm lớn trên giá bao lấy thiếu niên từ đầu xuống chân.
Nhưng tiểu Ngũ Nhất vào trong nước lại giống như một con cá thu trơn trượt, bay nhảy hai lần liền thoát khỏi khăn tắm.
"Ba ba muốn kỳ cọ cho bảo bảo sao?"
Tiểu Ngũ Nhất cầm khăn tắm ướt nhẹp, hai mắt lấp lánh nhìn Nhiếp Tiêu, sau đó duỗi ra cánh tay trắng nõn vui vẻ nói: "Vậy ba chà giúp bảo bảo, sau đó bảo bảo sẽ chà giúp ba ba."
Nhiếp Tiêu bị một mảnh trắng nõn trước mặt chói mù mắt, không nhịn được nâng tay lau bọt nước trên mặt, sau đó lấy khăn tắm trên tay thiếu niên trùm lên người, bảo vệ trinh tiết cuối cùng của mình.
"Ba ba thẹn thùng sao? Nhưng trước đây bảo bảo đã thấy hết rồi nha! Đúng rồi, tại sao cái của ba ba lớn hơn bảo bảo nhiều như vậy?"
Tiểu Ngũ Nhất tò mò nhìn xuống bộ vị mật ngọt bị khăn tắm che khuất, lại nhìn lại chính mình.
Nhiếp Tiêu che mắt, vô lực nhìn trời.
Trời đất ơi, tại sao nhóc con nhà mình có thể dùng gương mặt ngây thơ nói lời cầm thú như thế.
Tôi không muốn tắm, tôi muốn ra ngoài!
Cái chức ba này tôi làm không nổi.
...
Sau khi tắm xong.
Nhiếp Tiêu cảm thấy mình mệt lả.
Bé chuột lại cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Sáng hôm sau, tiểu Ngũ Nhất trưng gương mặt nhỏ tinh thần sáng láng chạy xuống lầu tìm Tạ Quân và Lưu Đại Sơn.
Những người còn lại nhìn Nhiếp Tiêu hư thoát ra khỏi phòng, không khỏi mơ hồ.
Khương Thù nhìn Nhiếp Tiêu từ trên xuống dưới, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy đoán làm người sợ hãi. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng thiếu niên đã chạy xa, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu lãi đại hamster uy vũ bạo ngược.
Ninh Phong ngược lại không phát hiện Nhiếp Tiêu sáng nay không ổn, hưng phấn nhảy nhót về phía mọi người tuyên bố một tin tức tốt, "Ha ha ha, tối hôm qua bổn thiếu gia đã giác ngộ hóa dị năng rồi nha!"
Ninh Phong nói xong liền biến mình thành một ngọn lửa cháy hừng hực. Tiêu Nghiên nhìn cảnh này, nhíu mày cũng yên lặng biến thành băng tuyết.
"Lúc trước tôi cũng giác ngộ hóa, quên nói với mọi người." Tiêu Nghiên ngại ngùng cười cười.
Ninh Phong cảm thấy hỏa lực của mình yếu lại, cuối cùng trực tiếp biến trở về nguyên dạng, quay đầu nhìn Tiêu Nghiên, nhất thời khóc không ra nước mắt, "Hu hu hu dị năng của mọi người tại sao cũng bắt nạt tui!!! Tui không sống nổi!"
Đoạn Ôn Du buồn cười xoa xoa đầu thiếu niên.
Mà lúc này, tiểu Ngũ Nhất cũng từ trong phòng Tạ Quân và Lưu Đại Sơn chạy ra, đầy mặt khó hiểu mà nói với mọi người: "Không thấy tiểu Quân Quân và Đại Sơn, mọi người có thấy bọn họ không?"
"Tôi nhớ tới sáng nay hai người bọn họ không có ra ngoài."
"Vậy đã đi đâu rồi nhỉ?"
Mọi người nghi hoặc đi vào phòng của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, trong phòng ngủ không có ai, chỉ có một cây rìu và một cây búa nằm trên giường.
"Hai người bọn họ ra ngoài nhất định sẽ không quên đem theo vũ khí! Kỳ quái, vậy thì đi đâu thế?" Võ Văn Vũ không hiểu ra làm sao.
Mọi người đều mông lung, ở trong phòng tìm kiếm manh mối, mà những tiếng động này dường như làm kinh động đến hai thanh vũ khí trên giường.
Chỉ nghe âm thanh như vừa tỉnh ngủ của Tạ Quân vang lên trong phòng.
"Mới sáng sớm tìm cái gì trong phòng tôi vậy? Vào cũng không gõ cửa!"
Cả đám tìm chung quanh, cuối cùng khiếp sợ mà nhìn cái búa trên giường.
"A a a búa biết nói chuyện!"
Mọi người kêu lên.
Tiểu Ngũ Nhất cũng che khuôn mặt nhỏ, đầy mắt ngạc nhiên nhìn chiếc búa sắt lớn: "Ba ba, cây búa lớn này cũng thành tinh giống bảo bảo rồi ư!!!"
Tạ Quân lúc này cũng chú ý tới thân thể mình không ổn, không nhịn được "đựu moá" mấy tiếng, rốt cuộc 'búa lớn run rẩy' mà giãy giụa biến trở về hình người.
Tạ Quân lúc này cũng cảm nhận được dị năng hạch của mình biến hóa, không khỏi ôm đầu mông lung, "Này mà giác ngộ hóa cái rắm gì, tôi tự biến mình thành cây búa thì làm sao mà xài chính mình đây!"
Mọi người nghe lời này bỗng nhiên tỉnh ngộ, đều nở nụ cười xấu xa.
Lưu Đại Sơn cũng rất mông lung, không hề nghĩ tới mình chỉ ngủ một giấc vậy mà giác ngộ hóa, còn biến thành một cái rìu.
Nhiếp Tiêu nhìn cảnh này, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Tiêu Nghiên cầm dao găm của tiểu Mạc Diệp. Võ Văn Kỳ bên cạnh cũng nghĩ tới, lập tức có chút nóng lòng muốn thử.
"Đại Sơn, Tạ Quân, hai người lại biến lại lần nữa đi."
Nghe Võ Văn Kỳ lên tiếng, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn không hiểu ra sao nhưng cũng nghe theo biến thành cây búa và cây rìu.
Võ Văn Kỳ tiến lên trước, bất ngờ dễ như ăn cháo mà cầm lên lưỡi búa, chính Võ Văn Kỳ cũng kinh hãi.
"Đựu móa, tôi cầm lên được rồi!"
Võ Văn Kỳ cầm cây búa huơ huơ mấy cái, cảm thấy rất tiện tay mới mở miệng nói: "Đại Sơn, cậu sau này để tôi dùng đi!"
Lưu Đại Sơn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vị chua trong bụng muốn trào ra. "Tôi có thể từ chối không?"
Tạ Quân ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy mọi người đang ham muốn cơ thể hắn, nhất thời cả rìu cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
"Các người dịu dàng chút nha!"
Mọi người phát hiện cách dùng mới của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, từng người đều tràn đầy phấn khởi đi lên muốn thử. Nhưng ngoại trừ Võ Văn Kỳ có thể cầm lấy búa Đại Sơn, những người khác ai cũng đều không thể cầm rìu và búa lên nổi.
Nhưng ngay lúc Tạ Quân thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Tiêu nãy giờ không có hành động đột nhiên tiến lên, dễ dàng cầm lên rìu Tạ Quân.
Tạ Quân trong phút chốc cảm thấy sấm gió đan xen vang lên bên người: "..."
Xong rồi, tui muốn nguội.
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Bé chuột: Ở trong không gian của ta, ba ba có kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ba ra ngoài đâu!
Nhiếp Tiêu: "..."
【 tiểu kịch trường 】
Nhiếp Tiêu: Cái chức ba này tui làm không nổi.
Họa - mẹ ruột tác giả - Hề: Vậy cho cưng làm lão công được không ông ông ông ông?
Bé chuột giơ hai móng vuốt nhỏ: bảo bảo đồng ý!