Chương : Ngũ Nhất là con của ba ba
Tiểu Ngũ Nhất thành công cứu được Nhiếp Tiêu từ trong miệng tang thi, lập tức ra lệnh cho Tướng Quân biến thành sương mù bay đi thật xa.
Lúc đi qua nhóm Võ Văn Kỳ liền tiện tay kéo cái vòng đen xuống, chính cậu cũng không ý thức được hành vi quen thuộc này lại cởi trói cho mọi người một lần nữa.
Tang thi cấp ba thấy con mồi sắp vào miệng lại bị cướp đi, lãnh địa săn mồi bị xâm phạm làm nó phẫn nộ đến phát điên.
Bản năng tranh cướp con mồi của nó nổi lên, hai chân đạp xuống đất nhảy lên tạo thành cái hố, cơ thể như mũi tên rời cung vọt lên, cặp mắt đỏ tươi tức giận không chịu được đuổi theo hướng hai người vừa rời đi.
Trong lúc nhất thời, ba người ngồi đây đều liều mạng.
Trong phút chốc được cởi trói, Võ Văn Kỳ lập tức nắm lấy tinh hạch trong túi bắt đầu bổ sung dị năng, một đạp đá bay tang thi cấp thấp bên cạnh.
Nhìn bóng lưng nhỏ dần ở đằng xa, Võ Văn Kỳ không hề ngờ tới tên Khương Thù miệng tiện kia cũng có lúc miệng được khai quang.
Khương Thù được giải phóng, nhìn Nhiếp Tiêu được cứu đi, trong miệng phát ra âm thanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ. "Không ngờ được vậy mà thực sự có một anh hùng nhỏ tới cứu người, chậc, tên Nhiếp Tiêu khốn kiếp đó nên lấy thân báo đáp đi."
Đoạn Ôn Du một bên giết tang thi cấp thấp xung quanh một bên nắm chặt tinh hạch hấp thu năng lượng, nghe lời Khương Thù nói xong tay đột nhiên dừng lại một chút.
Nhìn hai tên đàn ông bên cạnh còn chưa phát hiện, Đoạn Ôn Du chần chờ mở miệng.
"Kỳ thực... Vừa nãy tôi loáng thoáng nghe hình như lão đại được gọi là 'ba ba', không biết có phải nghe lầm không."
Võ Văn Kỳ và Khương Thù: "! ! ! ?"
Vào giờ phút này, Nhiếp Tiêu bị tiểu thiếu niên bắt đi, toàn thân chấn động và kinh ngạc vì hai tiếng 'ba ba' kia, suýt chút nữa là không khống chế được lôi hệ dị năng của chính mình.
Trong nhất thời không còn để ý đến tang thi cấp ba đang đuổi theo phía sau, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn khuôn mặt không hiểu sao lại thấy rất thân thiết của thiếu niên, ba chữ lớn hoàn toàn lấp đầy não của hắn.
-- "Ba của ai?"
Tiểu Ngũ Nhất lúc này hai tay ôm lấy eo Nhiếp Tiêu, khuôn mặt nhỏ gần như đều vùi hết vào trong ngực hắn, thân mật cọ cọ. Cảm nhận mùi vị quen thuộc trên người ba ba, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài thỏa mãn.
"Ba ba, bảo bảo rất nhớ ba!"
Nghe âm thanh nho nhỏ mềm mại, trái tim Nhiếp Tiêu như muốn tan chảy, tình cảm ấm áp trong lòng bị lời nói này làm cho rục rịch, căn bản không nỡ đẩy đối phương ra.
Rõ ràng hắn hoàn toàn không biết thiếu niên là ai.
Mà lúc này, tang thi cấp ba đã đuổi tới, đánh gãy giây phút ôn nhu này.
Cảm giác vòng đen nện trên lưng mình có chút đau, tiểu Ngũ Nhất lập tức tức giận, xoay khuôn mặt bánh bao nhìn lại.
Bây giờ tồn tại nào dám quấy rối thời khắc gặp lại của cậu và ba ba đều vô cũng đáng ghét!!!"
Nhớ đến con tang thi này vừa nãy suýt chút nữa đã thương tổn Nhiếp Tiêu, trong mắt tiểu Ngũ Nhất lập tức toát ra ánh lửa hừng hực, duỗi tay nắm lấy chiếc vòng đen ném ngược trở lại.
Dị năng của Nhiếp Tiêu hao tổn quá độ, lúc này còn chưa hồi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác thần kỳ của thiếu niên.
Giống như là mãi nghệ đầu đường, dễ như ăn cháo mà trói con tang thi kia lại. Cuối cùng chỉ thấy con tang thi cấp ba nọ bị dị năng của chính mình bó thành cái bánh chưng, giống như một con sâu xấu xí liều mạng quằn quại trên đất, phát ra tiếng rít khó nghe.
Lúc này đám mây dưới thân cũng ngừng lại, biến thành một con hổ vàng hoa văn vằn đen, ngoan ngoãn đi tới bên người thiếu niên.
Nhiếp Tiêu khó hiểu đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo, vừa vui mừng vừa tự hào.
-- giống như cảm giác đứa con của mình chỉ có thể ăn ngủ rồi bán manh các thứ, đột nhiên trở nên rất ưu tú.
Nhiếp Tiêu không nhịn được sờ sờ lồng ngực, chỉ cảm thấy chắc mình điên rồi, làm sao hắn có thể có một đứa con lớn như vậy.
Nhóm Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du lúc này cũng chạy tới, nhìn con tang thi cấp ba bị trói thành một cục trên đất, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, mọi người liền bị một màn tiếp theo làm chấn động há hốc miệng.
Chỉ thấy tiểu thiếu niên giống như mè xửng dính trên người Nhiếp Tiêu, vừa khóc vừa gào muốn ôm một cái, thân thủ Nhiếp Tiêu xuất sắc như vậy mà lại không có cách nào với cậu.
"Hu hu hu ba ba, bảo bảo rất nhớ ba!"
Nghe lời này, Đoạn Ôn Du không nhịn được móc móc lỗ tai, rốt cục xác nhận mình không có nghe lầm.
Không thể nào ngờ được một con cẩu độc thân như Nhiếp Tiêu vậy mà giấu mọi người, có một đứa con lớn như vậy!!!
Võ Văn Kỳ ở một bên bấm ngón tay đoán tuổi tác của thiếu niên, cạn lời. "Đựu móa! Lão đại quả nhiên thiên phú dị bẩm, tuổi đã có con, bây giờ con đã lớn như vậy rồi!"
Nghe lời này, ngay cả Khương Thù cũng khâm phục.
Bàn về con cái, một đám ở đây đều chịu thua.
Nhiếp Tiêu đối với thiếu niên dính trên người mình cũng có chút đau đầu, nhưng lại không nhẫn tâm đẩy cậu ra. Nhìn đôi mắt ngập nước long lanh mềm nhũn kia, thậm chí lời phủ nhận thẳng thắng một chút cũng không dám nói, chỉ có thể liên tục ậm ờ đáp lại cậu.
"Cậu nhận lầm người rồi, tôi thật sự không phải ba của cậu."
Vào giờ phút này, tâm trạng mừng rỡ của tiểu Ngũ Nhất vì tìm được ba ba phảng phất như bị dội cho một xô nước lạnh, ôm lấy cánh tay Nhiếp Tiêu như chú gấu túi ôm cành cây, nước mắt lã chã.
"Hu hu ba chính là ba ba của bảo bảo! Tại sao ba không chịu nhận bảo bảo? QAQ "
Sau đó không chờ Nhiếp Tiêu mở miệng, tất cả mọi người ở đây liền nghe tiểu thiếu niên đào hết bí mật của hắn nói ra.
Miệng nhỏ như súng liên thanh, bùm bùm bùm thiếu chút nữa đều khai ra kiểu quần lót của hắn.
"Ba chính là ba ba của bảo bảo nha hu hu hu, ba ba mỗi sáng đều thích bám giường, không hôn là không chịu thức dậy."
"Mỗi sáng đi tắm muốn lâu hơn hai tiếng!"
"Ba ba còn thích ăn bánh hoa tươi, thế nhưng lại không cho Khương Cầu Cầu biết chuyện ba thích ăn đồ của con gái."
( Thù - [chóu] và Cầu - [qiú] đọc trại đi)
"Dưới mông ba ba còn có một nốt ruồi màu đen."
...
"Hu hu hu ba chính là ba ba của bảo bảo!"
Tất cả mọi người: "..."
Không hề ngờ được Nhiếp Tiêu là một người như vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Võ Văn Kỳ và Đoạn Ôn Du đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe được nhiều bí mật nhỏ như vậy, giương mắt nhìn Nhiếp Tiêu vẻ mặt bị nói trúng tim đen, nhất thời sợ hãi bị lão đại diệt khẩu.
Khương Thù lúc này lại hận không thể móc ra một quyển sổ tay, ghi lại tất cả mọi chuyện, ôm bụng cười chảy cả nước mắt: "Thì ra cậu còn thích ăn bánh hoa tươi ha, ha ha ha cậu ăn tôi cũng không cười cậu đâu a ha ha ha, lớn đầu như vậy mà còn phải hôn hôn mới chịu rời giường."
Nhiếp Tiêu: "..."
Một đời anh danh của tôi.
Nhìn lại tiểu thiếu niên mặt đầy nước mắt, đáy lòng Nhiếp Tiêu mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường.
Nhiếp Tiêu không nhịn được lắc lắc đầu, đè xuống ý nghĩ trong lòng, bình tĩnh nói: "Tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại biết những chuyện này, nhưng tôi thật sự không phải là ba của cậu."
Bởi vì cả đội bọn họ đầu là cẩu độc thân, Nhiếp Tiêu hoàn toàn khẳng định mình không hề cùng người phụ nữ nào sinh con, càng không thể có một đứa lớn như vậy.
Nghe lời nói khẳng định này, trái tim bé nhỏ của bé chuột đều sắp vỡ nát, rưng rưng nhìn Nhiếp Tiêu như thể đang nhìn một tên đàn ông bội bạc.
Ngay cả nhóm Võ Văn Kỳ ở bên cạnh cũng có chút không đành lòng, nhìn tình cảm chân thực đó, nếu thật sự không phải con ruột thì cũng có quan hệ gì đặc biệt.
Khương Thù cũng không nhịn được hoài nghi nhìn Nhiếp Tiêu nói: "Cậu không phải lúc tận thế bắt đầu bị sốt đến hư não, mất trí nhớ luôn đi! Ngay cả con của mình cũng không nhận ra? Nếu cậu không muốn nhận, vậy để nhíc này làm con của tôi cũng được."
"Cậu dám."
Nhiếp Tiêu cơ hồ lập tức thốt lên.
Khương Thù líu lưỡi: "Chậc, còn nói không phải."
Nhiếp Tiêu: "..."
Xong, quả nhiên bị trúng tà.
Nhiếp Tiêu cúi đầu, nhìn kỹ thiếu niên đang ôm cánh tay của mình. Khuôn mặt tinh xảo kia không hiểu sao làm hắn cảm thấy rất quen thuộc, càng nhìn càng thấy giống bé con nhà mình.
Giờ khắc này, đáy lòng Nhiếp Tiêu đột nhiên căng thẳng và do dự, trái tim trong ngực đập điên cuồng.
"Cậu...tên là gì?"
Tiểu Ngũ Nhất viền mắt hồng hồng nhìn Nhiếp Tiêu, hít hít mũi, đang muốn mở miệng thì một tiếng gọi từ xa bay tới trực tiếp thay cậu trả lời.
"Ngũ Nhất!!!"
Tạ Quân lo lắng an toàn của thiếu niên, xông lên trước cả, người chưa thấy đâu nhưng âm thanh đã đến trước.
Khi đến gần nhìn thấy tiểu thiếu niên bình yên vô sự, trái tim cuối cùng cũng trở về vị trí, sau đó chính là tiến hành một phen giáo dục.
Đối với tiểu lão đại đơn thuần ngốc manh (không được thông minh) của mình, cả đoạn đường này Tạ Quân đã lo lắng nát tâm.
"Nguy hiểm như vậy, lần sau không được một mình xông lên phía trước nữa có biết không?" (câu này bị nói bao nhiêu lần rồi? )
Tạ Quân cằn nhằn, không nhịn được nhìn xung quanh một chút, sốt sắng nói: "Đúng rồi, con tang thi cấp ba đâu? Hửm? Tại sao lại khóc, ai bắt nạt cậu?"
Tạ Quân nhìn thiếu niên đỏ cả vành mắt, lúc này rốt cuộc mới chú ý tới bốn người đàn ông không tần thường ở bên cạnh.
Giương mắt nhìn Nhiếp Tiêu bị Ngũ Nhất ôm chặt cánh tay, trong lòng không ngừng lẩm bẩm "đựu móa".
"Ngũ Nhất, ba ba cậu cũng quá trẻ đi!"
"Hu hu ba ba đương nhiên là trẻ nhất đẹp trai nhất, nhưng mà ba ba không cần tôi nữa!"
Tiểu Ngũ Nhất hai mắt đẫm lệ mà nhìn Tạ Quân, cực kỳ khổ sở ủy khuất kể lể, cả người đều lộ ra sự yếu ớt đáng thương cùng bất lực.
Tạ Quân: "! ? ? ?"
Chính Tạ Quân cũng ngơ ngác không biết làm sao, nhóm Võ Văn Vũ và Tiêu Nghiên rốt cuộc cũng chạy tới.
Võ Văn Vũ thấy anh trai của mình không sao, kích động vọt tới liền ôm lấy, suýt chút nữa tông cho mấy 'bức tượng đá' đang cứng đờ vỡ nát.
"Hu hu hu anh ơi! Em rốt cuộc tìm được anh, anh còn sống thật quá tốt rồi!"
Võ Văn Vũ đến phá vỡ bầu yên lặng, bốn người đàn ông sắc mặt khác nhau.
Võ Văn Kỳ khiếp sợ đến hoá đá khôi phục như cũ, xoa đầu em gái, tầm mắt lại không nhịn được mà rơi lên người thiếu niên bên cạnh, trên dưới đánh giá, mặt đầy nghi ngờ
Tiêu Nghiên nhạy bén cảm thấy không khí không được bình thường, tầm mắt đảo qua từng gương mặt của bốn người đàn ông, đầu đầy nghi hoặc.
"Mọi người làm sao thế?"
Võ Văn Vũ lúc này cũng rút mặt ra khỏi ngực anh trai mình, nhìn dáng vẻ chật vật của tiểu Ngũ Nhất, nghiêng đầu cảm thấy kỳ lạ.
"Ngũ Nhất, cưng sao vậy? Tìm được ba ba không vui sao? Tại sao lại khóc?"
Tiêu Nghiên ngày hôm nay mới được nghe tên gọi này, không kịp phản ứng. Ninh Phong ở bên cạnh sửng sốt phút chốc, hoảng sợ kêu lên trước tiên, bưng kín mặt mặt không dám tin mà nhìn tiểu thiếu niên.
"Ngũ Nhất? Không phải là bé quốc tế lao động kia mà tui đang nghĩ tới chứ!!!"
Bốn người đàn ông bị sự thật làm chấn động cùng nhau vuốt mặt.
Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng khóc chít chít nho nhỏ của thiếu niên, mềm mềm mại mại còn con theo chút tức giận phản bác: "Ngũ Nhất mới không phải quốc tế lao động, Ngũ Nhất là bé hamster!!!"
Nghe xong Tiêu Nghiên rốt cuộc kinh ngạc trợn to mắt, nhìn thiếu niên, phát ra âm thanh không thể tin được.
-- Nhiếp Tiêu có nuôi một con hamster tên là Ngũ Nhất, ngay cả đối thủ là Khương Thù cũng biết chuyện này.
Nhóm Tạ Quân và Võ Văn Vũ thì không biết chuyện này, hoang mang nhìn tình hình ở đây. Sau đó mọi người nhìn thấy người đàn ông vô cùng anh tuấn đang bị Ngũ Nhất ôm cánh tay, đột nhiên cúi đầu.
Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu lại mang chút chần chờ hướng về phía thiếu niên gọi một tiếng.
"Cục cưng Thối Thối?"
Tiểu Ngũ Nhất rưng rưng lầm bầm một tiếng, lúc này đã bị nhận ra, cậu ngược lại không muốn để ý đến ba ba xấu xa Nhiếp Tiêu, trái tim bé nhỏ đã bị tổn thương rồi.
Buông cánh tay Nhiếp Tiêu ra, lau nước mắt bỏ đi.
Bé chuột cũng biết tức giận.
"Hừ, ba ba không muốn nhận bảo bảo, bảo bảo cũng không cần ba ba nữa."
Nhiếp Tiêu nghe lời này, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cơ hồ xuất phát từ bản năng mà ở trước mặt mọi người moi ra lời nói bình thường hay dùng để dụ dỗ bé chuột.
Từ ngữ buồn nôn làm cho chính bản mặt già của Nhiếp Tiêu đỏ ửng, thế nhưng giờ khắc này hắn không cần mặt mũi nữa.
Nếu còn không vớt vát lại, phỏng chừng thật sự sẽ đánh mất bảo bối nhà mình.
"Ba ba sai rồi, lại đây ôm một cái."
Tiểu Ngũ Nhất đi được hai bước, nghe thấy lời Nhiếp Tiêu nói, lại thấy hắn giang hai tay ra chờ đợi, rốt cuộc không kềm chế được liền khóc lóc nhào trở lại.
Nửa đường liền biến trở về thành một bé hamster, nhảy lên không đáp thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tiêu.
Ôm lấy sống mũi cao cao của hắn, phát ra tiếng "chít chít chít" nho nhỏ đáng thương.
Có thể nói là một lời không hợp, liền được đà lấn tới.
Đám người Tạ Quân và Võ Văn Vũ vẫn không hiểu tình hình, giờ khắc này đều bị chấn kinh, trong miệng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
"Ớ! ! ! ? -- "
_________
(giải thích lại ở các phần trước mình quên, 'Khai quang' là một hình thức cúng, khấn để các vật phẩm phong thủy có mắt nhận chủ, gọi là điểm nhãn. Ví dụ như thiềm thừ (cóc ngậm đồng tiền), tỳ hưu, hồ ly vân vân... Khi các vật phẩm phong thủy đã được khai quang sẽ trở thành pháp khí, dùng để mang lại may mắn, phù trợ cho chủ nhân. Còn các tượng thần, phật... Thì gọi là 'hô thần nhập tượng', trước đây mình lại nhầm lẫn các tượng thần cũng gọi là khai quang điểm nhãn, nhưng quá trình 'khai quang' các bức tượng thần khác và phức tạp hơn các vật phẩm phong thủy.
Ở đây gọi miệng của anh Tiêu được khai quang chỉ là lời nói ví von để cho thấy miệng ảnh linh thôi)
Bé gấu túi (koala) hiệu Ngũ Nhất: