Mạt Thế Hai, Ba Sự

chương 131

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thu hoạch vụ thu năm nay, Cảnh Lâm không nhờ mấy người Tào Tam Gia hỗ trợ nữa, vào mùa hè thôn số hai cũng trồng lúa nước, đã không giúp được gì cho bọn họ rồi, vì thế Cảnh Lâm nói một tiếng với Phương Á Châu, để hắn tìm người từ căn cứ tới giúp đỡ trong thôn, đem đồng ruộng giao cho bọn họ, bản thân chỉ cần trả chút thù lao, là có thể thanh nhàn một ít.

Hiện tại người trong thôn cũng chẳng phải lo ăn uống, cũng bắt đầu theo đuổi sự nhàn nhã, đều giao đi một phần đồng ruộng.

Thóc thôn bọn cậu, chỉ cần hong khô một phần, Phương Á Châu sẽ phái người tới thu, vì thế thu hoạch vụ thu, mỗi nhà trong thôn sẽ đổi được một lượng lớn vật tư, thóc trong nhà gần như chỉ chừa đủ tồn lương một năm tới cho gia đình.

Mà mấy người Thi Lỗi bên kia, đã đến thành phố I từ lâu. Toàn bộ người bọn họ dẫn theo cũng đã tiến vào rừng núi trong không gian, dưới sự dẫn dắt của Khúc Chính Siêu, tìm được linh bia, bắt đầu tìm kiếm cơ duyên của mình.

Sau khi vụ thu thu hoạch xong, khí trời đột nhiên chuyển lạnh, mọi người đã sớm chuẩn bị. Năm nay tất cả mọi người không hẹn mà cùng trồng ít đi vài mẫu lúa mì vụ đông, đem hạt giống trao đổi với bên ngoài, chừa lại nhiều đất đai hơn để trồng trọt cây trồng biến dị cao cấp, ba nhà Cảnh Lâm, chỉ có một nhà Triệu Thừa Hoài trồng lúa mì cho ba gia đình dùng trong tương lai, hai nhà khác đều trồng cây được mang về từ núi rừng. Như cỏ xanh mỹ dung, Cảnh Lâm liền đặt tên là cỏ mỹ dung, đặc biệt để ra một mẫu đất, tưới đầy nước, ném tinh thạch vào, toàn bộ cỏ mỹ dung mang về đều được trồng xuống.

Cái ao nuôi cá quả ăn thịt người trong thôn, Cảnh Lâm bố trí một Xích Viêm trận, làm bốc hơi hết hoàn toàn nước trong ao, vài con cá quả ăn thịt người cũng bị xử lý xong, sau đó bố trí Mưa To Như Trút trận đổ đầy nước vào, ném mấy khối tinh thạch màu trắng mang về từ dòng suối xuống, để thay đổi chất nước, về sau người trong thôn cần nước tưới rộng, là có thể từ nơi này dẫn nước ra đồng, nhờ vậy cũng có thể khiến tình hình trồng trọt thu hoạch càng dễ dàng hơn.

Trong giếng của ba nhà, cũng ném thật nhiều tinh thạch vào.

Chính cái hồ sen mà trước đây Tiểu Hắc Long ở, cá bên trong hiện tại càng nuôi càng lớn, nhưng chất thịt vẫn rất mềm mại tươi mới, Cảnh Lâm liền định phát triển hồ sen này thành ao cá, có cơ hội lại tìm chút giống cá có thể ăn thả vào nuôi. Mà ba đóa hoa sen đen bên trong hồ sen, đại khái lúc trước bị Tiểu Hắc Long dùng để chặn bớt thiên kiếp, nên không sản sinh ra khí đen nữa, trông rất uể oải. Loại thực vật này tuy tai hại, nhưng nó đã trưởng thành xong rồi bị giải quyết cũng trở thành bảo vật khó có được. Hiện tại Cảnh Lâm cũng chẳng như trước không có cách nào lấy được chúng nó, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hắc Long, nhổ ra ba đóa hoa sen từ trong nước, tại nhà sửa một cái vại nhỏ cho nước vào rồi trồng vào vại, có Tiểu Hắc Long nhìn, sẽ không thành vấn đề gì.

Làm xong những chuyện này, Cảnh Lâm cũng bắt đầu bận rộn chuyện thành lập tông môn.

Thành lập một tông môn, khẳng định phải có một mảnh đất thuộc môn phái, sau đó mới có thể xây dựng kiến trúc tương quan. Theo khung cảnh mà Cảnh Lâm thấy được trong mộng, những thuộc địa của các tông môn kia, bởi vì là môn phái lớn, hoặc cho dù là môn phái nhỏ nhất, thì diện tích cũng phải lớn hơn so với trấn Giai Lâm của bọn cậu, có môn phái còn vượt qua một tỉnh, chỉ là xây dựng một tông môn liền phải tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, còn chưa kể tới phải xây rất nhiều tông môn khác nhau nữa, điều này sẽ trở thành một công trình siêu cấp đồ sộ. Vì thế có nhiều loại công việc lắm, đều phải cẩn thận quy hoạch mới được. Do hạn chế địa lý, mấy người Cảnh Lâm khẳng định không xây được lớn như vậy, cho nên tầng địa chất cũng không cần lo lắng gì, vì muốn lôi kéo những người như bọn cậu, nên trời vừa sáng Thi Lỗi đã thương lượng cùng vài vị trong tầng quản lý, vạch ra một đỉnh núi xung quanh thị trấn cho bọn cậu, đặt phần cho bọn cậu về sau dùng xây dựng tông môn.

Cảnh Lâm vẫn như cũ cảm thấy lấy tu vi hiện giờ của cậu, còn chưa đảm nhiệm được chức vị Tông chủ của một tông môn. Vì thế cũng chỉ trước lập bài vị ở trong nhà, căn cứ dung mạo vị đại sư trận thuật trong mộng kia, mời người biết vẽ vẽ ra một bức chân dung, treo ở bên bài vị cung kính thờ. Còn chuyện thu đồ đệ, cậu nghĩ trước cứ thuận theo tự nhiên, có người thích hợp thì thu.

Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ bởi vì truyền thừa cùng tông môn, nên hai người căn cứ từ thực lực để phân định, Nghiêm Lộ xứng chức Tông chủ, Triệu Chí Văn liền trở thành Phó Tông chủ, Nghiêm Phi phải thổ tào một câu, nói còn có chức vị Phó Tông chủ này sao? Nghiêm Lộ liền liếc mắt trắng dã cãi: người ta nói có là có.

Sau đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cưỡi ngựa lên trấn, bộ cửa hàng trước Thôi Lệ Châu tặng hiện còn chưa mở, hai người chuẩn bị quét dọn sạch sẽ, thu dọn những vật tư trong nhà, những thứ mình không cần tới thì đem đi, đưa lên trấn mở tiệm tạp hóa.

Hai người còn tới cửa hàng gia cụ secondhand trong trấn chọn chút giá hàng, bán gia cụ secondhand này, đều là những người bình thường khá nhạy cảm, hiểu được nắm bắt cơ hội mà mở ra, gia cụ cũng là được thu thập từ các nơi trong trấn. Hiện tại rất nhiều người tại địa phương lần nữa phân phối nhà, cần chút gia cụ để dùng, vì thế chuyện làm ăn vẫn luôn không tồi.

Tại cửa hàng gia cụ, hai người còn gặp người một nhà Chu Chu. Lúc trước hai nhà này theo bọn cậu trở về thị trấn, vẫn luôn ở cùng nhau. Lúc đến bọn họ có mang theo chút vật tư, phương diện ăn uống không phải sầu lo, sau đó đàn ông trong hai nhà gia nhập tiểu đội địa phương của thị trấn, mỗi ngày đi ra ngoài tìm kiếm vật chất mới, chỉ cần phát hiện ra một loại vật chất mới, căn cứ sẽ thưởng, bởi vậy đã lâu như vậy, cũng tích cóp được không ít vật tư cùng lý lịch, tháng trước bọn họ liền từ cư dân lâm thời chuyển thành cư dân chính thức, thế nên tháng ngày hiện tại trải qua cũng không tệ lắm, hôm nay vừa vặn cả nhà hẹn đi mua một cái giường về.

Mỗi ngày cửa hàng nhất định phải có người trông coi, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ban ngày rảnh rỗi đấy, trong thị trấn cũng có nhà, nhưng bọn cậu còn phải bận nhiều chuyện lắm, cũng quen sống trong thôn rồi, vì thế dự định tìm một người về quản lý. Xem người hai nhà đều chân thật, Cảnh Lâm thương lượng một chút với Nghiêm Phi, trực tiếp thuê người nhà này.

Thù lao Cảnh Lâm cho không ít, có thể không sánh bằng số tiền thưởng căn cứ cho, nhưng được cái thu nhập ổn định, hoàn cảnh công tác vừa an toàn vừa nhàn nhã, vì thế người hai nhà không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng. Cha của Chu Chu trước kia là luật sư, lập tức viết một bản hợp đồng.

Bởi vì có quan hệ tốt với trưởng căn cứ, những người như Cảnh Lâm, kỳ thực trong mắt bọn cậu, tại địa giới, tại giai đoạn này, hợp đồng đối với bọn cậu cũng chẳng có tính ước thúc gì, cha của Chu Chu chỉ là muốn biểu thị thành ý của mình mà thôi, để hai người Cảnh Lâm tin tưởng bọn họ sẽ để tâm quản lý cửa hàng, trên hợp đồng nói toàn là thành ý. Cảnh Lâm và Nghiêm Phi thấy vậy, sau cũng tự nhiên không để bọn họ phải chịu thiệt.

Xong, Cảnh Lâm nhìn về phía Chu Chu.

Về mặt vẽ bùa Chu Chu rất có thiên phú, Cảnh Lâm biết, cậu nghĩ trái phải gì biển tên tông môn cũng đã trộm về rồi, nếu gặp được, vậy thì trực tiếp thu đồ đệ đầu tiên đi. Tuy nói đồ đệ này còn rất nhỏ, nhưng nếu dựa theo vai vế để sắp xếp, thì kỳ thực sau này Chu Chu chính là đại đệ tử của cậu, toàn bộ tông môn phải gọi một tiếng đại sư huynh đây.

Cảnh Lâm hỏi ý của nhà này, có hay không yên lòng giao Chu Chu cho cậu, để cậu dẫn về thôn một đoạn thời gian ngắn.

Hai người lớn còn chưa nói gì, hai bà nội trong nhà đã vội vã gật đầu, đều cho rằng chỉ cần Chu Chu có thể học được một phần mười bản lĩnh của Cảnh Lâm, thì tương lai cũng đã hưởng lợi bất tận rồi.

Chu Chu vốn rất yêu thích Cảnh Lâm, trải qua tận thế chịu nhiều đau khổ, hiện tại tâm lý của bé cũng tương đối sớm thành thục. Mặc dù có lòng không nỡ rời đi bố bà nội vân vân, nhưng nghĩ tới việc có thể theo chú cao lớn học bản lĩnh, bé cũng có chút không nhịn được.

Muốn thu học trò, thì bùa giấy vàng dùng để luyện tập là không thể thiếu, Cảnh Lâm liền tìm tới Hạng Trạch Hoa, tại xưởng giấy nhà hắn phụ trách đặt một đơn hàng, làm một ít giấy bùa vàng, vật liệu sử dụng đều là cây cối biến dị trong thế giới này, thành phẩm tương lai đối với năng lực gánh chịu linh khí chỉ có thể cao hơn so với loại trước đây cậu dùng, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề chất lượng. Nếu về sau có điều kiện, Cảnh Lâm còn hy vọng có thể dùng cây cối chứa linh khí tốt hơn chút, chế tác giấy bùa vàng càng cao cấp hơn.

Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện về sau chậm rãi mà làm. Tối hôm đó, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền mang Chu Chu về thôn.

Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ nhìn thấy Chu Chu, nghe nói là đại đệ tử dự bị của Cảnh Lâm, liền nhao nhao xắn tay áo biểu thị bọn họ cũng tới lúc bắt đầu trải nghiệm cảm giác làm sư phụ đi thu đồ đệ rồi, còn ứng cử viên cho chức đồ đệ, trước tiên bắt đầu tìm từ trong thôn đi.

Bởi vì trong nhà có Nhạc Nhạc tuổi tác xấp xỉ, nên Chu Chu rất thoải mái thích ứng hoàn cảnh xa lạ, mấy đứa Tố Trinh lúc trước trên đường cũng đã từng thấy, Chu Chu không sợ chúng nó. Sau khi tới nhà, mới đầu Chu Chu còn có chút thận trọng, lúc chơi đùa cùng đám bạn nhỏ thì lập tức thả lỏng ra, trở nên hoạt bát hẳn.

Cảnh Lâm dạy Chu Chu, cũng không phải dạy từ vẽ bùa, ngoại trừ để Chu Chu đọc thuộc lòng khẩu quyết trận pháp một hệ mà cậu đã học xong, thì còn dạy bé các bước tiến đi đôi luyện tập, chỉ riêng sự khác biệt này, sẽ giúp Chu Chu không bị tốn thời gian lòng vòng, trong quá trình đó còn để Chu Chu xem quyển “Huyền Thiên” nữa.

Cảnh Lâm cũng vẫn chẳng rảnh rỗi được mấy, đồ vật mà cậu nhớ trong đầu có nhiều lắm, tuy không biết vì sao lại không bị quên, nhưng về sau dạy đồ đệ đều cần dùng tới, cũng không thể luôn đọc lại cho bọn chúng nghe, vì thế cậu tìm rất nhiều trang giấy chất lượng cực tốt, đem những trận thuật không cùng hệ thống trong đầu kia ghi chép lại, sau đó đóng thành quyển cẩn thận cất giữ, chờ về sau có điều kiện, lại in ấn thành một vài quyển sách cơ sở. Bản quý giá hơn, thì muốn để lại chính cậu cất giữ, vừa là vì không phải thiên phú thì có học cũng chẳng đi đến được đâu, thứ hai cũng là vì đây sẽ trở thành gốc rễ để tương lai một phái lớn có chỗ đặt chân, người khác đương nhiên không thể tùy tiện truyền đọc được.

Mỗi ngày chép chép viết viết, kiểm tra tiến độ của Chu Chu. Nghĩ Nhạc Nhạc cũng phải làm sư phụ người ta a, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi giao lưu một hồi với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thì tự đi tìm Đường Đường, đưa ra chút cơ sở ngự thú thuật cho Đường Đường học, xem như trá hình thu một đại đồ đệ.

Gia đình Triệu Chí Văn mấy ngày gần đây vô cùng náo nhiệt, người trong thôn nghe nói hắn và Nghiêm Lộ muốn thành lập môn phái thu đồ đệ, thì phàm là kẻ tuổi trẻ lực tráng chút, liền nhao nhao đi tham gia trò vui. Con đường luyện võ này, so với công phu quyền cước bình thường có khác biệt rất lớn, dù sao thì cường độ chịu đựng được của cơ thể phải rất cao, về sau tay không xách đá là chuyện cực kỳ căn bản rồi. Tuy đến mấy chục người, nhưng bọn họ đi theo hai người Triệu, Nghiêm luyện tập mấy ngày cơ sở truyền thừa luyện thân thể võ thuật, bởi vì tư thế quái dị lại khó chịu, nên không ít kẻ bị sái chân, không thì đau eo, rất nhiều người đều từ bỏ.

Có điều, hai người đã ở trong thôn phát hiện ra vài hạt giống tốt, một là Vương Văn Kiệt, tiếp là Chung Hiếu Huy cùng Cao Nhã Lan anh em họ hàng, cũng rất thích hợp đi con đường luyện võ này.

Nghiêm Phi hỏi Nghiêm Lộ: “Chính mấy đứa còn chưa học ra hình ra dạng gì, không sợ dạy dỗ đồ đệ sư phụ thành ra chết đói sao?” (ý chỉ dạy đồ đệ thành giỏi, sư phụ bị choán ngôi ý)

Nghiêm Lộ đúng là khoan dung: “Sư phụ dắt vào cửa, việc tu hành là do tự thân. Có thể học được bao nhiêu là bản lĩnh của bọn họ, nếu bọn họ có thể thay em cùng Triệu Chí Văn đem môn phái phát dương quang đại, vậy không phải vừa vặn hai người bọn em bớt việc sao, chuyên tâm tu luyện không phải càng tốt hơn à.”

Kỳ thực Nghiêm Lộ rất thông minh, một chút võ thuật luyện thể cao cấp chỉ tồn tại trong đầu nàng cùng Triệu Chí Văn, bọn họ không nói ra thì ai biết được? Hơn nữa, chờ tới khi dạy dỗ được đại đồ đệ rồi, thì có thể đúng lúc giúp bọn họ xử lý công việc của môn phái, bản thân cũng sẽ không bị mệt gần chết.

Một công đôi việc a.

~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: đến nội dung lớn cuối cùng của truyện.

Truyện Chữ Hay