Cố Phồn chạy xuống lầu mở cửa cho Lục Nhai, sau đó chạy trở lại phòng điều khiển ở tầng hai, tiếp tục quan sát người phụ nữ mặc quân phục màu xanh lá cây kia.
Khắp nơi trên núi Phượng Hoàng đều là cây cối xanh biếc, người phụ nữ này còn đội mũ ngụy trang, trên mặt cũng tô màu ngụy trang, nếu đi vào rừng không nhìn kỹ thì không ai có thể phát hiện ra?
Cải trang, lén lút, chắc chắn có động cơ.
Cố Phồn đoán đối phương đến không phải trộm đan dược cũng là thảo dược, điểm huân công nằm trên tài khoản vòng tay không thể ăn trộm.
Đáng tức giận là cô không thể biết thực lực của đối phương, nếu như chỉ là dị năng giả cấp C, Cố Phồn lập tức bắt người về nghiêm hình tra tấn, làm cô tức giận sẽ có đi mà không có về. Cô nhát gan nhưng không lương thiện.
Dưới lầu truyền đến tiếng dừng xe, Cố Phồn chạy đến trước cửa sổ tầng hai, ra hiệu cho Lục Nhai đi lên.
Lục Nhai ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ bộ dáng của cô, người đã biến mất.
Cửa lớn rộng mở, Lục Nhai lần đầu tiên bước vào nhà của cô.
Nội thất bên trong biệt thự được bài trí tinh xảo, phòng khách rộng rãi chỉ bày một bộ sô pha, bàn trà, tủ tivi, không có vật dụng dư thừa, nơi này có vẻ lạnh lẽo.
Lục Nhai theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, trên vách tường một bên ngay cả bức tranh treo cũng không có, nhưng trên tay vịn lại sạch sẽ không một hạt bụi.
Lục Nhai đã sớm phát hiện cô thích sạch sẽ, cho dù ở bên ngoài căn cứ cô cũng có biện pháp giữ cho mình sạch sẽ gọn gàng.
Tầng hai có ba phòng, trong đó có một phòng đang mở cửa, Lục Nhai trực tiếp đi qua.
Thấy cô chống hai tay trên bàn đứng trước một hàng màn hình, dường như phát hiện điều gì đó, Lục Nhai gõ cửa, xác định cô không phản đối, lúc này mới đi đến bên cạnh Cố Phồn, cùng cô xem màn hình giám sát.
Cố Phồn chỉ vào người phụ nữ kia: “Anh có thể nhìn ra thực lực của cô ta không?”
Lục Nhai: “Nhìn không ra, nhưng nếu là dị năng giả cấp B trở lên, dựa vào tố chất thân thể thì có thể vượt qua tường của cô.”
Cố Phồn sờ sờ cằm, làm bộ trầm ngâm nói: “Bây giờ có nên bắt cô ta không?”
Nếu có thể khẳng định đối phương là dị năng giả cấp C thì cô sớm đã ra tay, không cần lo lắng đối phương giấu thực lực.
Nếu Lục Nhai chủ động đề nghị thay cô bắt người, chút chuyện nhỏ này không cần tính một lần ân tình.
Lục Nhai nhìn cô, hỏi: “Lấy lý do gì bắt người? Kiểu nhìn trộm này cũng không vi phạm pháp luật của căn cứ.”
Cố Phồn:...
Cô đã quên pháp chế căn cứ, nghĩ chỉ cần đem người bắt lại không thả ra ngoài, ai biết người phụ nữ này đang ở trong tay cô.
Ý niệm vừa lóe lên, người phụ nữ bên ngoài kia đột nhiên không đi lại dọc theo tường cao, mà là lui về phía sau vài bước, đột nhiên bắt đầu chạy đà nhảy lên, cả người giống như cá chép nhảy vượt Long Môn, tư thế uyển chuyển lưu loát vượt qua tường cao phủ kín dây leo gai, lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống bên trong tường cao. Bên kia cách biệt thự còn hai dặm, dưới tình huống bình thường, Cố Phồn căn bản không thể nghe thấy âm thanh.
Tim Cố Phồn đập thình thịnh.
Hóa ra là một cường giả, may mà cô cẩn thận không hấp tấp xông tới, nếu không người bị bắt rất có thể là cô.
“Hiện tại có thể bắt chưa?” Cố Phồn hỏi Lục Nhai.
Lục Nhai gật đầu.
Cố Phồn xoay người muốn dẫn đường cho anh.Lục Nhai đột nhiên nắm cổ tay cô, chờ Cố Phồn dừng lại, anh lập tức buông ra, nhìn màn hình giám sát nói: “Chờ một chút, nhìn xem cô ta định làm gì, nếu không phải trộm cắp thì chỉ là tội nhẹ xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
Cố Phồn:...
Bắt người trên Trái Đất sao lại phiền phức như vậy!
Nhưng Lục Nhai là chủ lực bắt người, anh nói chờ, Cố Phồn đành phải chờ.
Bên trong tường cao cũng lắp đặt máy giám sát, có dây leo của Thanh Đằng ngụy trang nên người phụ nữ kia không phát hiện ra, nhanh chóng đi về phía biệt thự.
Đang chờ đợi, Cố Phồn hỏi Lục Nhai: “Làm thế nào anh phát hiện camera giám sát?”
Lục Nhai: “Thứ nhất, cô đã từng bị camera giám sát quay được, lại quá mức cẩn thận, chắc là cũng sẽ lắp đặt. Thứ hai, tôi phóng thích tinh thần lực của mình nên có thể cảm ứng được đầu tường có chỗ có nguyên tố kim loại camera giám sát dày đặc.”
Cố Phồn: “....Tinh thần lực của dị năng giả đều mạnh như anh sao?”
Lục Nhai: “Theo tôi biết chỉ có tinh thần lực cấp S mới có thể làm được, hơn nữa cũng có giới hạn khoảng cách.”
Cố Phồn thở phào nhẹ nhõm.
Mười phút sau, người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang trốn vào trong rừng cây gần núi tuyết.
Núi tuyết ở ngay phía sau biệt thự Cố Phồn thật ra là một sườn đồi nhỏ cao năm mét, đứng bên dưới cũng có thể nhìn thấy Tuyết Liên Hoa xanh nhạt trong tuyết, Cố Phồn mới ngắt cánh hoa đám Tuyết Liên hoa, còn chưa kết ra nụ hoa mới.
Có lẽ màu sắc của núi phủ tuyết không tiện che giấu, người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang tìm vị trí đẹp nhất, lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp ảnh Tuyết Liên Hoa.
Chụp ảnh, không phải trộm. Gần núi tuyết còn có ruộng thuốc khác, người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang chụp một loạt ảnh từng loại thảo dược một cách cẩn thận từ mọi góc độ.
Cố Phàm cười lạnh: “Bọn họ muốn biết dược liệu dùng luyện đan của tôi, tự nghiên cứu chế tạo.”
Lục Nhai nhìn cô một cái: “Cô hình như cũng không vội.”
Cố Phồn: “Thuật luyện đan là bí pháp ông nội tôi tự nghĩ ra, cho dù bọn họ biết các thành phần cũng không nghiên cứu ra được.”
Lục Nhai: “Vậy thì bắt người?”
Cố Phồn có chút hứng thú: “Bắt cũng chỉ là tội nhỏ, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, thuận tiện để người sau lưng cô ta bận rộn một hồi, hết hy vọng sẽ không nhớ thương nữa.”
Lục Nhai: “Bọn họ nghiên cứu không ra sẽ không nhớ thương thảo dược của cô nữa, nhưng sẽ nhớ thương cô.”
Cố Phồn làm sao không biết, nhưng Lục Nhai hình như không có ý giúp cô bắt người, vậy thì cô có thể làm gì bây giờ.
Cô nhìn về phía Lục Nhai, rốt cuộc có bắt hay không còn phụ thuộc vào anh.
Lục Nhai không nói gì, đi đến cửa sổ tầng hai có thể nhìn thấy núi tuyết.
Từ góc nhìn của Cố Phồn, anh cái gì cũng chưa làm, nhưng giây tiếp theo, một thứ gì đó đột nhiên bay đến từ bức tường phía sau, Cố Phồn khiếp sợ chạy đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn, liền thấy người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang bị một sợi dây thừng kim loại trói chặt, đang nằm trên mặt đất giãy giụa kịch liệt.
Không cần phải nói, đây chính là tác phẩm của Lục Nhai.
Cố Phồn không khỏi ghen tị.
Cô cũng có thể tu luyện Kim Linh Căn, nhưng tu chân giả bọn họ tu luyện dựa vào tiền nhân sáng chế công pháp, công kích cũng phải học tập pháp quyết, không có khả năng nói muốn làm một sợi dây thừng là có thể làm ra. Nói cách khác, nếu một tu chân giả chỉ tu luyện linh lực, nhưng không nắm giữ bất kỳ pháp quyết nào thì sẽ không thể nào phát ra bất kỳ công kích nào.
Công pháp lại có phân chia cao thấp, công pháp trong tay Cố Phồn chỉ là công pháp cấp thấp trong môn phái, lúc trước đệ tử ngoại môn môn phái mỗi người chỉ có thể học công pháp cấp thấp mà thôi.
Ngoài những pháp quyết để trồng thảo dược và những pháp quyết cơ bản thường dùng nhất như thuật thanh tẩy, những công pháp ngũ hành trọng yếu khác Cố Phồn chỉ biết mỗi dạng một loại, theo thứ tự là Thuật Kim Kiếm, Thuật Chữa Trị, Thuật Băng Tiễn, Thuật Hỏa Cầu, Thuật Độn Thổ.
Ngoại môn còn có những pháp quyết thích hợp công kích khác, nhưng năm loại pháp quyết này là thuật công kích và phòng ngự thích hợp nhất cho tu chân giả cấp thấp, có thể học thành thạo năm pháp quyết này làm đến trình độ trong nháy mắt đã là là hiếm thấy.
“Đi xuống xem một chút đi.”
Bị giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Nhai kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, lúc này Cố Phồn mới nghĩ đến chính sự.
Cô trực tiếp từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, cầu thang cũng không muốn đi.
Lục Nhai thấy, anh cũng nhảy xuống theo cô.
Mà người phụ nữ bị dây thừng kim loại trói chặt, từ lúc nhận ra Lục Nhai bên cạnh Cố Phồn liền khiếp sợ đến mức ngừng giãy giụa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Nhai và Cố Phồn. Lục Nhai tới tìm Cố Phồn mặc một bộ quân phục màu đen, nhưng Cố Phồn đang ở nhà luyện đan, ăn mặc rất tùy ý, mái tóc dài tùy ý buộc lại, càng giống như vừa rồi còn đang ngủ ngon lại bị tình huống ngoài ý muốn đột nhiên đánh thức.
Bởi vì không biết Lục Nhai là vừa tới nên người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang liền hiểu lầm, đồng thời âm thầm kêu khổ.
Người đó đã biết Cố Phồn và Lục Nhai có chút giao tình, nhưng lại không biết là loại giao tình này.
Cố Phồn mặc kệ đối phương đang suy nghĩ gì, trước tiên giật lấy chiếc máy ảnh trong tay cô ta cũng bị dây thừng kim loại trói lại, dùng sức ném xuống đất.
Cô nổi giận đùng đùng, chỉ dựa trên những bộ phim mà cô đã xem biết máy ảnh dùng để làm gì, nhưng lại không biết loại thẻ nhớ trong máy ảnh.
Lục Nhai nhặt thẻ nhớ rơi một bên, nói cho cô biết: “Ảnh chụp được đều ở trong này, nếu bỏ vào một máy ảnh kháct thì vẫn có thể nhìn thấy ảnh chụp.”
Cố Phồn:...
Lục Nhai nhẹ nhàng bóp, thẻ nhớ vỡ thành nhiều mảnh.
“Ai phái cô tới?” Lục Nhai hỏi người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang.
Người phụ nữ mặc trang phục ngụy trang nước mắt trào ra, cầu xin: “Tôi không thể nói, tôi còn có người nhà, cầu xin thiếu soái cho tôi một con một con đường sống.”
Lục Nhai nhìn Cố Phồn, ý là để Cố Phồn quyết định biện pháp xử lý.
Cố Phồn đã phần nào đoán được thế lực nhà ai đứng sau người phụ nữ này.
Cô có thể giết người phụ nữ này, nhưng không thể bảo đảm đối phương lần sau sẽ còn phái người khác tới, lần này tình cờ có Lục Nhai đến tìm cô, lần sau chưa chắc.
Thay vì giết một người rồi lại một người khác xuất hiện, không bằng để người phụ nữ này trở về báo tin, đối phương biết cô và Lục Nhai “thân thiết” như vậy có thể sẽ kiêng kị.
“Giết quá lãng phí, để cô ta đi quân đội Lục gia đi, giết mấy con quái thú còn có thể lập công.”
Bỏ qua không có việc gì cũng quá nghẹn khuất, Cố Phồn nghĩ ra một biện pháp.
Lục Nhai hiếm khi nở nụ cười, mang theo một chút chiều chuộng: “Được, đều nghe em.”
Nói xong, anh hỏi tên tên người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang, sau đó kêu cô ta ba ngày sau đi quân Lục gia báo danh.
Người phụ nữ mặc quân phục ngụy trang vừa được tự do, lập tức rời đi, từ phía sau trèo tường đi.
Đợi bóng dáng của cô ta biến mất, Lục Nhai hỏi Cố Phồn: “Cô nói xem, sau khi nghe cô ta báo cáo, những người đứng sau đoán quan hệ của chúng ta như thế nào?”
Vừa rồi anh vừa cười vừa dùng giọng điệu không thích hợp nói chuyện, Cố Phồn liền cảm thấy không đúng, hiện tại Lục Nhai tự mình nói ra, Cố Phồn cau mày nói: “Anh cố ý dẫn dụ bọn họ hiểu lầm, vì sao?”
Lục Nhai nhìn cô chăm chú nói: “Bởi vì tôi giúp cô giải quyết chuyện giấp chứng nhận hành nghề, cho nên đã có người hiểu lầm đưa tới trước mặt ông cụ.”
Cố Phồn: “Anh có thể giải thích chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè.”
Lục Nhai: “Ngoại trừ huyết thống họ hàng, tôi không có bạn bè.”
Từ khi anh sinh ra đã bị gia tộc dựa theo người nối nghiệp quân đội bồi dưỡng, nguyên soái tương lai cho thời đại mạt thế quan trọng nhất là nâng cao kỹ năng dị năng và tài quân sự, anh có đội cận vệ riêng tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của anh, có giáo sư cường giả kính nể nhưng chưa bao giờ kết giao bạn bè.
Lần duy nhất muốn kết giao bạn bè còn bị từ chối.
Cố Phồn đoán không ra suy nghĩ của anh, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Lục Nhai ánh mắt bình tĩnh: “Gia tộc luôn thúc giục tôi kết hôn, nếu như tôi hiện tại có một người bạn gái thì có thể lấp miệng bọn họ, tránh được rất nhiều phiền phức.”
Cố Phồn khó có thể tin: “Cho nên anh muốn tôi làm bạn gái của anh?”
Lục Nhai: “Chỉ là giả vờ, xem như em báo đáp tôi hai lần ân tình.”
Cố Phồn nhíu mày: “Không thể tìm người khác sao?”
Lục Nhai: “Tôi không muốn làm chậm trễ người khác, em trông giống như người theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa chuyện này đối với em cũng có lợi.”
Cố Phồn không thể phản bác.
Lợi ích quá rõ ràng, cô tương đương với tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, ai tìm cô gây rắc rối chính là khiêu khích Lục Nhai.
Nhưng mà...
“Khoảng thời gian giả làm người yêu, ngoại trừ cùng tôi tham gia một ít tiệc xã giao, em cái gì cũng không cần làm, tôi cũng sẽ không chiếm tiện nghi của em.”
Lục Nhai cam đoan nói.
Cố Phồn tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không nổi sắc tâm, cô lo lắng chính là thứ khác: “Anh sẽ không yêu cầu tôi nhập ngũ hay cung cấp đan dược cho anh?”
Lục Nhai: “Sẽ không, hoàn toàn dựa vào em tự nguyện.”
Cố Phồn: “……Tôi có thể suy nghĩ một chút không?”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Cố Phồn hiện giờ có chút bối rối.
Lục Nhai nói: “Có thể, em có thời gian một tháng để trả lời, một tháng sau lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập căn cứ sẽ được tổ chức, ông nội tôi nói, nếu tôi không mang theo bạn gái đến tham dự, ông ấy sẽ chuẩn bị một trăm buổi xem mắt cho tôi đi.”
Cố Phồn khó hiểu: “Ông ấy kêu anh đi xem mắt thì anh nhất định phải xem mắt sao? Tuy ông ấy là ông nội anh, nhưng tôi thấy cường giả cấp S như anh không phải muốn làm gì làm sao?”
Trong môn phái đám hậu bối không có tiền đồ gì cũng dám chống đối trưởng bối, một nhân vật như Lục Nhai còn phải sợ gia quy?
Lục Nhai: “Ông nội tuổi tác ngày càng lớn, tôi không muốn lại vì những chuyện vặt vãnh này mà đi tranh cãi với ông ấy.”
Cố Phồn đã hiểu, Lục Nhai là một đứa cháu hiếu thuận.